Trên người Âu Dương Sùng Hoa mặc y phục thái giám, cúi đầu, kéo thấp vành nón xuống, đã thuận lợi rời khỏi tây phòng.
Quả nhiên chiếc nhẫn này làm cho nàng thuận lợi hơn rất nhiều, thị vệ vừa nhìn thấy chiếc nhẫn, liền dễ dàng cho nàng đi qua.
Chỉ là không nghĩ tới, mới ra khỏi cổng vòm, liền gặp phải một đám tiểu thái giám.
Mà người dẫn đầu kia, càng khiến cho nàng ngoài ý muốn, lại có thể là người đã rời đi tây phòng không lâu, Trường An.
Âu Dương Sùng Hoa vội dừng bước, khẽ khom người, yên lặng chờ Trường An đi qua.
Trường An vốn là đã đi qua, nhưng nữa đường lại dừng bước, hắn vung vẩy phất trần trong tay, hỏi: "Ngươi là tiểu thái giám trong cung nào, gia thế nào cũng chưa gặp qua ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa trầm thấp cổ họng, trả lời: "Nô tài là tiểu thái giám mới đến của cung Phúc Thọ, tổng quản đại nhân chưa từng thấy qua cũng là lẽ thường."
"Cung Phúc Thọ gần đây có người mới đến sao?"
Trường An quan sát Âu Dương Sùng Hoa, tựa như đang suy nghĩ .
"Đúng vậy Đại Tổng Quản, đúng là trước đó không lâu có tuyển vào một nhóm tiểu thái giám, không phải hôm qua phó tổng quản đã đưa tới danh sách cho tổng quản người sao?"
Từ bên cạnh đi ra một tiểu thái giám, cúi người, hướng về phía Trường An đáp.
Trường An nghe lời tiểu thái giám nói, đành phải "Ừ" một tiếng, "Cho là sự việc đúng như ngươi nói, được rồi, nếu là người của cung Phúc Thọ, sao vào lúc này chạy tới trước cửa sân làm cái gì?"
"Hồi Đại Tổng Quản, là bởi vì Phó tổng quản lệnh cho nô tài xuất cung, mua vài thứ đồ vật để chuẩn bị cho ngày Cửu vương gia hồi triều."
Không đợi Âu Dương Sùng Hoa trả lời, tiểu thái giám kia đã giành trả lời trước.
"Những thứ để chuẩn bị đón Cửu vương gia hồi triều, không phải đã làm tốt rồi sao, như thế nào còn đứng ở chỗ này làm gì."
Trường An hình như có chút tức giận.
"Đúng là phần lớn đều đã được Tổng Quản chuẩn bị ổn thỏa, nhưng là còn có một số việc nhỏ, cần phải đi làm trong hôm nay, Đại Tổng Quản ngài có thể xem qua một chút tờ danh sách này."
Tiểu thái giám lấy từ trong ống tay áo ra một bảng danh sách, đưa đến tay Trường An.
Sauk khi Trường An xem qua danh sách, tức giận trên mặt rốt cuộc có biến mất một chút, hắn vung phất trần, nói: "Còn không mau đi làm đi."
"Dạ, cáo từ Đại Tổng Quản."
Tiểu thái giám nhận lại danh sách, hướng về phía Trường An hành lễ.
Trường An liếc hai người một cái, liền dẫn đầu nhóm tiểu thái giám kia rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng Trường An dần dần biến mất, lúc này Âu Dương Sùng Hoa mới đứng thẳng người lên, nàng nhìn tiểu thái giám đang đứng ở phía trước. . . . . .
Người này, vì sao phải trợ giúp nàng?
"Theo ta !"
Âu Dương Sùng Hoa còn chưa kịp hỏi, ngược lại người đằng trước, nhỏ giọng nói một câu, chân liền bước nhanh.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng dáng kia hướng về cửa cung đi tới, mặc dù bụng đầy nghi hoặc, bất quá tạm thời cũng chỉ có thể kiềm chế lại phần nghi vấn kia, xem ra người này là muốn mang nàng xuất cung.
Nghĩ tới đó, Âu Dương Sùng Hoa liền bước nhanh, đi theo ở sau lưng tên tiểu thái giám, dễ dàng thuận lợi đi ra cửa, rời khỏi hoàng cung. . . . .
Âu Dương Sùng Hoa nhìn bốn phía yên lặng, từ lúc ra khỏi cửa cung, người này liền dẫn theo nàng đi về phía trước, hơn nữa không có dấu hiệu dừng lại.
Bất quá, nàng cũng bất động thanh sắc đi theo, mãi đến khi đi vào một cái hẻm nhỏ, bốn bề vắng lặng, người nọ mới dừng lại bước chân.
Âu Dương Sùng Hoa chăm chú nhìn bóng dáng dừng lại của người phía trước. . . . . .
Chỉ thấy người nọ lấy lưng đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Hai người yên lặng hồi lâu, người nọ rốt cuộc mở miệng, "Ngươi không có cái gì muốn hỏi sao?"
Đồng thời cùng với thanh âm nói chuyện truyền tới, người nọ chậm rãi xoay người. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa đứng ngược chiều ánh sáng, cho nên không thấy rõ bộ dáng của đối phương, nhưng nàng lại có thể khẳng định, người này không phải là thái giám, mà là nữ tử!
Lạc Thanh Lưu chậm rãi từ từ đi ra khỏi chỗ ánh sáng, nàng lấy cái mũ bỏ xuống, tùy ý để ột mái tóc dài đen nhánh, trượt xuống ở phía sau. . . . . .
Một đôi con ngươi nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa.
Nhìn gương mặt xinh đẹp không có chút phấn trang điểm của Lạc Thanh Lưu, khiến cho trong đáy mắt Âu Dương Sùng Hoa nổi lên một tia kinh ngạc.
Đúng là nữ nhân xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt quyến rũ như tơ kia của nàng. . . . . .
"Ngươi là ai?"
Trực giác nói cho Âu Dương Sùng Hoa biết, nữ tử trước mặt cùng với chủ nhân thân thể này có quen biết.
"Lạc Thanh Lưu. Sùng Hoa, ngươi thật sự mất đi trí nhớ?"
Lạc Thanh Lưu thong thả chậm rãi bước đến gần Âu Dương Sùng Hoa, dạo qua một vòng ở bên cạnh nàng.
"Ân."
Âu Dương Sùng Hoa trả lời qua loa, lý do này lẽ ra nàng tốt nhất nên che giấu.
"Xem ra, ngươi thật đã mất đi trí nhớ."
Lạc Thanh Lưu tự lẩm bẩm một câu, nàng ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa một lần nữa, nhưng trên mặt giống như là đang ngạc nhiên, tiến lại gần trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Lời Phi Lê nói quả nhiên không sai, ngươi thật sự mất đi trí nhớ."
"Phi Lê?"
Âu Dương Sùng Hoa nhíu mày một cái, lời nói của nữ nhân này, tựa như từ lâu đã biết nàng sẽ mất đi trí nhớ.
"Ngươi muốn biết, vậy hãy cùng ta trở về Mãn Nguyệt lâu, hôm nay đúng là ngày Mãn Nguyệt thành lập được một năm, ước định năm đó xem ra ngươi cũng đã quên mất, bất quá không có việc gì, chuyện Lạc Thanh Lưu ta đã đáp ứng, thì sao có thể thất tín."
Lạc Thanh Lưu cười nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng đúng là bận bịu suốt một năm rồi.
"Mãn Nguyệt lâu? Ước định một năm trước?"
Giữa trán Âu Dương Sùng Hoa càng thêm nhíu chặt, lời của Lạc Thanh Lưu rốt cuộc đang muốn nói đến chuyện gì?
"Được rồi, đừng ngẩn người nữa, ta là biết ngươi, ngươi cũng không nên chậm chạp như vậy, vả lại Phi Lê cũng đang ở Mãn Nguyệt lâu chờ ngươi."
Lạc Thanh Lưu tiến lên, giữ bờ vai Âu Dương Sùng Hoa .
Âu Dương Sùng Hoa nhìn Lạc Thanh Lưu đã hướng tới hẻm nhỏ đi ra ngoài. . . . . .
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng mà, nữ tử này đột nhiên xuất hiện, hình như có biết được chuyện gì.
Chẳng lẽ cùng với nguyên nhân nàng đến vương triều Lung Nguyệt có liên quan?
"Đi nhanh đi, Sùng Hoa."
Lạc Thanh Lưu ở tại lối rẽ hẻm nhỏ, hướng về phía Âu Dương Sùng Hoa vẫy vẫy tay.
Bất kể như thế nào, nàng cần phải tìm hiểu đến cùng.
Âu Dương Sùng Hoa ổn định lại tâm tình, hạ ánh mắt, cất bước đi về phía Lạc Thanh Lưu. . . . . .