Diệp Tâm Nghi ngờ vực nói:
- Với tu vi của Lục Vân, muốn thi triển Bộ Bộ Sinh Liên của Phật gia cũng là việc rất dễ dàng. Nhưng huynh ấy vì sao lại muốn làm ra như vậy?
Thương Nguyệt cười trả lời:
- Chớ gấp, Lục Vân hoàn toàn không phải là người muốn làm ra vẻ hoa dạng, huynh ấy làm vậy … ồ, mau coi đi.
Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh, Diệp Tâm Nghi ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trong những hoa sen đầy khắp mặt đất toát ra những dòng khí bụi màu xanh, chớp mắt đã hóa thành đệ tử của Kính Ảo thời không.
Dừng lại, Lục Vân nhìn quanh đó, điềm nhiên lên tiếng:
- Ảo Ảnh, ra mặt đi, không cần phải lãng phí những người này.
- Lục Vân, ngươi chớ có đắc ý. Kính Ảo thời không của ta có lòng tốt muốn tiếp đãi các ngươi, ngươi lại vô tình vô nghĩa như vậy, ngươi không sợ bị báo ứng sao?
Trong hư không, giọng của Ảo Ảnh ẩn chứa giận dữ.
Lục Vân phản bác trở lại:
- Có lòng tốt muốn tiếp đãi chúng ta? Tại sao ngươi không nói thẳng ra mục đích ẩn chứa bên sau của ngươi ra đi?
Bốn người Bách Linh tiến gần đến Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết nhìn quanh một vòng, cất tiếng hỏi:
- Ảo Ảnh, ngươi vì sao lại muốn cuốn chúng ta vào trong thế giới này, không lẽ chỉ để đối phó với thành Hắc Ám sao?
Giữa hư không, Ảo Ảnh trả lời:
- Nếu đã đến rồi, thì cứ thế mà chịu, các ngươi hà tất phải truy tìm căn nguyên cốt yếu. Chỉ cần các ngươi để lại cuốn tranh đó, ta đảm bảo các ngươi sẽ bình an rời đi, sau này chúng ta không ai liên quan đến ai, không chọc vào nhau nữa.
Lục Vân hừ giọng đáp trả:
- Lúc này đây, ngươi thấy có khả năng này chăng? Xuất hiện ra đi, có ân oán gì thì hãy ra mặt để giải quyết.
Ảo Ảnh cười lớn đáp:
- Hiện thân ra? Ta còn chưa muốn ngu xuẩn như vậy, bây giờ hãy cho ta được thấy, thật ra tâm can các ngươi tàn nhẫn đến thế nào, công kích đi!
Bốn bề, vài ngàn đệ tử Kính Ảo thời không lãnh mạng công kích, một vùng toàn màu xanh âm u hệt như những quỷ hồn vậy.
Diệp Tâm Nghi thấy vậy, khinh thường nói:
- Ảo Ảnh, chỉ bằng những thứ vô dụng này mà ngươi cho là có thể vây khốn được chúng ta sao?
Giữa hư không, Ảo Ảnh cười trả lời:
- Thử qua một lần là biết thôi, ngươi hà tất phải nóng lòng làm gì.
Diệp Tâm Nghi tức tối nói:
- Thử thì thử, lẽ nào còn sợ ngươi.
Bách Linh ngăn Diệp Tâm Nghi lại, khuyên bảo:
- Không nên kích động, bà ta cố ý chọc tức muội đó.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ảo Ảnh là hạng người cực kỳ ác độc, bà ta áp dụng chiêu xa luân chiến không phải để vây khốn chúng ta hoặc đánh bại chúng ta, chính là muốn dùng cái chết của vài ngàn người này làm mềm lòng của chúng ta. Một khi chúng ta không xuống tay được, lúc đó sẽ rơi vào bẫy của bà ta.
Diệp Tâm Nghi rất giận, quát to:
- Thật là ác độc, không ngờ lại hèn hạ như vậy.
Hải Nữ tức tối nói:
- Hạng xấu xa như vậy chúng ta nhất định phải tiêu diệt bà ta đi.
Lục Vân phất tay ngăn cản cả năm nàng, bảo bọn họ đến gần bên mình, hơn nữa còn bố trí kết giới lửa đỏ khiến cho đệ tử của Kính Ảo thời không không dám vượt qua được. Ngửng đầu nhìn lên bầu trời, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Ảo Ảnh, ngươi nói xem cuốn tranh vẽ này ẩn chứa bí mật như thế nào đây?
Thấy Lục Vân xòe tay ra để lộ cuốn tranh, giữa hư không, Ảo Ảnh lên tiếng uy hiếp:
- Lục Vân, ngươi không muốn chết thì chớ có mở ra, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Lục Vân nở nụ cười quỷ dị, hỏi ngược lại:
- Phải vậy không? Thế thì ta càng muốn thử qua.
Nói rồi từ từ mở cuốn tranh ra.
- Dừng tay! Mau dừng tay lại!
Tiếng rống lên giận dữ lập tức vang đến gần, tỏ ra vô cùng chói tai.
Lục Vân gương mặt hiện ra nụ cười, không hề để ý chút nào đến uy hiếp của Ảo Ảnh, từ từ mở bức tranh ra. Đó là một quá trình mà khi xảy ra đã phát sinh một số chuyện khiến người ta khó mà tin tưởng được.
Trước hết, sau khi cuốn tranh được mở hết ra rồi, bề mặt liền phát ra một chùm ánh sáng trắng chói mắt, điều này khiến cho sáu người Lục Vân rất kinh ngạc, nhưng lại bắt đầu tai nạn của đệ tử Kính Ảo thời không. Bởi vì vào thời khắc đó, toàn bộ đệ tử Kính Ảo thời không ở vùng chung quanh đó đều bị hút vào bên trong. Khi bức tranh đã mở ra hoàn toàn, trên bề mặt lấp lánh ánh sáng, gần như chỉ xuất hiện một mặt gương trong suốt xoay tròn.
Tấm gương này nhìn qua không có gì thần kỳ cả, nhưng theo chuyển động của nó, sáu người Lục Vân trải qua một loạt cảnh tượng mộng ảo. Té ra, khi mặt gương này xoay tròn được một vòng, sáu người Lục Vân nghe rõ ràng có tiếng thánh thót giòn tan vang lên, không gian chỗ đó vỡ tan ra như gương bể, chuyển đến một thế giới mặt kính hoàn toàn mới.
Giữa không trung, Ảo Ảnh giọng nói sắc bén, gầm lên giận dữ:
- Lục Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thản nhiên không thèm để ý đến, Lục Vân vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa chăm chú nhìn tấm gương trên mặt bức tranh.
Rất nhanh, mặt gương lại xoay tròn một vòng, tiếng thánh thót lại vang lên lần nữa, không gian sáu người đang có mặt lại phát sinh biến hóa khác lạ. Thoáng chốc sau đó, sáu người Lục Vân lại trải qua bốn lần hiện tượng kỳ ảo như giấc mơ của mặt gương vỡ nát trong tiếng rống giận dữ của Ảo Ảnh, cuối cùng đã vô ý hủy diệt đi Kính Ảo thời không, xuất hiện trong Song Cực Thiên.
Bốn bề một vùng đen ngòm, đưa tay không thấy ngón, ngay cả Viêm Xích Ma Vân bên dưới thành Hắc Ám lúc này cũng đã không còn chút tung tích.
Trong bóng đêm, tiếng cười điên cuồng của Ảo Ảnh lại vang lên, có mấy phần căm hận, lại có mấy phần thần bí khiến người ta đoán không ra được tâm tình của bà ta lúc này.
Bách Linh liếc chung quanh, cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, chúng ta bây giờ đi đâu? Có cần phải bắt lấy Ảo Ảnh trước không?
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
- Ảo Ảnh tạm thời không cần phải để ý đến, chúng ta bây giờ hãy đi Hắc Vực trước đã.
Thương Nguyệt nói:
- Hắc Vực thì muội đã từng đi qua, đường lối đại khái muội còn nhớ được.
Trương Ngạo Tuyết cười nói:
- Như vậy rất tốt, tỷ hãy dẫn đường đi thôi.
Một hàng sáu người theo hướng dẫn của Thương Nguyệt dò dẫm tiến thẳng về Hắc Vực.
Đợi cho sáu người đi xa rồi, trong bóng tối đen xuất hiện một bóng người, miệng phát xuất ra những tiếng cười âm hiểm, nghe thật cẩn thận chính là tiếng của Ảo Ảnh.
Thời khắc này, Ảo Ảnh đang đắc ý? Hay đang giận dữ vô cùng đây?