Một chiêu thành công, Tân Nguyệt đuổi theo không thôi, chớp mắt đã ép gần đến Tỏa Hồn kiếm trong ba trượng, thần kiếm trong tay quay cuồng uốn lượn, vô số làn kiếm tầng tầng khuếch tán, hệt như từng làn sáng màu lưu ly dùng tần suất khác nhau tràn đến Tỏa Hồn kiếm. Thân kiếm xoay chuyển, gào thét né tránh. Tỏa Hồn vừa kinh hãi vừa giận dữ, càng thêm thù hận Tân Nguyệt. Mỗi một lần gặp phải Tân Nguyệt, Tỏa Hồn đều có một loại cảm giác bị người áp chế, nguồn gốc chính từ Thiên Tuyệt trảm pháp và Thiên Ly thần kiếm của Tân Nguyệt, phảng phất Tân Nguyệt chính là khắc tinh của y.
Nghĩ đến điều này, Tỏa Hồn trong lòng tức giận vô cùng. Trước đây y đã từng muốn chinh phục thế giới, nhưng hiện tại y bị Tân Nguyệt kiềm chế, điều này y làm sao có thể nuốt nổi được? Nhưng sự thật không dễ dàng gì, Tỏa Hồn tuy hận thù Tân Nguyệt, lại hoàn toàn không lỗ mãng, theo lý trí chọn nhẹ né nặng, nhưng lại không thể dễ dàng bỏ đi như vậy. Tân Nguyệt theo dõi chặt chẽ tung tích của Tỏa Hồn, Thiên Tuyệt trảm pháp thành thạo vô cùng, phối hợp với Thiên Ly thần kiếm, giữa không trung xây dựng một khí thế uy lâm thiên hạ, người quan sát đều cảm thấy khiếp hãi.
Quanh đó, làn kiếm hoa mỹ sinh động vô cùng, bóng kiếm múa lượn tung hoành đan xen cũng với màu sắc rực rỡ, hệt như những pho tượng màu sắc khác nhau từ những phương hướng khác nhau tiến gần đến Tỏa Hồn, từ từ đóng kín đường lùi của y, khiến y không còn đường né tránh. Đối mặt với loại tình hình như vậy, Tỏa Hồn hoàn toàn không có phản ứng quá lớn, thân kiếm lấp lánh ánh âm u, công kích vô hình âm thầm xông đến, chớp mắt đã tác dụng lên người của Tân Nguyệt, khiến tâm thần Tân nguyệt chấn động, xuất hiện một khe hở ngắn ngủi. Nắm lấy cơ hội này, Tỏa Hồn lóe lên đi liền, một chốc sau đã thoát khỏi sự bao vây của Tân Nguyệt, xuất hiện giữa không trung ngoài vài chục trượng.
Thời khắc đó, Dao Quang cảm ứng được một loại biến hóa trên người của Tỏa Hồn, nhắc nhở:
- Tân Nguyệt cẩn thận, tên xấu xa này tinh thông Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông.
Tân Nguyệt không hề ngạc nhiên trước chuyện này, trầm giọng đáp:
- Thiên Lân đã từng nói, Tỏa Hồn thôn tính chín chín tám mươi mốt nguyên thần của người tu đạo, tinh thông khá nhiều pháp quyết của những người đó, trước mắt chúng ta nhìn được chỉ là một phần mà thôi.
Tỏa Hồn nghe vậy bật cười lớn, có phần tự phụ đáp:
- Không ngờ các ngươi còn có phần thông minh, thế mà cũng hiểu được những chuyện này.
Lâm Y Tuyết nhìn không ưa được vẻ ngạo mạn của Tỏa Hồn, phản bác lại:
- Tạp thì không tinh, có gì đặc biệt đâu.
Tỏa Hồn ảo hóa thành người, ánh mắt vô tình trừng Lâm Y Tuyết một cái, âm hiểm nói:
- Tinh hay không tinh, ngươi sẽ nhanh chóng hiểu được.
Lâm Y Tuyết hừ giọng đáp:
- Có bản lĩnh thì ngươi hãy thể hiện ra đi, xem ta có sợ hay không?
Thân thể thẳng lên, Lâm Y Tuyết ngạo khí bức người, có mấy phần anh hùng. Tỏa Hồn vẻ mặt khinh miệt, xem thường nói:
- Tiểu nha đầu, với bản lĩnh của ngươi, ta khuyên hãy quay về tìm cha ngươi luyện tập thêm, nếu không ra ngoài chỉ mất mặt xấu hổ thôi.
Giọng điệu châm chọc, Tỏa Hồn dường như có ý muốn chọc giận Lâm Y Tuyết.
Ánh mắt biến đi, Lâm Y Tuyết hận thù đáp trả:
- Với thứ người không phải người, quỷ không phải quỷ như ngươi, mà ngươi cho là ta sẽ rơi vào kế của ngươi sao?
Tỏa Hồng vẻ mặt âm lạnh, tàn khốc nói:
- Nha đầu thúi chớ có mạnh miệng, có tin ta lập tức giết chết ngươi không.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt khinh thường, khẽ giọng nói:
- Lớn lối chẳng ra gì, ngươi cho ngươi là thứ gì đây?
Tỏa Hồn có phần tức giận, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi muốn chết, thì để ta giúp cho ngươi xong việc.
Chữ việc còn vang bên tai, thân thể Tỏa Hồn đã lóe lên xông đến, xuyên qua không gian vài chục trượng xuất hiện trước Lâm Y Tuyết, hóa thân thành một thanh trường kiếm đen ngòm mà tà ác bắn thẳng vào ngực của Lâm Y Tuyết.
Đối mặt với nguy hiểm bất ngờ, Lâm Y Tuyết vẻ mặt hơi biến, theo bản năng phất tay ngăn lại, xem ra có phần hoang mang. Phía sau, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp mấy người đều cảm thấy bất ngờ, đồng thanh la lên thất thanh nhắc nhở Lâm Y Tuyết mau mau né tránh. Thấy vậy, Lâm Y Tuyết giống như không biết, Tỏa Hồn thì đắc ý cười to, một loại vui mừng vì chiến thắng gần kề ngập tràn trong lòng của y. Vào lúc đó, Mẫu Đơn, Hoa Hồng và Dao Quang đều muốn tiến lên nhưng do khoảng cách xa xôi, rõ ràng đã quá trễ. Chỉ có một mình Tân Nguyệt yên lặng không động đậy, nàng đang âm thầm xông đến, ánh mắt nhìn địch nhân chằm chằm.
Lúc đó, ánh đen lóe lên, kiếm khí bức người. Nhuệ khí của Tỏa Hồn kiếm kinh người, chớp mắt đã đến trước ngực Lâm Y Tuyết, chuẩn bị một kiếm đâm xuyên tim. Lúc này, tay phải của Lâm Y Tuyết vừa hay vung lên, một chiêu xem ra vội vàng không có sức lại không ngờ có thể ngăn được Tỏa Hồn kiếm, chặn đứng thế tiến lên của thân kiếm. Thời khắc đó, kinh ngạc xuất hiện trong lòng của Tỏa Hồn. Chờ đến khi y hiểu rõ ràng, Tân Nguyệt chạy đến đã dùng một kiếm chém xuống, Thiên Ly thần kiếm cực thánh chớp mắt đã tác dụng lên người của Tỏa Hồn, thiến chút nữa đã phá hủy nguyên thần của y.
- À ... đáng ghét! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Ánh âm u lóe lên, Tỏa Hồn kiếm trong quá trình rơi xuống liền chuyển mình giữa không trung, gào lên một tiếng liền nghiêng mình bắn đi, dừng lại ngoài trăm trượng, thân kiếm run rẩy không thôi. Tân Nguyệt không hề truy kích, dừng lại bên cạnh Lâm Y Tuyết, nhỏ giọng hỏi:
- Không sao chứ?
Lâm Y Tuyết vẻ mặt hơi khác thường, lắc đầu trả lời:
- Còn tốt, không có gì đáng ngại.
Tân Nguyệt nghe vậy nhìn sang Tỏa Hồn, ánh mắt băng lạnh hờ hững nói:
- Còn muốn tiếp tục nữa chăng?
Thân kiếm hơi run lên, Tỏa Hồn hận thù đáp:
- Tân Nguyệt, ngươi không cần phải ép người thái quá.
Nhẹ nhàng bay đến gần, Tân Nguyệt thản nhiên nói:
- Ta đã cho ngươi một cơ hội, chính ngươi đã bỏ qua rồi. Trước đây, Địa Ngục sứ giả của Cửu U cũng đã qua đây, hiện tại hắn đã bị hồn phách tiêu tan, ngươi có muốn thử qua xem thử ta có thể hủy diệt được thân do thiên luyện mà có của ngươi, để đưa ngươi vào đất chết hay không.
Tỏa Hồn lơ lửng giữa không trung, lắc đầu nhè nhẹ nhưng không cam lòng đáp:
- Nếu như ngươi không có thần kiếm trong tay, ngươi căn bản không phải là địch thủ của ta.
Tân Nguyệt không khẳng định gì cả nói:
- Nguyên nhân là từ định mệnh, chớ trách ý trời. Ngươi chỉ cần trả lời đi hay không mà thôi?
Tỏa Hồn không hề trả lời, rõ ràng đang suy nghĩ về vấn đề này. Từ khi y nuốt được tám mươi nguyên thần, trở thành tà đại vô cùng, y đã nắm giữ được lực lượng vô cùng khủng khiếp, không để người thường vào trong mắt. Hiện nay, chỉ duy nhất có Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm khiến y bất an, nhưng không ngờ là cả hai thanh đó đều nằm trong tay của Tân Nguyệt.
Đối với người bình thường, tuy biết Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm là phi thường, nhưng hoàn toàn không biết được nguồn gốc và lai lịch của hai thanh thần kiếm này. Tỏa Hồn thân là binh khí được thiên luyện, tuy cũng không biết rõ ràng nguồn gốc của hai cây thần kiếm này, nhưng nó lại có thể cảm ứng được rõ ràng sự huyền diệu và thần kỳ của hai thanh thần kiếm. Theo phân tích của Tỏa Hồn, bản thân mình là gặp may, nhưng so với Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm, không ngờ vẫn còn thua đẳng cấp. Nói một cách khác, Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm cũng thuộc về binh khí thiên luyện, hơn nữa còn hoàn mỹ hơn, mạnh mẽ hơn Tỏa Hồn, có công năng khắc chế được Tỏa Hồn kiếm.
Âm thầm lướt tới, Lâm Y Tuyết đến bên Tân Nguyệt, nhìn Tỏa Hồn kiếm khiêu khích:
- Thế nào? Câm rồi sao? Ngươi vừa rồi không phải rất tự phụ, rất cuồng vọng mà?
Hừ khẽ một tiếng, Tỏa Hồn trong lòng có phần bất cam, đáp trả:
- Nha đầu thúi, chớ có đắc ý vội, vừa rồi ta rơi vào kế của ngươi nên mới bị cô ta (Tân Nguyệt) đánh lén. Nếu như lập lại lần nữa, hối hận chính là ngươi đó!
Lâm Y Tuyết khinh bỉ đáp:
- Đáng tiếc thế gian không có thuốc hối hận, ngươi cũng không có được cơ hội như vậy nữa.
Tỏa Hồn tức giận, đầy bất bình và oán độc nói:
- Không cần phải nói quá sớm, ta sẽ khiến các ngươi hối hận không kịp!
Tân Nguyệt lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Tỏa Hồn, nếu như ngươi đã cố chấp như vậy thì đừng trách kiếm của ta vô tình.
Tỏa Hồn cười giận nói:
- Giữa chúng ta thì ngươi đã từng hạ thủ lưu tình chưa?
Tân Nguyệt lạnh lẽo như băng, trầm giọng đáp:
- Ngươi nói rất đúng, giữa chúng ta không thể cùng tồn tại, không cần phải lưu tình. Bây giờ, hãy để ta ...
Thanh âm chợt dừng lại, Tân Nguyệt đột nhiên ngửng đầu nhìn ra xa xăm, vẻ mặt nặng nề nói với Lâm Y Tuyết bên cạnh:
- Muội nhanh chóng quay về bên Thiên Lân, thời khắc quan trọng sắp sửa đến rồi.
Lâm Y Tuyết không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, thân thể xoay chuyển giữa không trung, chớp mắt đã đến bên Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp, Dao Quang.