Mạc Phi Lê nhìn Âu Dương cẩm Nguyệt một lúc, tựa như đè nén không được lại phát ra cười khẽ. . . . . .
Khi hắn thấy được hai mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt sưng đỏ mới thu lại nụ cười, nói: "Hoàng hậu, Phi Lê nếu đã đến đây, dĩ nhiên sẽ vì hoàng hậu giải quyết tất cả phiền não."
Âu Dương Cẩm Nguyệt nâng lên đôi lông mày dài nhỏ, Mạc Phi Lê cười ôn hòa, còn có câu nói kia của hắn, khiến cho nàng nảy sinh nghi ngờ.
Âu Dương Cẩm Nguyệt biết rõ Mạc Phi Lê người này không dễ đối phó, cũng thu lại vẻ kiêu ngạo, liếc hắn, hỏi: "Mạc Phi Lê, Bổn cung hiện tại trái lại có chút tò mò, ngươi như thế nào lại có biện pháp vì bản cung giải quyết toàn bộ phiền não?"
Đáy mắt thâm thúy Mạc Phi Lê chợt lóe, ý cười đột nhiên tăng lên ba phần, nói: "Không phải vào một năm trước Phi Lê đã sớm nói với hoàng hậu, đến thời cơ thích hợp, hoàng hậu nhất định có thể có được toàn bộ những thứ nguyên bản thuộc về người."
Hai mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt đột nhiên lúc sáng lúc tối, khi nàng tiếp xúc đến ánh mắt tím sắc bén của Mạc Phi Lê, sắc mặt trở nên ấm áp, ngước lên cười, "Chẳng lẽ hiện tại đã đến ‘thời cơ’ mà ngươi nói?"
"Nếu như không có nắm chắc mười phần, Phi Lê cũng không dám xuất hiện ở trước mặt của hoàng hậu. Hoàng hậu nếu như không tin Phi Lê, Phi Lê chỉ có thể rời đi, bất quá hoàng hậu sẽ mất đi cơ hội đoạt trở về. Việc này đối với Phi Lê mà nói, cũng chỉ là mất đi Thông Thiên các, nhưng đối với hoàng hậu người thì..sẽ mất đi cái gì, không cần Phi Lê phải nhắc nhở người đi."
Một tia trêu cợt không ngừng châm biếm xẹt qua đáy mắt Mạc Phi Lê, mà gương mặt đó vẫn là yếu ớt cười trước sau như một.
Không thể nghi ngờ, Mạc Phi Lê chính là không chút che giấu chọt trúng chỗ khiêu khích, Âu Dương Cẩm Nguyệt sẽ không để cho người khác giẫm đạp lên nàng.
Nàng tiến lên, tay hung hăng đánh lên mặt của Mạc Phi Lê, cất giọng quát lên: "Mạc Phi Lê, Bổn cung cho ngươi ba phần màu sắc, ngươi liền vọng tưởng mở xưởng nhuộm?"
Mạc Phi Lê không trốn tránh, chịu đựng một phần tức giận này của Âu Dương Cẩm Nguyệt, “lời Mạc Phi Lê nói rốt cuộc có đúng hay không, trong đầu người rõ ràng nhất."
Âu Dương Cẩm Nguyệt phất tay áo lên, xoay người đưa lưng về phía Mạc Phi Lê.
Quả thật, như lời Mạc Phi Lê nói, hiện giờ người có khả năng để cho nàng tin tưởng chỉ có Mạc Phi Lê, mà nếu đúng như Mạc Phi Lê nói, như thế, khuất nhục này sẽ kết thúc, mà nàng có thể chân chính đạt được cái danh hiệu hoàng hậu vương triều Lung Nguyệt này .
Mạc Phi Lê lại xuất hiện đem lời nói kích động nội tâm của nàng, chẳng lẽ hắn thật sự có biện pháp?
Lửa giận dần dần bị áp chế , Âu Dương Cẩm Nguyệt lần nữa xoay người, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía Mạc Phi Lê, nói: "Phi Lê, Bổn cung đây không phải là trong lòng nôn nóng, nhưng kẻ ngốc kia đã tiến cung, nếu như để chậm trễ thêm nữa, Bổn cung sợ là ngay cả Phượng Linh cung này cũng phải dâng lên hai tay nhường cho."
Mạc Phi Lê xem thường lắc đầu, "Hoàng hậu sao phải buồn bực đây, Phi Lê đã sớm nghĩ đến, bằng không Phi Lê như thế nào lại tiếp nhận một chưởng kia của hoàng hậu?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghẹn lời, Mạc Phi Lê thâm trầm cùng muu tính sợ rằng thật đúng là không ai bằng.
Không ——
Còn có một người, người nọ tâm cơ cùng lòng dạ, tuyệt đối không thua kém Mạc Phi Lê.
"Hoàng hậu, yên tâm chờ đợi Phi Lê sẽ vì người mà chuẩn bị đại lễ đi, thời điểm cũng không sớm, Phi Lê xin được cáo lui trước."
Mạc Phi Lê liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, mục đích lần này đến đã đạt được, hắn ở lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Âu Dương Cẩm Nguyệt mở trừng hai mắt, ngạc nhiên, nói: "Ngươi căn bản cũng chưa nói cho bổn cung kế hoạch gì, liền đi như vậy?"
"Thiên cơ bất khả lộ, hoàng hậu cứ yên tâm, đến lúc đó hoàng hậu tự nhiên sẽ biết."
Mạc Phi Lê nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt thở dài.
"Mạc Phi Lê, Bổn cung sẽ tin ngươi lần nữa, hi vọng ngươi không cần để cho Bổn cung chờ lâu như vậy."
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngồi thẳng dậy, một tia âm lãnh từ đáy mắt nàng chuyển qua.
"Dạ, Phi Lê cáo lui."
Mạc Phi Lê đáp lời, xoay người, cùng lúc tới giống như nhau, đột nhiên rời đi. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn bóng dáng kia đã đi xa, trong mắt nhẹ nhàng xẹt qua cảm xúc phức tạp, Mạc Phi Lê người này, đến bây giờ nàng vẫn không chút nào đoán ra lai lịch của hắn, giống như con người này chỉ là một ảo giác.
Chỉ là cái ảo giác này thật sự quá mức chân thật, không có chỗ trống để cho nàng hoài nghi.
Bất quá, chỉ cần có thể đoạt lại tất cả, Âu Dương Cẩm Nguyệt không ngại cùng nam nhân thần bí khó lường lại giống như một loại ma quỷ hợp tác.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngọn đèn dầu từ lâu đã bị gió lạnh làm tắt, không khí lạnh lẽo trôi lơ lửng trong không trung. . . . . .
Ngân Tụ đi trước bước vào trong phòng, vội đi lên đốt ngọn đèn dầu.
Hai mắt nàng đỏ bừng, nhưng vẫn cố chịu đựng không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ bị Mặc Ngạo Đình nghe được.
Mặc dù không có ngọn đèn dầu chiếu sáng, nhưng khi Mặc Ngạo Đình bước vào trong phòng, liếc mắt một cái liền thấy được người kia nằm ở trên giường.
Không khí trong trẻo nhưng lành lạnh, gắt gao bám vào trên người, thậm chí hắn cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
"Trong phòng sao lạnh như vậy?"
"Hoàng thượng, vào mùa mưa chính là như vậy, ban ngày trời đều rất tốt, đến buổi tối một chút liền lạnh. Có lẽ đèn này đã bị tắt từ lâu, trong phòng này. . . . . . Ai yêu, nói sao nô tài cũng cảm thấy sao lại lạnh như thế, người nhìn xem, này.. cửa sổ cũng không đóng."
Trường An khẽ khom người, vội vã đi tới bên cửa sổ, đóng lại cửa sổ đang mở rộng.
Ngân Tụ đi tới bên giường, nàng quỳ gối trước giường, nức nở nói: "Tiểu thư, tiểu thư, hoàng thượng tới, tiểu thư. . . . . ."
"Các ngươi đều lui ra đi."
Mặc Ngạo Đình đến gần sát ở trước giường, phất phất tay.
Ngân Tụ tuy có lo lắng, nhưng cũng không dám không nghe lời Mặc Ngạo Đình, chỉ có thể trầm mặc cùng Trường An lui ra ngoài. . . . . .
Trong lúc này, trong phòng lâm vào trong yên tĩnh cùng ảm đạm.
Mặc dù Âu Dương Sùng Hoa bị phần nhiệt độ kia hành hạ hỗn loạn, nhưng nàng vẫn là biết rõ có người đến gần.
Khi hơi thở kia đột nhiên đến gần, đủ để cho dù nàng đang ngủ mê man, lại bỗng dưng chống đẩy lên ánh mắt. . . . . .