Nhìn quanh một vòng, bằng phẳng không gợn sóng, trong ánh sáng trắng toát, sáu tấm gương ngũ sắc dựng thẳng, các tấm gương quay vòng vòng và tự quay quanh mình, hình thành những chuyển động đồng bộ và cùng hướng. Nhìn rõ mọi thứ, Lục Vân vẻ mặt hiện lên nụ cười, cất tiếng nói rất kỳ lạ:
- Đây có lẽ mới là cái được gọi Kính Trung cảnh.
Trương Ngạo Tuyết kinh hãi than:
- Thế giới này thật xinh đẹp, khiến người ta không nỡ phá đi.
Thương Nguyệt nói:
- Đáng tiếc là ẩn sau vẻ xinh đẹp lại chứa đen tối, chẳng qua ngoài tốt trong xấu mà thôi.
Bách Linh nhìn sáu tấm gương kia, trầm ngâm lên tiếng:
- Nơi này có phần đặc biệt …
Diệp Tâm Nghi chầm chậm tiến tới thẳng về phía tấm gương, trên trán có xuất hiện đóa kỳ hoa, nhụy hoa lấp lánh ánh vàng kim với tần suất cả trăm lần biến đổi mỗi chớp mắt.
Hải Nữ vẻ mặt đầy kinh ngạc, kéo tay Lục Vân nói đầy ý tứ:
- Sư phụ, chúng ta đi đến gần xem thế nào.
Lục Vân mỉm cười gật đầu, dẫn ba cô Ngạo Tuyết đi theo sau Diệp Tâm Nghi.
Dừng chân ngoài một trượng, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt chăm chú nhìn vào một tấm gương trong đó, phát hiện trên bề mặt tấm gương có vô số gương mặt lướt qua nhanh chóng, căn bản không nhìn rõ ràng được nguyên nhân.
Năm người Lục Vân theo sau đến gần, liền dặn nhau phân thành một vòng, ai nấy tự quan sát tấm gương phía mình, hơn nữa còn chuyển động theo nó, trong mắt đầy sự kinh ngạc và chấn động. Đi được vài vòng, Lục Vân lên tiếng gọi mọi người dừng lại, rồi bảo:
- Xem qua một lúc rồi, có thu hoạch được gì không vậy?
Thương Nguyệt lên tiếng đầu tiên:
- Mọi thứ trước mắt rất kỳ quái, dường như có cảm giác càng lúc càng sa lầy.
Bách Linh nói:
- Ta thấy tấm gương này có bí ẩn, nhưng chúng ta còn chưa tìm được lối vào mà thôi.
Trương Ngạo Tuyết cũng nói:
- Ta dùng Tử Ảnh thần kiếm thử thăm dò qua, đúng là có phản ứng nhưng vô cùng yếu ớt.
Hải Nữ nói:
- Ngọc Hồ Điệp của con không hề có chút động tĩnh nào cả.
Diệp Tâm Nghi cũng mở miệng:
- Ta cảm ứng được một số tin tức nhất định, nhưng không nói rõ được bí ẩn bên trong của nó. Theo phân tích của ta, những tấm gương này có khí mạch liên thông với nhau, hình thành một tổng thể hoàn mỹ, ẩn chứa rất nhiều bí mật. Muốn giải mở những bí mật này, chúng ta chắc chắn phải nghĩ ra biện pháp dừng chúng lại.
Trương Ngạo Tuyết cau mày nói:
- Theo tình hình trước mắt, muốn giữ những tấm gương này nguyên như vậy mà dừng lại thì phỏng chừng rất là khó khăn.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Trước hết, chúng ta phải hiểu rõ đã, sau đó mới suy xét đến những chuyện khác.
Bách Linh cười nói:
- Về điểm này, thực ra hỏi Lục Vân là được rồi.
Hải Nữ nghe vậy cười duyên lên tiếng:
- Sư phụ, người có phải đã nghĩ ra được biện pháp tốt rồi phải không?
Lục Vân điềm nhiên nở nụ cười, giọng bình thản trả lời:
- Thực sự muốn khiến sáu mặt gương này dừng lại thì độ khó rất lớn. Nhưng đối với chúng ta lại chỉ là trò chơi mà thôi. Trước tiên, chúng ta có sáu người, thứ đến, khí tức của sáu người chúng ta có thể đạt đến mức phối hợp nhất trí hoàn toàn, đây mới chính là vấn đề quan trọng. Thứ ba, chúng ta phải dùng phương thức xoay tròn theo hướng ngược lại, bao gồm cả tự mình chuyển động, tần suất phải đồng nhất hoàn toàn với tần suất xoay tròn của các mặt gương, như vậy mới có thể phá vỡ được sự cân bằng của chúng, khiến chúng phải dừng lại.
Diệp Tâm Nghi cười bảo:
- Nghe qua thì rất dễ dàng, nhưng thực tế thì độ khó là không nhỏ chút nào.
Lục Vân nhìn nàng, cười rất hấp dẫn trả lời:
- Có ta ở đây, mọi thứ đều có thể đơn giản hóa đi. Được rồi, mọi người hãy bắt đầu chuẩn bị, nhớ kỹ phải buông lỏng thân thể, tâm không chút tạp niệm, còn những việc khác đều giao lại hết cho ta là được rồi.
Năm nàng nghe vậy hành động theo, dưới sự chỉ đạo của Lục Vân, cả sáu người đứng ở những phương vị nhất định, vừa chuyển động ngược lại các mặt gương, vừa dần dần buông lỏng tiến vào trạng thái không linh kỳ ảo. Rất nhanh, sáu người trong lòng không còn tạp niệm, Lục Vân thi triển “Thiên Địa Vô Cực” pháp quyết, tạm thời thay thế ý thức của cả năm người, khống chế thân thể của họ, khiến cho tất cả cùng phát xuất ánh sáng màu đỏ rực.
Trong năm người, pháp quyết của Diệp Tâm Nghi và Bách Linh tu luyện dùng âm nhu làm chủ, để bổ tức lại nhược điểm này, Lục Vân truyền vào trong thân thể hai người một lượng lớn chân nguyên dương cương. Đến lúc này, động tác sáu người phối hợp nhịp nhàng, khí tức thống nhất, bắt đầu tiến vào giai đoạn quan trọng nhất chính là đồng bộ hóa. Đối với Lục Vân, điểm này không làm khó được chàng, chàng rất dễ dàng nắm vững được tần suất xoay tròn và tự xoay của các mặt gương, sau đó mới dùng phương hướng tương phản lại để thúc động thân thể của bản thân và cả năm cô còn lại chuyển động đảo ngược với tần suất tương ứng. Như vậy, chỉ thấy một vòng sáng màu đỏ rực xuất hiện trên mặt gương ngũ sắc, vòng sáng phát ra ánh sáng đỏ rực, tầng tầng lớp lớp như sóng biển ngăn cản mặt gương xoay tròn. Quá trình này vô cùng phức tạp, thời gian giằng co rất lâu. Trong đó, Lục Vân vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh của mặt gương, hơn nữa còn tùy lúc để điều chỉnh, cuối cùng nhờ vào công hiệu thần kỳ của Ý Niệm Thần Ba để thành công phá vỡ sự cân bằng của sáu mặt gương, khiến chúng phải dừng lại.
Như vậy, ánh sáng ngũ sắc lóa lên, cường độ rực rỡ chiếu rọi chung quanh, một chùm sóng ánh sáng khuếch tán mang theo sức mạnh rung động to lớn vô cùng tẩy rửa cả không gian này. Lúc này, tâm thần trống rỗng của năm cô lập tức bị chấn tỉnh, Lục Vân tập trung tinh lực chứng kiến tất cả mọi biến hóa.
Té ra, vào sát na mà sáu mặt gương dừng lại, ánh sáng mạnh mẽ từ mặt gương khuếch tán, cũng trong lúc phát xạ ánh sáng, sáu mặt gương tự động triển khai xếp thành một hàng, rồi trong chốc lát sau, trên gương có ánh sáng nhiều màu phân bố, phát xuất ra những tia sáng hoa mỹ, tạo thành một cuốn tranh vẽ, lóe lên liền biến mất.
Khi ánh sáng mạnh mẽ đã tan biến rồi, ở chỗ trước kia vốn có sáu mặt gương lại xuất hiện một cuốn tranh vẽ, toàn thân lấp lánh ánh sáng.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đã xong rồi sao?
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Tâm Nghi cất tiếng hỏi.
Lục Vân nở nụ cười mỉm, khẽ trả lời:
- Còn chưa kết thúc, bất quá sáu mặt gương đã biến mất rồi, chỉ còn lưu lại một cuốn tranh vẽ tại chỗ đó mà thôi.
Hải Nữ vừa thấy, cười duyên tiếng lên nhặt lấy dâng vào tay của Lục Vân:
- Sư phụ, mau mở ra xem như thế nào.
Lục Vân cười trả lời:
- Không cần gấp, còn có chuyện đang chờ đợi chúng ta đi giải quyết.
Bách Linh hỏi lại:
- Huynh nói là Ảo Ảnh?
Lục Vân cười kỳ lạ, khẽ bảo:
- Cô ta đang ở bên cạnh chúng ta.
Câu này vừa nói ra, năm nàng liền nhìn khắp chung quanh, nhưng thăm dò rất lâu cũng không phát hiện được gì.
Lục Vân cười mà không nói, kéo bàn tay nhỏ bé của Hải Nữ từ từ bước ra, dưới chân liền có hoa sen đỏ tung tóe, chớp mắt cả thế giới mặt gương liền lưu lại hàng ngàn hàng vạn đóa hoa sen đỏ rực, khoảng cách giữa những đó hoa sen không sai kém chút nào.
Bách Linh thấy vậy, kinh ngạc nói:
- Khi Phật tổ giáng sinh cũng từng bước tạo ra hoa sen, huynh cũng học được chiêu này từ lúc nào rồi?
Trương Ngạo Tuyết cười bảo:
- Huynh ấy thì hoa dạng rất nhiều, chỉ có điều từ trước đến giờ chưa từng hiển lộ ra thôi.