"Ta sẽ không để cho ngươi như mong muốn, ta sẽ phá hủy mọi thứ của ngươi, cho ngươi cũng biết như thế nào là đau đớn đến mức không muốn sống, Âu Dương Sùng Hoa, đau đớn ta nhận sẽ lấy lại gấp bội ở trên người của ngươi."
Màu vàng đỏ lạnh lùng trong đáy mắt, dần dần nổi lên, lan tràn, cho đến khi phá vỡ. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa mím chặt đôi môi, cương quyết xoay người sang chỗ khác. . . . . .
"Tiểu Lục tử! !"
Mặc Âm Trần quát chói tai.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Lục tử khẽ khom người đi vào trong phòng.
Không khí ảm đạm trong phòng khiến cho hắn giống như đặt mình trong ở trong ngọn gió lạnh lẽo, người cũng không kiềm được bởi vì hần lạnh lẽo kia mà khẽ run lên.
"Vương gia."
Mặc Âm Trần nặng nề vung lên ống tay áo, quay lưng đi, ra lệnh: "Đi chuẩn bị thuốc phá thai."
Tiểu Lục tử cả kinh mở to hai mắt, không dám tin nhìn chủ tử mình, vất vả lắm mới giữ được hài tử, vào lúc này tại sao lại muốn xóa bỏ?
Trong cùng một lúc Âu Dương Sùng Hoa chợt xoay người lại, nàng nhìn hướng Mặc Âm Trần, hỏi: "Đây chính là cái ngươi nói hủy diệt tất cả của ta, để ta biết đau triệt nội tâm là như thế nào?"
"Hài tử đối với ngươi không phải rất quan trọng sao? Vậy thì hủy đi hài tử, thì ngươi cũng đủ đau đến không muốn sống rồi."
Mặc Âm Trần ngẩng cao đầu, chớp mắt nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Âu Dương Sùng Hoa.
Nàng không còn sót lại chút gì là trầm tĩnh lạnh nhạt, dù cho có muốn lấy sinh mạng của nàng, e rằng Âu Dương Sùng Hoa cũng sẽ không nhíu mày, vừa nghe đến muốn phá bỏ hài tử của nàng thì đúng là lộ ra vẻ mặt như thế.
Sao không làm cho Mặc Âm Trần cảm thấy nện vào trong lòng đau thấu xương. . . . . .
"Mặc Âm Trần, ta biết, cho tới nay là ta mắc nợ ngươi, ngươi quả thật nên trả thù ta, mà ta lại không có ngờ tới, ngươi ngây thơ như thế. Hài tử vô tội, ngươi không nên đem hận ý đối với ta phát tiết ở trên người hài tử. Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ khiến ngươi hối hận."
Âu Dương Sùng Hoa quả thật rất sợ, sợ bi kịch lại một lần nữa trình diễn, sợ kiên trì của nàng kết quả cũng chỉ là dẫm vào trong sự thù hận.
"Hối hận? Ta hiện tại hối hận chính là quen biết một nữ nhân vô tình vô tâm như ngươi. Đứa nhỏ này vô tội? Ta ngược lại cảm thấy hắn thật rất đáng thương, có một người mẹ là ngươi, còn không bằng để cho hắn trước khi chưa chào đời đã chết thì tốt hơn."
Mặc Âm Trần cắn chặc khớp hàm, giữa hàm răng lại bởi vì phần dốc sức quá mạnh, mà chảy ra dòng máu đỏ. . . . . .
"Mặc Âm Trần, ta nói lại lần nữa, đứa nhỏ này là của ngươi, trước đây Âu Dương Sùng Hoa ta tuy rằng phụ ngươi, nhưng mà ta lại giao mình cho ngươi, Mặc Âm Trần ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta, cũng là người cuối cùng!"
Âu Dương Sùng Hoa như đinh chém sắt, nàng làm sao không hiểu, làm sao nguyện ý vứt bỏ một phần tình cảm này.
Âm Trần, vì sao ta và ngươi phải gặp nhau, vì sao ngươi phải đối với ta thâm tình như thế, Sùng Hoa nên làm như thế nào?
Ngươi cùng ta, nhất định không thể nào kết hợp, nếu như ở cùng nhau, sẽ dẫn tới họa sát thân.
Ngàn năm trước nhìn ngươi chết, ta làm sao mà chịu nổi!
"Chỉ có một người đàn ông là ta? Quả thật, ngươi giao mình cho ta, nhưng mà ngươi thực sự chỉ có ta một người đàn ông thôi sao?"
Chất vấn kèm theo đùa cợt, Mặc Âm Trần căn bản không nghe lọt.
Hắn chỉ biết, Âu Dương Sùng Hoa phản bội, chỉ biết là nàng xoay chuyển tráo trở ở trong lòng một nam nhân khác.
Chỉ biết là, nàng phản bội hắn, phản bội phần tình cảm kia của bọn họ.
Hắn đau, hắn càng muốn nàng đau hơn!
"Tiểu Lục tử! !"
Mặc Âm Trần gầm nhẹ.
Tiểu Lục tử ở bên cạnh nhìn hai người ngươi tới ta lui, trong tiếng hét vang của Mặc Âm Trần, thân thể chợt run lên vội bừng tỉnh, nói: "Vương gia."
"Còn không mau đi làm! Ta muốn tự mình xem nàng uống hết thuốc."
Mặc Âm Trần nói xong, ánh mắt lạnh như băng nhìn tới Âu Dương Sùng Hoa, nhìn gương mặt càng lúc càng tái nhợt. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa nắm chặt đôi tay, nàng ngưng mắt nhìn Mặc Âm Trần hồi lâu. . . . . .
Bỗng nhiên, màu trắng trên mặt chuyển thành đỏ ửng, ở khóe miệng ẩn nấp nụ cười yếu ớt, rồi lại sâu kín nổi lên. . . . . .
Nàng giống như một đóa hoa anh túc nở rộ rực rỡ, xinh đẹp mà trong sáng động lòng người như vậy.
Giữa lúc trăm chuyển ngàn biến, nàng giống như thấy được kiếp trước kiếp này, buồn cười đáng tiếc. . . . . .
"Mặc Âm Trần, ta sẽ uống..., cho dù ngươi không nhìn ta vẫn sẽ uống. Ta Âu Dương Sùng Hoa nợ ngươi, một lần trả lại hết cho ngươi. Nhưng mà giữa ngươi và ta, sẽ không còn bất kỳ liên quan gì!"
Trái tim đúng là chết lặng, đây chính là đau cực hạn sao?
Vô tình vô tâm, thì ra chính là cái loại cảm giác này.
Lòng đã chết đi, cần gì phải nhất định muốn tỉnh lại!
Luôn luôn muốn bảo vệ ột tia hi vọng duy nhất, ít nhất giấc mộng cũng có thể trọn vẹn.
Nhưng bây giờ, mộng quả nhiên là mộng, cho dù là làm người ở hai thời đại, cho dù là trăm phương ngàn kế an bài.
Kết quả là, không cách nào thay đổi thì vẫn là không cách nào thay đổi.
"Tiểu Lục tử! !"
Mặc Âm Trần ngấm ngầm chịu đựng lửa giận, khi một tiếng rống giận mãnh liệt bộc phát ra.
Tiểu Lục tử cũng không dám ở lại, vội vã rời đi. . . . . .
Tiếng bước chân rời đi, không thể làm nhạt mùi vì khói lửa chiến tranh trong phòng.
Hai người đứng thẳng đối diện, phảng phất như người xa lạ, lại giống như là kẻ thù của nhau . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa chăm chú nhìn một hồi lâu, yếu ớt thu hồi ánh mắt, nàng thong thả bước đi về phía trước gương đồng, tiếp tục chăm sóc một kiểu tóc vẫn chưa làm xong.
Nàng nhìn mình trong gương đồng, nâng môi hỏi: "Ít nhất cho ta biết, là ai nói với ngươi hài tử không phải là của ngươi,."
Ánh mắt Mặc Âm Trần khuẩn khoản nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, đang trầm mặc mở ra đôi môi, nói: "Là người bởi vì ngươi mà nhận lấy đau khổ, nếu không phải tại ngươi, nàng sẽ không gặp phải tình cảnh thê thảm như vậy. Một năm qua chỉ vì ngươi mà tồn tại, bề ngoài vinh quang, nhưng mà hết sức bị hành hạ."
"Ha ha. . . . . . Vậy sao, thì ra là ta tội ác tày trời như thế. Bất quá ta đã biết nàng là ai. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa đem tóc dài để lại ở sau ót, vẻ mặt nhất thời phấn chấn.
Mặc Âm Trần nhìn Âu Dương Sùng Hoa đứng lên từ trước gương đồng, vẻ mặt nàng đang chuyển biến, giống như trở thành một người khác.
Nàng hiện tại, làm sao có thể nhìn ra là người trước đó thiếu chút nữa đã chết ở trên giường.
Âu Dương Sùng Hoa, cho tới bây giờ ta mới biết, ta chưa bao giờ hiểu rõ ngươi!