Mẫu Đơn liếc mọi người, nhắc nhở:
- Thời gian không đồng hành với chúng ta, để tránh trở nên phức tạp, chúng ta phải nắm thời cơ tốt nhất.
Mọi người hiểu rõ ý tứ của Mẫu Đơn, đưa mắt ra dấu cho nhau, Dao Quang nói:
- Trước mắt quyền chủ động vẫn còn trong tay chúng ta, quyết không thể lãnh phí như vậy.
Tân Nguyệt nói:
- Tỏa Hồn lai lịch kỳ lạ, người thường căn bản không làm gì được hắn, tạm thời để ta đi ứng phó, các vị hãy làm việc cần thiết.
Vũ Điệp dặn dò:
- Cẩn thận.
Lâm Y Tuyết nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ tận hết sức lực.
Tỏa Hồn trầm ngâm không nói, quan sát vẻ mặt của mọi người, trong lòng hơi không hiểu. Tân Nguyệt liếc mọi người, sau đó dời ngang vài trượng đến trước mặt Tỏa Hồn, giọng lạnh nhạt nói:
- Ra tay đi, giữa chúng ta nói nhiều cũng vô ích.
Tỏa Hồn cười âm hiểm, hỏi ngược lại:
- Nếu ta không ra tay thì sao?
Tân Nguyệt đáp:
- Thế thì ngươi hãy chờ cái chết.
Cổ tay đảo chuyển, thần kiếm quay cuồng, kiếm khí gào thét phá không quanh quẩn, ngập tràn một luồng khí thần thánh. Thời khắc đó, Tân Nguyệt tay phải nắm chặt Thiên Ly thần kiếm, tay phải nhấc Tàn Tình kiếm, thể hiện tư thế tiến công. Tỏa Hồn vẻ mặt hơi kinh ngạc, đối với thực lực của Tân Nguyệt thì y không hề sợ, nhưng đối với Tàn Tình kiếm và Thiên Ly thần kiếm, y lại có một cảm giác sợ hãi và bất an không tên. Lần trước, Tỏa Hồn chính là bị nhục trong tay của Tân Nguyệt, cuối cùng bị thương bỏ chạy. Lần này gặp lại Tân Nguyệt, Tỏa Hồn trong lòng khó tránh khỏi bóng ma u ám. Xét đến chuyện này, Tỏa Hồn chọn lựa né tránh, chớp mắt đã lùi lại trăm trượng, không muốn đối địch với Tân Nguyệt.
Thấy tình hình như vậy, Tân Nguyệt hơi cau mày, chần chừ một chút rồi quay đầu nói với Vũ Điệp:
- Muội hãy thay Y Tuyết, ta muốn muội ấy hỗ trợ ta đối phó với Tỏa Hồn.
Vũ Điệp đáp:
- Hay để muội hỗ trợ tỷ.
Tân Nguyệt lắc đầu trả lời:
- Pháp quyết muội tu luyện khác với Y Tuyết, không có tác dụng với Tỏa Hồn, tỷ cần Y Tuyết hỗ trợ tỷ ngăn Tỏa Hồn lại để tránh hắn có thể trốn tránh.
Vũ Điệp nghe vậy không nói nhiều, nhanh chóng đến thế Lâm Y Tuyết, phụ trách trông coi thi thể của Thiên Lân.
Nhẹ nhàng bay đến, Lâm Y Tuyết đến bên Tân Nguyệt, dịu dàng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ muốn muội hỗ trợ tỷ như thế nào?
Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, khẽ nói một câu bên tai của Lâm Y Tuyết, sau đó nói:
- Có nắm chắc không?
Lâm Y Tuyết chớp chớp mắt, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.
Tân Nguyệt gật đầu trả lời:
- Như vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
Cách ngoài trăm trượng, Tỏa Hồn nhìn hai cô đang từ từ đến gần, trong lòng không tránh khỏi nghi hoặc. Tân Nguyệt kêu một mình Lâm Y Tuyết thì dụng ý vô cùng rõ ràng. Nhưng Tỏa Hồn không hiểu được, Lâm Y Tuyết này tu vi bình thường, Tân Nguyệt lại chọn nàng ta làm trợ thủ, đây chẳng phải là chuyện quái lạ sao?
Trăm trượng ngắn ngủi, lóe lên đã đến. Tân Nguyệt chính diện nghênh tiếp y, Lâm Y Tuyết lại dừng cách vài trượng, quan sát động tĩnh của Tỏa Hồn. Dừng lại, Tân Nguyệt nói:
- Tỏa Hồn, ngươi chỉ có hai chọn lựa, thứ nhất chính là lập tức rời đi, thứ hai chính là phải ra tay giao đấu, chúng ta sẽ không cho ngươi còn một chút dư địa nào khác.
Tỏa Hồn hỏi lại:
- Các ngươi vội vàng ép ta rời đi thật ra là vì chuyện gì?
Tân Nguyệt đáp:
- Chuyện này ngươi không cần phải biết, biết rồi thì chỉ có chết mà thôi.
Tỏa Hồn hừ nhẹ một tiếng, liếc Vũ Điệp đang đỡ Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, hỏi lại:
- Các ngươi tụ tập ở nơi này chắc là vì Thiên Lân, đáng tiếc hắn đã chết rồi, không hề có tác dụng gì với các ngươi, sao không đem hắn tặng cho ta?
Tân Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Đây là mục đích thực sự của ngươi đến nơi này phải không?
Tỏa Hồn lắc đầu đáp:
- Không phải, ta vốn vì Huyết Linh Nhục Chi trên người Ngọc Tâm mà đến đây, đáng tiếc cô ta đã không còn ở đây. Nếu vậy, ta chỉ có thể xin phần tiếp theo, hy vọng từ trên người của Thiên Lân tìm một thứ gì đó để đền bù vào.
Tân Nguyệt nghe vậy hỏi lại:
- Thiên Lân chết rồi, ngươi còn muốn chàng làm gì?
Tỏa Hồn bật cười ha hả đáp:
- Thiên Lân tuy chết nhưng trong cơ thể của hắn ẩn chứa một luồng linh khí kinh người, đó là chuyện các ngươi không thể nào cảm ứng được. Thi thể của Thiên Lân không có tác dụng gì lớn cho các ngươi, nhưng đối với một số linh dị lại hệt như bảo vật.
Hiểu rõ nguyên nhân, Tân Nguyệt vẻ mặt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Đây là điều ngươi muốn trong lòng?
Tỏa Hồn cười nói:
- Đây không phải là các ngươi muốn mượn cớ sao?
Tân Nguyệt không đáp, thần kiếm trong tay giơ cao, ánh mắt trong chốc lát đã trở nên sắc bén, hệt như muốn xuyên thủng phòng tuyến của Tỏa Hồn, bắn thẳng vào trong lòng của y. Thời khắc đó, Tỏa Hồn không khỏi mất tự chủ né tránh ánh mắt của Tân Nguyệt. Nhưng chỉ trong chốc lát đó, Tân Nguyệt nắm lấy cơ hội phát động công kích, làn kiếm dày đặc rợp trời đất dùng tốc độ nhanh đến khiến người ta không thể nào tưởng tượng được, thoáng cái đã xuất hiện trên đầu của Tỏa Hồn.
La lên thất thanh một tiếng, Tỏa Hồn không kịp né tránh, lập tức biến lại thành kiếm nghênh đón làn kiếm quanh mình, phát xuất phòng ngự. Nhìn từ xa xa, làn kiếm Thiên Ly xanh biếc như lưu ly hệt một chùm mây sáng bao trùm lấy Tỏa Hồn kiếm, dùng kiếm khí thần thánh tẩy rửa đi tà khí của Tỏa Hồn kiếm. Ở trong chỗ bất lợi, Tỏa Hồn kiếm quay cuồng né tránh, thân kiếm run rẩy ẩn chứa tần suất đặc thì, phát xuất vô số kiếm khí, ý đồ muốn đánh tan công kích của Tân Nguyệt.
Nhưng lần này Tân Nguyệt quyết làm cho được, Thiên Ly thần kiếm phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp, có thể nói là không gì ngăn được, không vật gì không diệt được. Tỏa Hồn tuy cố gắng phản kích, nhưng đối mặt với pháp quyết có thể phá vỡ mọi thứ là Thiên Tuyệt trảm pháp cũng không thể chống cự được, kêu thảm một tiếng liền bị Thiên Ly thần kiếm hất bay đi. Bên cạnh, Lâm Y Tuyết tập trung quan sát tình hình giao chiến, ngay khi Tỏa Hồn kiếm bị hất bay đi, liền muốn tiến lên ngăn lại, nhưng lúc đó Tân Nguyệt đã động mình truy đuổi, Lâm Y Tuyết cũng dự tính làm như vậy.