Nhưng Ảo Ảnh dù sao cũng là nhân vật lão luyện thành tinh, sau khi suy nghĩ một chút liền lên giọng phản bác lại:
- Lục thiếu hiệp không thấy đây là kế vu cáo của thành chủ Hắc Ám sao?
Lục Vân đáp:
- Không loại trừ khả năng này, nhưng Huyền Minh thân là chủ một thành, lời nói cũng có thể tin tưởng nhất định.
Ảo Ảnh cười đáp:
- Huyền Minh tranh đấu với ta đã vài ngàn năm, sớm đã kẻ dối trá lão luyện không kinh sợ chuyện gì, Lục thiếu hiệp tuổi hãy còn trẻ, làm sao có thể nhận thức được quỷ kế của lão ta.
Bên cạnh, Thương Nguyệt phản bác lại:
- Câu này của Kính chủ cũng là lời nói của một người, làm sao có thể chứng minh được lời nói của Kính chủ là không giả dối?
Ảo Ảnh liếc Thương Nguyệt, trầm giọng đáp:
- Cô nói như vậy là không tin tưởng vào ta rồi?
Câu này vừa nói ra, không khí thoáng cái đã căng thẳng, ba vị kính sứ nhanh chóng tiến lại che trước mặt Ảo Ảnh, thu thế ngưng thần.
Bách Linh mở miệng phá vỡ thế giằng co cười nói:
- Kính chủ không cần phải nghi ngờ nhiều, Thương Nguyệt chỉ là thấy chuyện thì luận chuyện thôi, hoàn toàn không có ý nhằm vào người. Hiện nay thành Hắc Ám đã yếu thế rồi, chúng ta cũng đã đoàn tụ cả nhà, chuyến này đến đây là muốn thỉnh giáo kính chủ, phải làm thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này, quay về khu vực sinh hoạt của chúng ta trước đây.
Ảo Ảnh nghe vậy, phất tay ra dấu ba vị kính sứ lùi lại, trầm giọng đáp:
- Muốn rời khỏi thế giới này, các vị phải khai mở bảy cửa giới hạn, sau đó tìm Cửu Long Khốn Nhật, một trong bốn đất tuyệt địa, phải dùng ý nghĩ để vận chuyển nó mới có một chút hy vọng.
Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:
- Phải làm thế nào mới có thể khiến cho Cửu Long Khốn Nhật vận chuyển vậy?
Ảo Ảnh trầm ngâm một lúc, lắc đầu trả lời:
- Chuyện này ta cũng không biết rõ lắm, không cách gì hỗ trợ các vị rồi.
Lục Vân lên tiếng:
- Chúng ta đến đây thực ra có một mục đích, chính là muốn mượn một vật của kính chủ.
Ảo Ảnh không đáp, trầm ngâm giây lát rồi hỏi lại:
- Đó là thứ gì vậy?
Lục Vân nhìn bà một lúc, nói từng chữ một:
- Một bức họa.
Ảo Ảnh lạnh lẽo đáp:
- Nếu như ta trả lời không có được thì sao?
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Kính chủ vẫn chưa hề hỏi chúng ta thật sự thành Hắc Ám đã xảy ra chuyện gì rồi, kính chủ hãy suy xét lại có lẽ tốt hơn.
Ảo Ảnh âm hiểm nói:
- Lục Vân, ngươi muốn uy hiếp bản kính chủ phải không?
Lục Vân lạnh lùng đáp lại:
- Ảo Ảnh, ngươi thật sự cho là chúng ta chẳng biết gì cả phải không?
Giọng nói đối chọi gay gắt, chớp mắt đã làm cứng hẳn quan hệ giữa hai bên, trong nhất thời, Ảo Ảnh trầm ngâm không đáp. Tử Ngọc có phần không phục, quát lên:
- Lớn gan, đây chính là Kính Ảo thời không, chẳng phải là nơi để cho các ngươi được càn rỡ.
Ảo Ảnh phất tay ngăn Tử Ngọc lại, nói với Lục Vân:
- Vài ngàn năm nay, bản kính chủ chưa từng bị người uy hiếp. Nếu ngươi có bản lĩnh, hãy tự mình tìm lấy, thứ lỗi cho ta không thể bồi tiếp được.
Nói rồi hai tay phất một cái, sương trắng nổi lên, bà ta và ba vị kính sứ chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.
Bốn bề, không thấy biên giới đâu cả, mọi thứ đều biến mất, chỉ lưu lại sáu người Lục Vân.
- Muốn đi à, không dễ dàng như vậy đâu.
Quát lên thánh thót, Diệp Tâm Nghi thu thế muốn đuổi theo, lại bị Lục Vân ngăn cản.
- Không cần phải lãng phí tinh lực, ở nơi này cho dù muội truy đuổi kịp bà ta cũng không chắc chiếm được chút tiện nghi nào.
Diệp Tâm Nghi không phục, hỏi lại:
- Huynh nói ta không có bản lĩnh, đấu không lại bọn họ?
Lục Vân cười đáp:
- Ta không phải có ý đó. Ở nơi này, đối với chúng ta tương đối xa lạ, một khi muội truy đuổi theo chính là trúng kế, Ảo Ảnh chính là có lòng muốn phân tán thực lực của chúng ta.
Bách Linh kéo tay Diệp Tâm Nghi an ủi:
- Lục Vân nói đúng đó, không nên trúng quỷ kế của Ảo Ảnh.
Diệp Tâm Nghi hừ một tiếng không nói gì thêm.
Trương Ngạo Tuyết liếc nhìn qua tình trạng trống rỗng chung quanh, trầm ngâm nói:
- Đây là Kính Ảo thời không nổi danh với ảo thuật, chúng ta muốn phá vỡ ảo thuật sợ là phải hao chút tâm sức.
Thương Nguyệt lần đầu đến nơi này, rất hiếu kỳ nên cất tiếng hỏi:
- Thật ra Kính Ảo thời không là một thế giới như thế nào, bản chất của nó là thế nào đây?
Bách Linh trả lời:
- Khi ta đến đây, Ảo Ảnh đã từng nói qua, bà ta và thành chủ Hắc Ám không thể đồng thời xuất hiện ở cùng một chỗ, nếu không thì Song Cực Thiên sẽ bị hủy diệt, ngoài ra, một khi hủy đi Như Ý kính thì Kính Ảo thời không cũng sẽ bị hủy diệt.
Diệp Tâm Nghi cười nói:
- Nói như vậy, chỉ cần tìm được Như Ý kính thì có hy vọng phá vỡ được ảo tượng.
Bách Linh gật đầu trả lời:
- Về mặt lý luận thì chắc là như vậy.
Diệp Tâm Nghi lên tiếng:
- Trước khi chúng ta đến đây, Ảo Ảnh đã từng dẫn chúng ta đi xem qua Như Ý kính, ta còn lưu lại một ký hiệu, chắc là tìm kiếm không khó quá.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy trầm giọng nói:
- Chuyện không thể chần chờ, chúng ta phải lập tức bắt đầu.
Hải Nữ xung phong nhận nhiệm vụ:
- Sư phụ, sư nương, con có biện pháp tìm được chỗ có Như Ý kính.
Trương Ngạo Tuyết cười nói:
- Phải vậy không? Thế thì hãy cho chúng ta được xem thế nào.
Hải Nữ nghe vậy cười duyên, thuận tay gỡ Ngọc Hồ Điệp trên đầu xuống, đặt trong lòng bàn tay, nhắm mắt ngưng thần miệng lẩm bẩm:
- Ngọc Hồ Điệp, đón gió bay lên, biết đường quay về, phân biệt phương hướng, đi đi.
Hai tay ném đi, Ngọc Hồ Điệp đột nhiên sống dậy bay lượn vòng quanh sáu người Lục Vân mãi. Nhìn nó, mọi người trong mắt ánh lên sự nghi hoặc và chờ đợi, thật ra con bướm nho nhỏ này thần kỳ thế nào, nó có thể mang lại hy vọng cho mọi người hay không?
Trong lòng mọi người cứ lẩn quẩn suy nghĩ, Ngọc Hồ Điệp nhanh chóng bay được ba vòng, sau đó bay thẳng về một phương hướng, dừng lại cách sáu người khoảng chừng chục trượng, ở một địa phương nào đó.
Hải Nữ thấy vậy, duyên dáng cười nói:
- Có phát hiện, chúng ta nhanh chóng đi xem thế nào.
Sáu người chuyển mình đi vây quanh con bướm. Dường như cảm ứng được sáu người đã đến, Ngọc Hồ Điệp bay vòng quanh tại chỗ, toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Giây lát sau, ánh sáng như sương mù tan ra bao trùm quanh sáu người Lục Vân, hình thành một lưới sáng đường kính ba trượng, từ từ làm mơ hồ đi tầm nhìn, khiến sáu người và bên ngoài hoàn toàn ngăn cách.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, Ngọc Hồ Điệp liền thu lại sương sáng để lộ ra một cảnh tượng hoàn toàn mới. Nhìn cẩn thận, sáu người mới hay đang ở trên một mặt kính bằng phẳng, bề mặt có ánh sáng lấp lánh, chỉ có một điểm bất đồng duy nhất chính là không xa sáu người, có một tấm kính nhiều màu đang xoay tròn, hầu như không hề khác gì so với lúc trước Diệp Tâm Nghi, Hải Nữ thấy được.
- Ồ, tìm được rồi. Đây chính là Kính Trung cảnh, kia chính là Như Ý kính.
Nhìn cảnh sắc chung quanh, Hải Nữ cao hứng lên tiếng.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Trước đây, Ảo Ảnh chính là dẫn chúng ta đến nơi này.
Lục Vân liếc tấm kính nhiều màu, cau mày nói:
- Tâm Nghi, muội xác định trên tấm gương này có ký hiệu do muội lưu lại?
Diệp Tâm Nghi không khẳng định đáp:
- Điều này thì phải tới gần tra xét mới biết được.
Sáu người đến bên cạnh tấm gương, Diệp Tâm Nghi đi vòng quanh tấm gương một vòng, trầm giọng nói:
- Không sai, chính là nó.
Nghe vậy, các cô hơi mừng, Lục Vân lại nghiêm sắc mặt lên tiếng:
- Đây hoàn toàn không phải là Như Ý kính, xem ra Ảo Ảnh đã sớm đề phòng bọn chúng ta.
Diệp Tâm Nghi sửng người, cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, huynh làm sao khẳng định được đây không phải là Như Ý kính?
Bên cạnh, bốn cô đều nhìn Lục Vân, chờ đợi chàng trả lời.
Bật cười nhạt một tiếng, Lục Vân giữ nguyên vẻ ôn như nho nhã của mình, khẽ trả lời:
- Tấm gương này chính là một lối vào không gian khác, cái các muội thấy được chỉ là một cửa kính năm màu. Đi thôi, chúng ta tiến vào xem thế nào.
Hai tay múa lên, Lục Vân phát xuất luồng sức mạnh chủ động êm ái cuốn cả năm người còn lại cùng bắn vào trong tấm gương ngũ sắc. Chớp mắt, sáu người chỉ thấy thế giới rung động, cảm giác đó chỉ thoáng cái đã biến mất không thấy, nhưng cảnh tượng quanh mình lại biến ảo rồi. Đây là một thế giới trắng như tuyết, không thấy vật gì cả, chung quanh rộng lớn, ánh sáng trắng chói mắt che phủ tất cả, chỉ có mơ hồ xuất hiện ánh sáng ngũ sắc.