Lâm Y Tuyết khống chế thi thể của Thiên Lân, phụ trách trông chừng Thiên Lân cũng khuyên bảo Giang Thanh Tuyết.
Thời gian cứ trôi qua trong giao chiến. Khi hai bên đã dần thích ứng với đợt công kích mãnh liệt thứ nhất, tình hình chiến trường có xuất hiện biến hóa. Trước hết, đại ma thần do Phong U điều khiển sau khi chịu công kích thì thể hình đã giảm nhỏ, điều này cho thấy lực lượng chịu tổn thất. Kế đến, Thần Phật đại trên do Dao Quang khống chế cũng xuất hiện hiện tượng ngưng trệ, cho thấy ánh Phật sau khi giao chiến với gió âm cũng đã hao tổn sức mạnh. Từ đây có thể thấy được, trận chiến này trước mặt hai bên lâm vào tình thế giằng co.
Điểm này, hai người đang xuất thủ đều hiểu rõ trong lòng, ai cũng đang suy nghĩ đối sách để tận sức phá vỡ thế bế tắc. Giữa không trung, Dao Quang vẻ mặt âm lạnh, ánh mắt băng lạnh chăm chú nhìn Phong U, trong mắt lóe qua một chút tàn khốc. Đối mặt với tình hình này, Dao Quang trong lòng còn có chút do dự, hắn vẫn luôn ẩn giấu thực lực vì để bảo vệ cho Thiên Lân được tốt hơn. Theo tình thế trước mắt, Phong U đến đây chỉ mới là bắt đầu. Sau đó còn có phát sinh những chuyện gì, trong lòng Dao Quang căn bản chưa xác định. Vì để bảo toàn thực lực, Dao Quang vẫn chưa từng thi triển toàn lực. Nhưng lúc này đây, nếu hắn tiếp tục ẩn giấu thực lực thì tất nhiên sẽ kéo dài thời gian, như vậy đối với việc bảo vệ cho Thiên Lân cũng vô cùng bất lợi.
Nghĩ đến đây, Dao Quang không dám chần chừ, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên, sau đó liền nhắm chặt mắt. Thời khắc đó, Dao Quang miệng niệm mấy chữ, toàn thân ánh vàng kim rực hẳn, vô số ánh Phật hư ảo vây phủ quanh, phối hợp với âm Phật rõ ràng lập tức bao trùm cả trời đất. Lúc đó, hễ tiếng Phật lan tỏa đến đâu, đều có ánh Phật bọc lấy, sức mạnh Phật pháp vô cùng thánh thiện bắt đầu tịnh hóa thế giới, tiêu diệt tất cả sức mạnh âm hiểm tà ác.
Phát hiện được hành động của Dao Quang, Phong U tỏ ra phiền não vô cùng, y dĩ nhiên đã phong kín sáu giác quan, nhưng tiếng Phật trong lòng lại xua đi không được, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát huy của y. Bốn bề, sương đen cuồn cuộn dưới sự tiêu diệt của ánh Phật vàng kim và tiếng Phật đầy trời đã nhanh chóng thối lui, để lộ ra bản thể của đại ma thần, phát ra tiếng rống giận dữ thê lương. Tình hình như vậy khiến mọi người quan sát cảm thấy kinh ngạc mừng vui. Nhưng Phong U lại tức giận vô cùng, miệng phát ra những tiếng gào thét oán độc.
Tung mình hạ xuống, Phong U thân thể hư ảo bất định sau khi đến mặt đất dần dần ngưng tụ thành một thực thể, trở thành một bóng đen. Ngồi xếp bằng xuống, bóng đen chuyển động không ngừng tại chỗ, hai tay múa lên nhanh chóng phát ra những làn sáng đen ngòm, hình thành một cơn lốc xoáy đen ngòm trên mặt đất, đang tiếp tục bành trướng, rồi thổi thẳng lên trời. Cảnh tượng này kéo dài chừng giây lát, sau đó liền thấy một cột gió đen ngòm đột ngột từ mặt đất dựng lên, hệt như một con rồng đen vây phủ quanh đại ma thần, phá vỡ những ánh Phật và bóng Phật đến gần.
Xoay người bay lên, Phong U xuất hiện trên đầu con rồng đen, ánh mắt oán độc nhìn Dao Quang, gằn giọng nói:
- Muốn thắng được ta, ngươi còn chưa có bản lĩnh đó. Bây giờ, để cho ngươi được thấy qua Địa Ngục Phong Bạo của phái Cửu U ta, cho ngươi biết được ai mới là sự tồn tại mạnh nhất trên thế gian.
Dứt lời, Phong U kêu lên điên cuồng, hình bóng màu đen đột nhiên vỡ vụn hệt như bụi trần ai, dung nhập vào trong sương mù chung quanh. Lúc này, cuồng phong màu đen thổi ngược trời đất, vô số oán hồn quỷ dữ bay lượn tung hoành cùng với tà khí xông thẳng ra ngoài.
Dao Quang nhắm chặt hai mắt không hỏi thế sự, nhưng phản kích của Phong U lại hiểu rõ trong lòng, lập tức đáp trả. Quanh đó, ánh vàng kim bắt đầu chuyển biến tần suất, dùng tần suất cao hơn, khí thế mạnh hơn từ bốn phương tám hướng thu chặt vào trong. Chỉ chớp mắt, ánh Phật và oan hồn quỷ dữ gặp nhau, hai loại lực lượng thuộc tính khác hẳn trong chốc lát đã kích thích, từ đó sinh ra hủy diệt. Thời khắc đó, vụ nổ phạm vi lớn tắt nổ không ngừng trong mắt những người quan sát, chớp điện sấm sét liên tục làm rung chuyển trời đất, tạo nên cơn lốc đến chín tầng trời, hủy diệt tất cả mọi thứ chung quanh.
- Mọi người cẩn thận, nhanh lùi lại!
Phát hiện tình hình không ổn, Tân Nguyệt lập tức lên tiếng nhắc nhở, mang năm nàng kia và thi thể Thiên Lân nhanh chóng lùi lại. Đồng thời, ở trung tâm của cuộc chiến, một chiêu cực mạnh do Phong U phát xuất gặp phải ánh Phật tiếng Phật của Dao Quang, lập tức nảy sinh nổ liên hoàn, tích lũy chân nguyên mạnh mẽ, hình thành một quả cầu ánh sáng cực lớn đường kính quá nửa dặm, nổ ầm một tiếng liền kết thúc mọi thứ.
Thời khắc đó, một luồng sức mạnh chấn động truyền khắp đất trời, mang theo mấy phần u oán và bất bình biến mất về phía chân trời. Ở giữa chiến trường, các vụ nổ kéo dài chốc lát rồi dừng lại, sóng khí khuếch án như sóng ánh sáng có tính hủy diệt, đến nơi nào thì không gì chống được, để lại một cảnh tượng khiến người thấy phải thất kinh hồn vía. Khi cuồng phong tan biến, Băng Nguyên khôi phục lại bình thường. Chỉ thấy trong khu vực giao chiến, mặt đất vốn gập ghềnh không bằng phẳng lức này đã phẳng như mặt nước, hơn nữa còn hạ thấp cả ba trượng, hình thành một vòng tròn đặc biệt bao trùm phương viên vài chục dặm. Giữa vòng tròn này là một hố sâu khổng lồ đường kính hơn ba dặm, mô tả mọi thứ lúc đó cũng cho thấy dấu vết cuộc chiến lưu lại.
Giữa không trung, Dao Quang đã không còn thấy hình bóng, nhưng còn lưu lại khí tức của hắn. Phong U lúc này đã hóa thành một bóng u ám, bụi đen nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, phảng phất như tùy lúc đều có thể bị gió thổi tan. Từ xa xa, mấy người Tân Nguyệt vẻ mặt kinh hãi, đang nhanh chóng chạy đến, ánh mắt tìm kiếm hình bóng của Dao Quang. Trên bầu trời, Bát Bảo khẽ kêu lên, khi sáu nàng chạy đến thì hạ xuống, trên lưng vừa hay có Dao Quang đứng, vẻ mặt hắn tái nhợt không còn máu.
Lơ lửng giữa không trung, Phong U lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt như có như không, đang chăm chú nhìn lên trời. Đối với sáu nàng gần đó, Phong U tựa như không biết, y chỉ yên yên lặng lặng nhìn Dao Quang, mơ hồ có vài phần bi thương. Đứng trên lưng của Bát Bảo, Dao Quang đang tiếp nhận linh khí của Bát Bảo bồi dưỡng, vẻ mặt nhanh chóng tốt lên, thần tình tỏ ra có phần bình tĩnh. Đưa mắt nhìn quanh, Dao Quang trước nhìn Giang Thanh Tuyết ra ý yên tâm, sau đó chăm chú nhìn Phong U, lạnh lùng nói :
- Địa Ngục Phong Bạo đúng là không tồi, đáng tiếc sức mạnh của ngươi còn yếu một chút.
Phong U hận thù nói:
- Dao Quang, ngươi chớ vội đắc ý, nếu đổi lại là ngươi hai mươi năm trước, trận chiến này ngươi chắc chắn thua.
Dao Quang không nói đúng sai trả lời:
- Thời gian luôn biến đổi một số chuyện, sức mạnh Cửu U hai mươi năm trước còn trong cơ thể Vu Thần, lúc đó ngươi có là thứ gì?
Phong U giận dữ cười đáp:
- Không sai, hai mươi năm trước ta đúng là không có danh tiếng gì. Nhưng hai mươi năm qua đi, lần này hươu chết về tay ai còn rất khó mà xác định.
Dao Quang trả lời:
- Chuyện sau này đã không còn quan hệ đến ngươi, hãy ngoan ngoãn chịu chết, đi xuống địa ngục đi.
Phong U gằn giọng nói:
- Dao Quang, các ngươi thủ giữ thi thể của Thiên Lân tất nhiên sẽ đi vào con đường hủy diệt, ta ở dưới đó chờ đợi ngươi.
Chữ ngươi vừa phát ra, Phong U đột nhiên lóe lên đi liền, thần không hay quỷ không biết biến mất trước mặt mọi người. Dao Quang thấy vậy hơi cau mày, còn chưa kịp mở miệng thì nghe Hoa Hồng lên tiếng:
- Muốn đi à, thế thì phải hỏi ta mới được.
Ánh nhạt lóe lên, Hoa Hồng lóe lên xuất hiện, lòng bàn tay có thêm một bóng sáng màu đen.
- Đáng ghét, chủ ta sẽ không tha cho các ngươi!
Cố gắng giãy dụa, Phong U trong tình hình không thoát được phát xuất ra lời nguyền oán độc. Hoa Hồng lạnh lẽo đáp:
- Câm miệng, ta trước hết tiêu diệt ngươi đã.
Ánh đỏ lóe lên, sương đen tan biến. Lòng bàn tay Hoa Hồng lấp lánh ánh sáng chói mắt, dễ dàng phá vỡ phòng ngự yếu ớt của Phong U, trực tiếp tác dụng lên nguyên thần của y, khiến y phát ra tiếng kêu thảm thê lương. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Hồng, Dao Quang khẽ nói:
- Phong U vốn từ Cửu U, thể nguyên thần khác với người thường, như vậy cô rất khó mà tiêu diệt hắn.
Hoa Hồng không nói, liên tục ba lần tăng mạnh sức lực nhưng vẫn không hủy diệt được nguyên thần của Phong U mới thu lại thế công, cất tiếng hỏi:
- Thế chúng ta phải xử trí người này thế nào?
Dao Quang nhìn các cô, trầm ngâm đáp:
- Giao hắn cho Tân Nguyệt, Thiên Ly thần kiếm chắc có thể chém giết được nguyên thần bất diệt của hắn.
Hoa Hồng không hề chần chừ, đưa nguyên thần của Phong U trong tay đến trước mặt Tân Nguyệt, chờ đợi nàng phản ứng. Khẽ gật đầu, Tân Nguyệt quát khẽ một tiếng, Thiên Ly thần kiếm trong tay lóe lên chém xuống, lập tức đánh trúng vào nguyên thần của Phong U. Thời khắc đó, Phong U rống lên điên cuồng nửa tiếng rồi không kịp nguyền rủa đã bị Thiên Ly thần kiếm cực thánh tiêu diệt. Đến lúc này, Địa Ngục sứ giả của Cửu U cũng quay về địa ngục nơi nó sinh ra, từ này sẽ không quấy nhiễu sự thanh tĩnh của mọi người.
Thu lại thần kiếm, Tân Nguyệt liếc quanh, khẽ nói:
- Đây chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo chúng ta càng phải cẩn thận hơn.
Lâm Y Tuyết nói:
- Chỉ cần chúng ta đồng lòng, tin chắc sẽ không có chuyện gì có thể làm khó chúng ta.
Hoa Hồng và Vũ Điệp gật đầu không đáp, Tân Nguyệt và Mẫu Đơn lại bật cười khổ, rõ ràng tâm tình không bình tĩnh được như Lâm Y Tuyết. Giang Thanh Tuyết đến bên Dao Quang, thân thiết hỏi:
- Đệ thế nào rồi, có nặng lắm không?
Dao Quang cười cười, êm ái đáp:
- Không cần lo lắng, đệ không sao đâu.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thế vừa rồi...
Dao Quang mỉm cười trả lời:
- Tỷ tỷ không cần lo nhiều. Trận chiến vừa rồi đệ tuy bị thương không nhẹ, nhưng có Bát Bảo trị thương cho đệ, lại thêm trong người có Nại Hà châu, đệ sẽ nhanh chóng không sao. Còn đối với Phong U, thực lực của hắn vượt quá tưởng tượng, điều này khiến đệ thiếu chút nữa đã cay đắng. May mà hai mươi năm này đệ khắc khổ tu luyện, nếu không trận chiến này cũng khó có thể thủ thắng được.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Dao Quang ca ca, với thực lực của huynh đứng hàng thứ nhất thứ nhì thiên hạ, lẽ nào ...
Dao Quang cười khổ đáp:
- Trước đây huynh đã từng tự phụ, cho là tu vi bản thân không tồi. Nhưng từ khi được cốc chủ cho biết cảnh giới tu chân chia thành mười lăm tầng, huynh mới phát hiện bản thân còn rất xa mới đến được cảnh giới tối cao.
Lâm Y Tuyết hiếu kỳ nói:
- Nếu như dùng phép phân chia của cốc chủ tiền bối, Dao Quang ca ca tu vi đại khái ở giai đoạn nào vậy?
Dao Quang chần chừ đáp:
- Cái này huynh còn chưa biết rõ ràng thật sự, phỏng chừng ở cảnh giới Huyền Chân hoặc là giai đoạn giới hạn cảnh giới Thiên Tiên. Ranh giới cụ thể của mỗi cảnh giới thì huynh căn bản không biết được, cũng không thể nào phán đoán được.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Phương pháp phân chia mười lăm hạng là của tu chân vài ngàn năm trước, người hiện nay thật sự nắm rõ cũng đã rất ít, chúng ta không cần phải để ý quá. Hiện nay, quan trọng nhất là phải bảo trì trạng thái tốt nhất, bảo hộ Thiên Lân cho tốt. Còn những chuyện khác thì đợi sau ba ngày chúng ta mới tiếp tục tính tới.
Lâm Y Tuyết nói:
- Sư tỷ nói rất đúng, bây giờ Dao Quang ca ca hãy trị thương trước, chúng ta phụ trách phòng ngự ...
Còn đang nói, Hoa Hồng đột nhiên xen vào:
- Chỉ sợ có một số chuyện không thuận lợi như trong tưởng tượng của chúng ta.
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lập tức quay lại nhìn Hoa Hồng, thể hiện vẻ nghi hoặc.
Thở dài u oán, Mẫu Đơn đưa ra đáp án, khẽ lên tiếng:
- Lại có một luồng khí tức đang cấp tốc mà đến, phỏng chừng là vì Thiên Lân.
Tân Nguyệt nghe vậy cau chặt mày, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, sau khi chăm chú một lúc thì trầm giọng nói:
- Chính là Tỏa Hồn, mọi người cẩn thận.
Dứt lời, bầu trời xa xăm truyền đến tiếng kiếm rít chói tai, cùng với ánh sáng đen nhánh quỷ dị phá không mà đến, chớp mắt đã xuất hiện trong mắt mọi người. Xoay tròn một vòng, kiếm Tỏa Hồn sau đó ảo hóa thành một người đàn ông áo đen, ánh mắt tà ác nhìn thi thể của Thiên Lân, miệng phát ra tiếng cười quái lạ ha hả, tiết được hận thù nói:
- Tốt, chết rất tốt, sớm đáng chết rồi.
Vũ Điệp nghe vậy tức giận vô cùng quát lên:
- Câm miệng, ngươi nói nhiều chúng ta sẽ tiêu diệt ngươi!
Tỏa Hồn khinh thường đáp lời:
- Muốn diệt ta? Quả thật không tự lượng sức mình.
Tân Nguyệt ánh mắt lạnh như băng, hờ hững nói:
- Tỏa Hồn, ngươi chớ có ngông cuồng, chọc giận chúng ta thì ngươi sẽ bị xui xẻo.
Tỏa Hồn cười đáp:
- Xui xẻo? Ta thấy Thiên Lân xui xẻo đó.
Hoa Hồng gằn giọng nói:
- Câm miệng! Ngươi đến nơi này thật ra có mục đích gì?
Thanh âm điếc tai chứa đầy giận dữ khiến Tỏa Hồn hơi chấn động, y xuất hiện kinh ngạc một chút, vọt miệng nói:
- Ta đến tự nhiên là vì Huyết Linh Nhục Chi.
Mọi người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, để Giang Thanh Tuyết trả lời:
- Ngươi đến trễ rồi, Huyết Linh Nhục Chi đã theo Ngọc Tâm rời đi rồi.
Tỏa Hồn nghe vậy giật mình, tra xét chung quanh, hỏi tới:
- Ngọc Tâm ở nơi nào Vì sao không ở nơi này?
Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:
- Ngọc Tâm đã đi xa rồi, ở đây không có thứ mà ngươi muốn, ngươi hãy thức thời nhanh chóng rời đi.
Tỏa Hồn cau nhẹ mày, cười quỷ dị đáp:
- Rời đi? Ta vì sao phải rời đi, ta dự tính ở đây xem các ngươi có trò gì đáng xem.
Tân Nguyệt ánh mắt sắc như đao, âm hiểm nói:
- Tỏa Hồn, ngươi không sợ hối hận sao?
Nhún vai, Tỏa Hồn vẻ mặt ra dấu chẳng sao, cười nhẹ đáp:
- Ta vốn bất diệt, sao phải sợ các ngươi? Ngược lại các ngươi muốn ta đi sớm, có phải sợ ta gây bất lợi cho các ngươi không?
Hoa Hồng không vui nói:
- Chỉ bằng vào ngươi còn chưa đủ năng lực đó.
Tỏa Hồn hơi tức giận, cả cười nói:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử qua xem ai phải hối hận.