Âu Dương Sùng Hoa chú tâm nhìn đàn cổ, sự rung động vừa rồi vẫn còn ở trong lòng, ngay cả tay cũng không thể khống chế mà đặt trên dây đàn. . . . . .

Nhẹ nhàng gảy dây đàn, từ đầu ngón tay phát ra một âm thanh êm dịu. . . . . .

Từ Mộc Dương kinh ngạc nhìn Âu Dương Sùng Hoa, tiến lên trước, hỏi: "Sùng Hoa, cô thật sự biết chơi đàn cổ?"

Đầu lông mày của Âu Dương Sùng Hoa khẽ nhíu lại, nàng ngưng thần nhìn dây đàn, thử gảy mấy cái, vô cùng kỳ quái, tay giống như bị dẫn dắt, tự động cứ chạm vào dây đàn mà gảy. . . . . .

Nhưng làm nàng ngạc nhiên hơn nữa, âm điệu nàng gảy lên lại có thể là bài mà Mạc Phi Lê vừa mới chơi.

Hơn nữa, tiếng đàn bất kể thế nào nghe, đều giống như tiếng đàn của Mạc Phi Lê, không so sánh.

Nàng biết chơi đàn cổ từ khi nào?

Hay là chủ nhân của thân thể này chính là cao thủ chơi đàn, cho nên thân thể này cũng chỉ vì quen thuộc nên mới có chuyện như vậy xảy ra.

Chẳng biết tại sao, tâm tình trong bài hát đó, từ từ trầm xuống.

Từ Mộc Dương hẳn là si mê khúc đàn tuyệt vời này, Cao Sơn Lưu Thủy hùng dũng, dòng suối nhỏ chảy róc rách, từng âm điệu giống như đánh động vào tâm hồn.

Tâm không khỏi rung động theo tiếng đàn.

Bản thân chưa từng bị âm điệu nào rung động như vậy, theo lời của người xưa, đây chẳng phải là khúc nhạc chỉ có ở trên trời, nhân gian nào có mấy lần nghe thấy a.

"Làm sao anh vẫn còn ở đây?"

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên thì phát hiện Từ Mộc Dương đứng ngơ ngác ở trước bàn.

Từ Mộc Dương nghe Âu Dương Sùng Hoa nói, như ở trong mộng mới tỉnh lại, thân thể run rẩy, nói: "Sùng Hoa, cô thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, thì ra thế giới này thật sự có âm thanh hay đến vậy a."

"Anh không phải muốn đi tắm sao? Thế nào còn đứng ở đây?."

Âu Dương Sùng Hoa xoay người, nàng đối với lời ca ngợi của Từ Mộc Dương mà nói, càng tăng thêm phần nghi ngờ.

"A, tôi chỉ muốn nói, cô cho tôi ngân lượng để làm gì, chỗ ngày có nước có phòng, còn có thể không có bồn tắm cho tôi sao?"

Từ Mộc Dương chỉ xung quanh Mãn Nguyệt Lâu, hắn không tin không có chỗ tắm.

"Vậy anh tìm đi, tôi đi ra ngoài một chút."

Âu Dương Sùng Hoa nói xong, đi tới cửa phòng. . . . . .

Từ Mộc Dương vừa muốn theo sau, không nghĩ tới từ bên ngoài đi vào một đám thiếu nữ.

Chỉ thấy các thiếu nữ mỗi người đều mặc y phục đỏ thẫm, đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa, cúi lạy nói: “Nô tỳ tham kiến lâu chủ."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn Hồng Y tỳ nữ vừa biến mất lúc nãy, thế nào bây giờ lại đi ra?

"Lâu chủ, Mạc hữu sứ nói qua, chỉ cần nghe được tiếng đàn, sẽ để cho chúng ta đi ra gặp lâu chủ."

Một người trong đó tựa hồ là tỳ nữ dẫn đầu, tiến lên nói.

"Mạc Phi Lê quả là đoán việc như thần, các ngươi đều đứng lên đi."

Âu Dương Sùng Hoa cười khẽ một tiếng.

"Lâu chủ, có cái gì xin cứ việc phân phó các nô tài."

Tỳ nữ hạ thấp người mà nói.

"Vậy thì dẫn hắn đi tắm thay quần áo đi."

Âu Dương Sùng Hoa chỉ vào Từ Mộc Dương, phân phó nói.

"Dạ, lâu chủ."

Thủ lĩnh tỳ nữ đáp lời, phân phó mấy tỳ nữ phục vụ Từ Mộc Dương tắm rửa.

Từ Mộc Dương cười nhìn Âu Dương Sùng Hoa, lặng lẽ hướng nàng giơ ngón tay cái lên, xem ra đã giải quyết được vấn đề tắm rửa.

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt nhìn Từ Mộc Dương theo tỳ nữ rời đi, lúc này mới xoay người, nhìn về phía thủ lĩnh tỳ nữ, hỏi: "Mạc Phi Lê và Lạc Thanh Lưu đâu?"

"Bẩm lâu chủ, Tả Hữu Sứ ở một canh giờ trước, đã rời khỏi Mãn Nguyệt lâu rồi, bọn họ nói, chờ lâu chủ tìm được người muốn tìm, tự nhiên sẽ trở lại. Lâu chủ, nếu có chuyện gì, có thể phân phó Trần Yên, Trần Yên sẽ đem lời của lâu chủ, truyền cho Tả Hữu Sứ."

"Vậy sao, không nghĩ tới bọn họ suy tính thật là chu đáo, được rồi, các ngươi cũng đi ra ngoài đi."

Âu Dương Sùng Hoa nghe thủ lĩnh tỳ nữ nói, không khỏi nhìn về phía Trần Yên ở cửa phòng.

Xem ra Mạc Phi Lê và Lạc Thanh Lưu thật sự là cố ý tránh mình, mục đích của bọn họ chính là cho nàng đến chỗ này làm lâu chủ, hiện tại nàng đã quyết định lưu lại, cho nên những tỳ nữ này cũng xuất hiện.

Thật là một kết quả tốt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Từ Mộc Dương đổi y phục, rồi vội vội vàng vàng tìm Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Đi vào trong phòng, đi loanh quanh một vòng, cũng không tìm được Âu Dương Sùng Hoa, Từ Mộc Dương đang định đi ra khỏi gian phòng, chỉ thấy Liễu Trần Yên đúng lúc tiến vào, không khỏi dừng bước.

Trên tay Liễu Trần Yên cầm một xấp công văn, đi vào trong phòng, thấy Âu Dương Sùng Hoa không ở đây, đang muốn rời đi, không nghĩ tới. . . . . .

"Chớ đi a Liễu cô nương, không muốn nhìn ta sao?"

Từ Mộc Dương mở quạt giấy trong tay, thân mặc trường bào lục sắc, khiến gương mặt trắng noãn của hắn càng trắng noãn hơn, càng làm cho hắn thêm tuấn dật tiêu sái.

Hắn hiện tại cũng xem là một công tử tuấn tú.

"Từ công tử, không biết người gọi Trần Yên có chuyện gì?"

Liễu Trần Yên cúi đầu, hỏi.

"Đừng gò bó như vậy, ta thấy Sùng Hoa không ở đây, có chút nhàm chán, vừa hay nhìn thấy cô, cô trò chuyện với ta đi."

Từ Mộc Dương đi lên trước, giơ tay nhấc chân đều thể hiện mình là người không câu nệ.

"Lâu chủ chắc là ở trong hoa viên, hiện tại Trần Yên có chuyện muốn xin phép lâu chủ, Từ công tử có muốn theo Trần Yên đi gặp lâu chủ không?"

"Như vậy a." Từ Mộc Dương dùng cán quạt vỗ ba cái dưới cằm, ngẫm nghĩ , nói: "Được rồi, nếu như vậy, làm phiền Liễu cô nương dẫn đường rồi."

"Xin mời Từ công tử."

Liễu Trần Yên đi trước dẫn đường.

Từ Mộc Dương thu hồi cây quạt, theo Liễu Trần Yên đi ra khỏi phòng, tầm mắt của hắn lại không chớp nhìn chằm chằm Liễu Trần Yên dẫn đường phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play