Nhìn những món ngon kia, còn có mùi rượu Nguyệt Hương tràn đầy trong phòng đã cho Âu Dương Sùng Hoa biết rõ, quả thật mới vừa rồi nàng gặp Mạc Phi Lê ở chỗ này…
"Sùng Hoa, đây là. . . . . ."
Từ Mộc Dương đi tới trước bàn, nhìn thức ăn trên bàn, mùi rượu kì lạ, còn những thức ăn này làm cho bụng hắn cồn cào.
Đã nhiều ngày hắn chưa ăn cái gì, vừa rồi trong tiệm của Vương Phượng tỷ mới chỉ ăn trộm mấy cái bánh bao thì đã bị bắt.
Căn bản cũng chưa no.
"Bọn họ chắc vừa rời đi không lâu, anh đói bụng?"
Âu Dương Sùng Hoa nhìn một vòng bốn phía, phát hiện hương trong lư hương vẫn đang cháy, đoán Lạc Thanh Lưu và Mạc Phi Lê rời đi không lâu.
Hơn nữa, nhìn hai mắt phát sáng của Từ Mộc Dương. . . . . .
Từ Mộc Dương gãi gãi đầu, sờ sờ bụng của mình, có chút ngượng ngùng , nói: "Tôi quả thực có đói một chút, nhưng những món ăn này, và rượu này. . . . . ."
"Cũng không có vấn đề, rượu này tôi mới vừa uống, nhưng cũng chưa ăn, tôi nghĩ có lẽ Mạc Phi Lê để lại cho chúng ta ."
Âu Dương Sùng Hoa nói xong, từ từ ngồi xuống.
Mạc Phi Lê có thể tính được chuyện của một năm sau, chỉ một khắc này ( một khắc bằng 15’) nhất định có thể tính được nàng có thể trở lại.
Chẳng lẽ Mạc Phi Lê cố ý rời đi, không muốn để cho nàng nhìn thấy hắn. . . . . .
"Nếu đúng như vậy , Mạc Phi Lê quả thật đáng gặp."
Từ Mộc Dương quệt quệt mồm, lau lau rồi nuốt nước miếng, cũng không nhẫn nại nữa, sau khi ngồi xuống, liền cầm chiếc đũa.
"Cô xem nơi này cư nhiên để bốn bộ bát đũa."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn mặt bàn, kinh ngạc phát hiện, cư nhiên nhiều hơn một bộ bát đũa.
Vốn chỉ có ba bộ , nhưng bây giờ lại nhiều thêm một bộ, chuyện này giống như nói cho hai người biết bọn họ đã sớm biết, nàng sẽ trở lại, hơn nữa còn mang thêm một người trở lại.
"Được rồi, chờ tôi cơm nước no nê, chúng ta đi tìm."
Từ Mộc Dương cầm đũa, không khách khí nữa mà ăn uống .
Âu Dương Sùng Hoa cũng không lạc quan như Từ Mộc Dương, nàng chỉ cảm thấy chuyện càng ngày càng kỳ lạ khó lường.
Từ Mộc Dương ăn vô cùng chuyên chú, hắn thậm chí không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, tựa hồ tâm tư đều để trên bàn với những món ăn ngon. . . . . .
Cho đến khi thấy Âu Dương Sùng Hoa bên cạnh không động đũa, mới ngẩng đầu lên, động tác gắp thức ăn vẫn không dừng lại.
"Sùng Hoa, sao cô không ăn, cô không đói sao?"
Vừa bỏ thức ăn vào miệng vừa hỏi.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Từ Mộc Dương bận rộn ăn uống, nhíu mày một cái, "Anh đói đến thế này sao?"
"Cô thử bốn ngày bốn đêm không có một hột cơm xem, sẽ biết vì sao tôi đói như vậy."
Từ Mộc Dương đối với những xui xẻo mình gặp, cảm thấy hết sức uất ức.
". . . . . ."
Bốn ngày bốn đêm đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, đơn giản là chuyện thường như cơm bữa, nghĩ đến quá khứ thi hành nhiệm vụ, xem như nửa tháng nàng không ăn cũng chắc chắn không giống như Từ Mộc Dương.
Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, nàng vòng qua cửa hình vòm, đi tới chỗ Mạc Phi Lê đánh đàn lúc nãy.
Đàn vẫn lẳng lặng nằm trên án kỷ, hương nhang vấn vít ở bốn phía, lụa trắng đón gió nhẹ nhàng phiêu động. . . . . .
Cho dù hiện tại là người đi lầu trống, nhưng chỗ ngồi tựa hồ còn sót lại phần khí tao nhã của Mạc Phi Lê.
Âu Dương Sùng hoa đùa dây đàn, khi đầu ngón tay chạm dây đàn, mộ thanh âm nhè nhẹ vang lên. . . . . .
Nàng bỗng dưng, giống như bị chập tay , chợt rụt trở về.
Đây là cảm giác gì, giống như tay bị dây đàn hấp dẫn khiến cho nàng bị thu hút một lúc lâu. . . . . .
Hẳn là muốn tiến lên khảy đàn.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ chạm vào đàn, tại sao có thể có cảm giác kỳ diệu như vậy?
"Sùng Hoa, cô hứng thú với nó sao?"
Từ Mộc Dương chẳng biết lúc nào đã đứng lên, hắn ăn được tương đối thỏa mãn, rốt cuộc no bụng, trên mặt hiện lên nụ cười.
"Không biết."
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, cũng không phải là hứng thú, có thể chỉ là xúc động nhất thời.
"Tôi còn tưởng rằng cô thích, thật là đáng tiếc."
Từ Mộc Dương bóp cổ tay lắc đầu, hắn đi tới, an vị ở cầm trước án.
Hắn giống như là vô cùng hưng phấn vuốt cầm, vậy mà, nhưng mà khi hắn kéo lên một dây đàn thì. . . . . .
"Chớ kéo, rất dễ đứt . . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa bật thốt ra.
Từ Mộc Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Thì ra cô hiểu loại đàn cổ này?"
"Tôi. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa muốn trả lời, lại đột nhiên, cả người lui về phía sau xoay một cái, nhanh chóng chạy đến hàng hiên, "Người nào, ra đi."
Đáy mắt vừa thoáng qua một bóng dáng, khiến Âu Dương Sùng Hoa đề phòng, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Sùng Hoa. . . . . ."
Từ Mộc Dương cau mày, hắn từ trên chiếu đứng lên, vội vã đi tới cửa, cùng Âu Dương Sùng Hoa sóng vai mà chiến đấu.
"Ta thấy ngươi rồi, mau ra đây."
Âu Dương Sùng Hoa nhìn chăm chú về phía hàng hiên, cho dù là thoáng qua cũng không phải là ảo giác, quả thật có người đang giám thị bọn họ.
"Không có đâu, thật sự có người sao Sùng Hoa?"
Từ Mộc Dương dò xét, một tay leo lên cửa, nhìn bên ngoài, nhưng hắn cũng không chú ý.
"Ừ, vừa rồi tôi thấy chỗ này có cái bóng thoáng qua, mặc dù thân thủ không tệ, rất nhanh liền biến mất, nhưng tôi thấy được."
Âu Dương Sùng Hoa vừa nói xong, hướng bên trái bước đi, nàng hướng Từ Mộc Dương nháy mắt ra dấu.
Từ Mộc Dương gật đầu một cái, ý bảo Âu Dương Sùng Hoa là hắn hiểu.
Hơn nữa đem thân thể từ từ rụt trở về. . . . . .