Từ Mộc Dương gật đầu, ý bảo Âu Dương Sùng Hoa, hắn hiểu.
Hơn nữa lấy thân thể từ từ lui trở ra. . . . . .
"A nha, thì ra hắn ở trong này ——"
Âm thanh Từ Mộc Dương hô to, Âu Dương Sùng Hoa xoay người một cái, nhanh chóng nhảy lên bên trái xà nhà, mau lẹ như một trận gió xẹt qua.
Cùng lúc đó, thanh âm đánh nhau từ trên xà nhà truyền đến.
Từ Mộc Dương nghe được tiếng đánh nhau, vội chạy đến xem. . . . . .
Thật đúng là có người ở trên xà nhà cùng Âu Dương Sùng Hoa so chiêu.
Hơn nữa nhìn thân hình mảnh khảnh kia, rõ ràng chính là nữ nhân.
Âu Dương Sùng Hoa ra quyền tốc độ hết sức nhanh mà hung ác, nhưng thân thủ đối phương lại tương đối nhẹ nhàng.
Mặc dù ra quyền không nhanh chóng như Âu Dương Sùng Hoa, nhưng cũng bởi vì phần nhẹ nhàng này, mỗi lần đều biến nguy thành an.
Âu Dương Sùng Hoa phát hiện võ công của đối phương so với nàng không hề yếu, thậm chí còn cao hơn nàng một chút, chẳng qua giống như là cố ý nhường cho nàng.
Có tầng này ý thức, Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh trở mình một cái, người từ trên xà nhà nhảy xuống.
Trong lúc Âu Dương Sùng Hoa nhảy xuống xà nhà, người nọ cũng không có thừa thắng xông lên. . . . . .
"Ngươi là người của Mãn Nguyệt lâu?"
Âu Dương Sùng Hoa đứng trên hàng hiên, người đứng thẳng ở phía trên cô gái.
Nữ tử đúng là phụng mệnh Lạc Thanh Lưu âm thầm bảo vệ Âu Dương Sùng Hoa, Liễu Trần Yên. Chỉ là không nghĩ tới, nàng luôn luôn kiêu ngạo về khinh công của mình, nay lại có thể nhanh như vậy đã bị Âu Dương Sùng Hoa phát hiện.
Liễu Trần Yên nhẹ nhàng nhảy xuống, đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, quỳ một gối trên đất, cung kính nói: "Thuộc hạ là Liễu Trần Yên phụng mệnh của Lạc tả sứ, bảo vệ an toàn cho lâu chủ."
"Lạc Thanh Lưu."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Liễu Trần Yên, nàng diện mạo thật thanh tú, sống mũi cao vút, khuôn mặt tròn trắng nõn, ngược lại có chút giống con lai.
"Dạ, chính là Lạc tả sứ."
Liễu Trần Yên đáp lời.
"Ta không phải là lâu chủ, cho nên ngươi bảo vệ lầm người rồi, bây giờ ngươi lập tức đi nói cho Lạc Thanh Lưu, ta muốn gặp nàng cùng Mạc Phi Lê."
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lướt nhẹ qua tia sáng, hướng về phía dưới lầu. . . . . .
"Nhiệm vụ của Trần Yên là bảo vệ lâu chủ."
Liễu Trần Yên tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của nàng, nói gì cũng không nguyện ý rời đi.
Âu Dương Sùng Hoa đang định mở miệng lần nữa, lại bị Từ Mộc Dương bên cạnh vẫn lẳng lặng đang quan sát, giành nói trước.
"Sùng Hoa, thì ra ngươi chính là lâu chủ Mãn Nguyệt lâu a."
Hắn nói xong, vui cười tiến lên, thân thiện khoác cánh tay lên vai của Âu Dương Sùng Hoa.
Lôi nàng vào trong phòng.
Âu Dương Sùng Hoa cau mày, vai nàng run run: "Từ giáo sư."
"A nha, đừng vô tình như vậy, nói gì chúng ta cũng là đồng chí."
Từ Mộc Dương nhún nhún vai, không cho là đúng cười hắc hắc.
"Ngươi kéo ta vào đây làm cái gì?"
Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa âm trầm.
"Ta kéo ngươi vào đây, đương nhiên là có nguyên nhân. Ngươi nghĩ a, nếu bọn họ coi ngươi là lâu chủ, đó không phải là một chuyện tốt sao?"
Từ Mộc Dương suy nghĩ chuyện không phải đơn giản như vậy, chỉ nhìn thân thủ vừa rồi của Liễu Trần Yên, khiến cho hai mắt Từ Mộc Dương tràn đầy ánh sáng.
Bên cạnh nếu có người như vậy bảo vệ, trên đường đi cũng có chút an tâm.
"Chúng ta chưa quen cuộc sống ở nơi này, lại muốn có một chỗ dừng chân. Còn nữa..., Lạc Thanh Lưu không phải đã nói với ngươi, Mãn Nguyệt lâu này là đệ nhất thiên hạ tổ chức tình báo sao?"
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt nhìn Từ Mộc Dương, sắc mặt của nàng mặc dù không có chuyển biến tốt, nhưng giọng nói hiển nhiên đã hòa hoãn xuống.
"Ta nói, sao ngươi không lợi dụng bọn họ, giúp chúng ta tìm ra biện pháp trở về?"
Từ Mộc Dương ở bên cạnh kề sát vào tai Âu Dương Sùng Hoa, đè thấp tiếng nói.
"Ngươi muốn ta tiếp nhận cái thân phận này?"
Âu Dương Sùng Hoa nâng lên nửa bên lông mày, con ngươi đen lạnh lẽo, lóe lên ánh sáng rực rỡ trong suốt.
"Ân, chẳng những tiếp nhận, hơn nữa phải đem toàn bộ quyền hành nắm trong tay, để cho Mãn Nguyệt lâu chân chính trở thành của ngươi."
Trên mặt Từ Mộc Dương cười cười, nhưng trong hai mắt, lại lóe tia sáng gian xảo. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa nhìn vẻ mặt gian trá của Từ Mộc Dương, con ngươi đen rung chuyển, chậm rãi lắng đọng xuống. . . . . .
Lời Từ Mộc Dương nói, cũng không phải không có đạo lý, quả thật đây là biện pháp tốt nhất.
Cũng là phương pháp nhanh nhất.
Nhưng, chẳng biết tại sao, nàng lại có loại đau buồn âm thầm.
Chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như bọn hắn nghĩ như vậy. . . . . .
"Sùng Hoa, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, ta cũng không biết, ngươi rốt cuộc tại sao được đối đãi như thế, nhìn ngươi mặc sức ăn uống, so với ta rõ là tốt hơn nhiều."
Từ Mộc Dương chỉ vào một đầu bù xù dơ bẩn của hắn, suy nghĩ lại hắn trước kia mặc dù không bằng ai, nhưng cũng không có giống như bây giờ, nghèo túng cùng nhếch nhác a.
Âu Dương Sùng Hoa trên dưới đánh giá Từ Mộc Dương, không nói một câu đi trở lại trước cầm án. . . . . .
Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sờ sờ đôi môi, cười nói: "Liễu cô nương, ngươi cũng không cần phải ở bên ngoài a, dù sao cũng đã bị chúng ta phát hiện, sao không đi vào, cùng chúng ta tâm sự a."
Nói xong, từ Mộc Dương ló người ra, nhìn về phía Liễu Trần Yên vẫn đang đứng ở cửa.
Thật đúng là Đại Mỹ Nhân a, nhưng chỉ là tên tay chân, thật sự là đáng tiếc….
Liễu Trần Yên nhàn nhạt liếc nhìn Từ Mộc Dương, cũng không có tiến vào trong phòng, vẫn đứng ở cửa, quang minh chánh đại trở thành thần giữ cửa.
Từ Mộc Dương thu lại ánh mắt, lòng tốt của hắn thật đúng là không được báo đáp nha.
Biết rõ không lay chuyển được Liễu Trần Yên, Từ Mộc Dương cũng chỉ có thể hậm hực bước nhanh trở về phòng. . . . . .
"Sùng Hoa, có thể tìm cho ta bộ quần áo để thay đổi hay không, ta muốn tắm rửa một chút, đem cái thân xúi quẩy này tẩy cho sạch."
Từ Mộc Dương đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, chỉ vào y phục trên người.
Âu Dương Sùng Hoa tiện tay ném một thỏi bạc vụn cho Từ Mộc Dương, cũng không có nói một câu.
Từ Mộc Dương nhìn bạc vụn trong tay dở khóc dở cười, chẳng lẽ còn để cho hắn tự đi mua hay sao?