Hơi thở kia đột nhiên tới gần, làm Âu Dương Sùng Hoa dù đang ngủ mê man, lại bất ngờ mở mắt. . . . . .

Đôi mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt chứa nước trong veo, ánh mắt lấp lánh. . . . . .

Mực Ngạo Đình mím chặt cánh môi hơi giật giật, đáy mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng mà trên mặt lại vẫn như cũ không chút gợn sóng.

Tay hắn duỗi phía trước cũng không lấy về, ngược lại lại bình tĩnh tự nhiên đặt trên gò má của Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa vốn cảm thấy đầu hỗn độn, khi hắn đụng chạm đã dần dần hồi phục.

Tay của hắn thật lạnh, thậm chí có chút giống hàn băng, nhưng bây giờ đối với cả người đều nóng như nàng mà nói, không thể nghi ngờ đây là biện pháp hạ sốt tốt nhất .

"Nghe nói nàngi bị bệnh, trẫm tới đây xem một chút."

Âm thanh Mặc Ngạo Đình hết sức trầm nhã, giống như ánh trăng dịu dàng, nhưng lại đủ để cho nàng nghe rõ.

Âu Dương Sùng Hoa từ từ chớp mắt, nam nhân tự xưng là “trẫm” này, thì ra chính là đầu sỏ hại nàng thành như vậy.

Thật là không hổ người đứng đầu một nước, vô cùng thong dong bình tĩnh, chỉ sợ nếu như nàng chết rồi, gương mặt hắn chắc cũng không thay đổi.

Ánh mắt lạnh lùng, không thấy một chút gợn sóng, tròng mắt thật sâu, giống như đầm sâu không nhìn thấy đáy. . . . . .

Mặc Ngạo Đình chợt cười, cười đến mức không biết phải làm sao, kí ức lại chợt ùa về

Hắn tựa hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau của một năm về trước. . . . . .

Hắn mất khoảng một năm, mới có nàng thêm một lần nữa.

Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng bỏ đi.

Khi ánh mắt của hắn chạm đến gò má hơi sưng của Âu Dương Sùng Hoa, không khỏi lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái, "Đau không?"

Âu Dương Sùng Hoa hạ mắt, nhờ ánh sáng của ngọn đèn dầu, thấy tia sáng trên đôi nhẫn đá bóng như ngọc, tia sáng từ viên bảo thạch trên mặt nhẫn phản chiếu lại, hết sức chói mắt.

Mặc Ngạo Đình nhìn theo tầm mắt của Âu Dương Sùng Hoa, thấy được chiếc nhẫn bảo thạch mình đeo trên tay, nụ cười càng sâu hơn, hắn rút tay về, tháo chiếc nhẫn ra.

Lại lần nữa cầm bàn tay nóng bỏng của Âu Dương Sùng Hoa, đem chiếc nhẫn bảo thạch đeo lên ngón tay của Âu Dương Sùng Hoa, từ từ cúi người, hôn lên mu bàn tay nàng, nói: "Chỉ cần nàng thích, trẫm có thể cho nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn mà nghe lời, trẫm đều có thể cho nàng bất cứ thứ gì."

Âu Dương Sùng Hoa an tĩnh nhìn Mặc Ngạo Đình cầm bàn tay mình, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Nam nhân này chẳng lẽ đối với chủ nhân thân thể của nàng động tâm sao?

Mặc Ngạo Đình nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, từ từ nói : "Âm Trần sắp trở về, Sùng Hoa.”

Ánh mắt Mặc Ngạo Đình sâu xa mà chăm chú, tỉ mỉ quan sát Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .

Vẫn lạnh lùng như cũ, tròng mắt đen vẫn không gợn sóng.

Mặc Ngạo Đình cúi người, hắn lại gần bên tai của Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ giọng nói: "Nàng thật sự mất trí nhớ sao, Sùng Hoa. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường, chỉ dùng một đôi mắt lạnh lùng hoang dã nhìn nam nhân đang kề sát bên tai mình.

Nam nhân này đúng là có tâm cơ, nếu là Âu Dương Sùng Hoa thật, nhất định sẽ bởi vì lời hắn nói, mà có chút dao động rồi.

Đáng tiếc, nàng không phải!

Nàng cũng không biết ai là Âm Trần, cho nên sẽ không biểu lộ ra cái gì.

"Âm Trần đi đã được một năm, khi trở về nếu biết nàng đã quên mất hắn, không biết hắn sẽ có cảm giác gì. Cửu đệ của ta thật đáng thương!."

Trong âm thanh của Mặc Ngạo Đình lộ ra nhè nhẹ thương tiếc cùng đau lòng.

"Trẫm hiểu rõ tấm lòng của Âm Trần đối với nàng, trẫm chưa bao giờ thấy Cửu đệ quan tâm đến người nào như đối với nàng. Sùng Hoa, nàng như vậy sẽ làm Âm Trần đau lòng. Nếu nàng nhớ, ngàn vạn lần không được che giấu, trẫm sẽ làm theo ý nàng."

Lời dụ dỗ không ngừng được thốt ra từ đôi môi mỏng và lạnh.

Âu Dương Sùng Hoa vẫn im lặng, ánh mắt của nàng hờ hững, gương mặt bình tĩnh, khiến Mặc Ngạo Đình từ từ rời khỏi nàng.

Mặc Ngạo Đình ngồi ở bên giường, cầm tay Âu Dương Sùng Hoa một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ vào một chút, nói: "Quên cũng tốt, nếu quên thì quên đi."

Hắn giống như lầm bầm một mình. . . . . .

Không biết Mặc Ngạo Đình ở lại bao lâu, hắn tựa như ý thức được Âu Dương Sùng Hoa đang bị bệnh, gọi Trường An, phân phó hắn đi truyền thái y tới đây chẩn bệnh cho Âu Dương Sùng Hoa.

Không đợi thái y tới đây, Mặc Ngạo Đình đã rời khỏi tây phòng.

Âu Dương Sùng Hoa vẫn nằm ở trên giường, từ đầu tới cuối nàng đều trầm mặc, về phần Mặc Ngạo Đình có tin nàng mất trí nhớ hay không, nàng cũng không biết.

Giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, đáy mắt Âu Dương Sùng Hoa hiện lên ý cười khó thấy được.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Âu Dương Sùng Hoa không biết mình ở trên giường ngủ bao lâu, chỉ là mỗi lần tỉnh lại, trong phòng đều thoang thoảng mùi thuốc không tan được.

Nàng cảm thấy mình giống như một ấm sắc thuốc, trừ mỗi ngày uống một chén thuốc, cũng không làm gì cả.

Nhưng, nàng biết, muốn rời khỏi lồng chim này, nhất định phải dưỡng thân thể cho tốt.

Nàng phát hiện căn bản cơ thể người này hết sức yếu ớt, có thể nói yếu đến nỗi khiến cho nàng kinh ngạc.

Tóm lại, trước mắt ngoài nhẫn nại và chờ đợi, nàng không tìm ra cách nào để rời đi.

Cũng may vị hoàng đế này đối với chủ nhân thân thể này xem như là có chút tình cảm, thuốc được dùng hết sức quý, mà những vị thái y kia y thuật đương nhiên cũng không thể xem thường.

Hơn nửa tháng, Âu Dương Sùng Hoa vẫn ở trong tây phòng, mùi thuốc rốt cuộc cũng nhạt đi.

Vì nàng không để cho người khác biết tình trạng bệnh của mình, cho nên thường trốn ở trong phòng.

Mỗi ngày Trường An công công đều tới vấn an nàng, đúng là hỏi thăm sức khoẻ của nàng, nhưng thực chất mục đích là gì.

Không cần phải nói cũng biết.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi dậy, nghe động tĩnh bên ngoài, Ngân Tụ đang tiễn Trường An.

Hôm nay, mưa liên tục, thời tiết này thích hợp ình rời đi.

Âu Dương Sùng Hoa đẩy cửa sổ ra, nhìn hạt mưa không ngừng rơi xuống, từ từ thu hồi ánh mắt , nhìn về chiếc nhẫn bảo thạch đang đeo trong tay. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play