Đến lúc đó, trận chiến trong hẻm nủi đã rất nóng, hình bóng Quý Hoa Kiệt giăng giăng khắp nơi, xuyên tới xuyên lui trong công kích của mấy cao thủ Hoàng Kiệt, Ma Vu, Phiêu Linh khách.
Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà lơ lửng giữa không trung, không hề tham gia.
Giang Thanh Tuyết năm người ở ba người Tân Nguyệt đến sau đứng cùng nhau, đang yên lặng nhìn.
Thiên Lân cau mày, quan sát tình hình của Quý Hoa Kiệt, phát hiện không ổn, trong lòng suy nghĩ có nên ra tay không.
Lúc này, một luồng khí tức yếu ớt xuất hiện trong lòng Thiên Lân, khiến hắn chú ý.
Ngửng đầu, Thiên Lân phát hiện hình bóng của Chiếu Thế Cô Đăng, hắn thấy hiếu kỳ với thân phận của người thần bí này, lập tức phi thân lên không đến bên người đó cười nói:
- Ồ, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Chiếu Thế Cô Đăng thấy Thiên Lân, cười nhẹ nói:
- Đúng thế, lại gặp nhau rồi. Ngươi truy đuổi theo tung tích U Mộng Lan đến đây?
Thiên Lân cười đáp:
- Vật đó không hợp với ta. Ngươi đến lâu rồi, bọn họ đánh nhau từ lúc nào vậy?
Chiếu Thế Cô Đăng đáp:
- Trước khi ngươi đến một chút. Những người này truy đuổi từ Thiên Nữ phong đến đây, trên đường cướp giật tranh đấu cũng đã một trận rồi.
Thiên Lân nhìn tình hình giao chiến, hỏi lại:
- Ngươi thấy cuối cùng kết quả thế nào đây?
Chiếu Thế Cô Đăng chần chừ một lúc, nhẹ giọng nói:
- Thế thì còn phải xem có bao nhiêu người gia nhập.
Thiên Lân cười nói:
- Ngươi không gia nhập sao?
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Khó nói lắm, có lẽ ta sẽ luôn ở đây quan sát, cũng có lẽ vì một loại duyên cớ nào mà ra tay. Còn ngươi?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta cũng khó nói lắm.
Chiếu Thế Cô Đăng mơ hồ cười cười, nói sang chuyện khác:
- Tu vi của ngươi không kém, có biết được pháp quyết của người có được U Mộng Lan không?
Thiên Lân nhìn một lúc, nhẹ nhàng nói:
- Người đó tên là Quý Hoa Kiệt, có thể xem là một bằng hữu của ta. Kiếm thuật hắn cực kỳ kinh người, thực lực cũng khiến người ta khó dò. Còn pháp quyết tu luyện dường như xuất từ Huyền môn chính tông, lai lịch cụ thể lại không nói rõ được.
Chiếu Thế Cô Đăng gật đầu nói:
- Nhãn quang không tồi, chỉ có phần lịch duyệt còn khiếm khuyết hỏa hầu.
Thiên Lân điềm nhiên đáp:
- Có khi lịch duyệt cũng không nhất định là chính xác.
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Câu nói rất tự phụ, càng lúc càng giống người kia.
Thiên Lân hỏi tới:
- Giống ai? Vì sao các vị đều không tình nguyện nói cho ta biết?
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Không cần hỏi nhiều, tương lai không lâu ngươi tự mình hiểu rõ. Được rồi, bạn của ngươi đang gọi ngươi. Đi đi, có cơ hội chúng ta trò chuyện thêm.
Thiên Lân chần chừ một lúc, cuối cùng chọn lựa trầm lặng, hạ mình xuống bên Tân Nguyệt.
Thấy hắn đến, Tân Nguyệt chỉ gật đầu, Thiện Từ và Vũ Điệp quay đầu nhìn, Giang Thanh Tuyết trêu ghẹo:
- Thế nào rồi, có phát hiện gì không?
Thiên Lân liếc nàng, cười ha hả nói:
- Có thu hoạch lớn.
Giang Thanh Tuyết hoài nghi nói:
- Thật không? Nói ra đi.
Thiên Lân liếc mọi người, nhỏ giọng nói:
- Trước đây đệ gặp phải một lão già tóc bạc, lão tự xưng là Bạch Đầu Thiên Ông, đến từ Tây vực Bạch Đầu sơn. Má trái lão có một hình con nhện đỏ thẫm, vô cùng rõ ràng.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Con nhện đỏ thẫm! Nói như vậy lão đến từ Ngũ Sắc Thiên vực rồi?
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Không sai, lão là một trong hai thế lực ở nhân gian của Ngũ Sắc Thiên vực. Theo cốc chủ suy đoán, Tuyết Ẩn Cuồng Đao kia là một thế lực, thế thì trên tay phải của hắn nhất định có hình ảnh con mọt. Hiện nay, chúng ta đã biết địch nhân là ai, tiếp theo phải nghĩ biện pháp loại trừ để tránh bọn chúng hội họp với những người khác của Ngũ Sắc Thiên vực.
Thiện Từ nói:
- Việc này chúng ta phải nhanh chóng báo cho cốc chủ biết.
Năm người Giang Thanh Tuyết bên cạnh nghe vậy vẻ mặt nghi hoặc, không biết Ngũ Sắc Thiên vực là chỉ chuyện gì.
Vũ Điệp thấy được nghi hoặc của bọn họ, nhỏ giọng giải thích một lượt, năm người nghe rồi lập tức vẻ mặt nặng nề.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Chuyện này quan hệ đến an nguy thiên hạ, phải tránh không được lỗ mãng. Bây giờ chúng ta phái người quay lại báo cáo cho cốc chủ để người xác định đối sách.
Thiên Lân nói:
- Ý nghĩ không sai, nhưng phái ai đi báo tin mới thích hợp đây?
Ánh mắt quét tới lui, Thiên Lân nhìn mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Vương Chí Bằng.
Thấy được ý nghĩ của Thiên Lân, Vương Chí Bằng mở miệng nói:
- Nơi này ta tương đối quen thuộc, để ta quay về truyền tin được rồi.
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Để an toàn, ta thấy Thanh Tuyết tỷ tỷ chi bằng phái thêm một vị sư đệ đi cùng, tiện thể mang Hoa Vũ Tình cùng quay về luôn.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Được, ta để Quách Kiến cùng đi về với Vương đại hiệp.
Quyết định rồi, Vương Chí Bằng và Quách Kiến liền mang Hoa Vũ Tình quay về Đằng Long cốc.
Lúc này, giao chiến trên không đã đến lúc nóng bỏng.
Trước đây, khi Thiên Lân vừa đến, Quý Hoa Kiệt dựa vào thân thủ cao siêu đấu quanh với mọi người, tuy có phần cật lực nhưng còn có thể miễn cưỡng ứng phó được.
Hiện nay, đám người cướp đồ đã hiệu được thực lực của Quý Hoa Kiệt, đều có phần cảnh giác với hắn, mọi người liền bỏ hết quan niệm thù ghét với nhau, cùng nhau nhắm đến mục tiêu là Quý Hoa Kiệt.
Đến lúc này, tình hình trở thành Quý Hoa Kiệt một mình đấu bảy, kết quả tự nhiên có thể tưởng tượng được.
Phát hiện nguy hiểm, Quý Hoa Kiệt ánh mắt hơi biến, vừa toàn lực né tránh, vừa suy nghĩ biện pháp ứng phó.
Đối với bản thân Quý Hoa Kiệt, tình hình như vậy hắn hoàn toàn không sợ gì cả, nhưng hắn phải nghĩ đến an toàn của thiếu nữ trên lưng, trong lòng không khỏi phải lo lắng nhiều hơn.
Thân là một người phàm tục, thiếu nữ trên lưng Quý Hoa Kiệt hiện nay vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì một cái động đậy cho dù rất nhỏ giữa những người tu đạo, đều có thể tạo thành vết thương trí mạng cho nàng.
Một khi Quý Hoa Kiệt rơi vào nguy khốn, không phân được sức mạnh bảo hộ nàng, thế thì thiếu nữ cơ hồ phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Nghĩ đến đó, Quý Hoa Kiệt bắt đầu nóng nảy bất an, khuôn mặt lạnh lùng mờ hiện chút giận dữ, trường kiếm trong tay múa lên nhanh chóng, bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự quanh người.
Hoàng Kiệt phát được biến hóa của hắn, cười lạnh nói:
- Bây giờ hối hận cũng đã quá trễ rồi.
Còn đang nói, tay phải Hoàng Kiệt đánh ra một chưởng, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng xuất thành một chùm hào quang màu xanh, chớp mắt đã xuyên qua được mười sáu tầng kết giới quanh người Quý Hoa Kiệt, lại bị trường kiếm trong tay Quý Hoa Kiệt ngăn lại.
Lúc này, Hoàng Kiệt bắn người lên không, hai tay múa lên như mưa, bóng chưởng liên miên không ngừng có hào quang màu xanh ập đến như mưa to.
Thân thể Quý Hoa Kiệt nhoáng lên, bị một chưởng của Hoàng Kiệt hất văng ra.
Phía sau, Ma Vu âm thầm xông đến, cây trượng như con rắn lạ linh động bắn thẳng vào đầu của thiếu nữ sau lưng Quý Hoa Kiệt.
Hai bên, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách xuất chưởng như sấm sét, quyền ra như gió động, hung hăng phong kín hai bên tả hữu.
Trên không, Lục Mị Tà Âm thi triển thuật Mị Nhãn Đọat Hồn, từng ánh mắt màu xanh lục ẩn chứa sức ăn mòn bao chặt đỉnh đầu của Quý Hoa Kiệt.
Bên dưới, Thiên Tàn tông chủ trong lúc di động hệt như bóng quỷ, thân thể tàn khuyết nhìn thật quái dị, nhưng chiêu thức vô cùng sắc bén, từ trước đến nay là một uy hiếp rất lớn.
Còn lại Hắc Ưng xông đến chính diện, bổ túc vào chỗ khuyết của Hoàng Kiệt, cùng năm người kia hình thành thế vây công hợp sáu người.
Ổn định thân thể, Quý Hoa Kiệt không kịp né tránh, sau khi phân tích tình hình trong chớp mắt, trường kiếm trong tay xoay ngược lại, phát xuất một chùm sáng màu vàng kim, trước hết bảo hộ thiếu nữ trên lưng.
Đồng thời, Quý Hoa Kiệt tay trái đảo chuyển trước ngực, mép chưởng mờ hiện ánh tím nhàn nhạt cùng với một luồng khí tức thần bí, đột nhiên đánh thẳng ra bên ngoài.
Lập tức, bóng chưởng lắc lư, ánh tím chạy loanh quanh, hình thành một kết giới phòng ngự màu tím hình quạt bảo hộ lấy đầu và hai bên trái phải.
Sau đó, Quý Hoa Kiệt hai chân bắn ra, cước pháp liên miên tạo thành một phòng ngự nghiêm mật đỡ lấy một chiêu của Thiên Tàn tông chủ.
Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm vang động.
Ngàn vạn hào quang cùng với hoa tuyết tản ra bốn phương.
Giữa chiến trường, sương khói mông lung, tiếng quát mắng cùng tiếng kêu rên đan vào nhau, vài bóng người trước sau bắn ra hạ xuống các phía khác nhau.
Quanh đó, không khí lưu động ùn ùn, cuồng phong giận dữ gào thét, sương khói xoay tròn hệt như một cái nấm màu đen, vừa khuếch tán vừa biến mất.
Trong những người xem, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà đồng thời ra tay, hai người lóe lên liền xuất hiện bên dưới của trung tâm vùng nổ khoảng ba mươi trượng, vừa hay ngăn được Quý Hoa Kiệt đang rơi xuống.
Vừa rồi, trận chiến tám người khiến thân thể Quý Hoa Kiệt bị thua thiệt.
Một kiếm trở ngược của hắn đánh lùi cây trượng chống của Ma Vu, bảo vệ được an nguy của thiếu nữ, nhưng công kích không phân trước sau của Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Hắc Ưng và Lục Mị Tà Âm tuy bị kết giới ánh tím của hắn hóa giải được phần lớn sức mạnh, nhưng phần dư lực vẫn đủ sức đánh rớt hắn từ không trung.
Như vậy, thêm tiến công của Thiên Tàn tông chủ, Quý Hoa Kiệt tuy thực lực kinh người cũng vẫn hai quyền khó đánh bốn tay, lập tức bị đánh cho phun máu, thân thể mất đi quyền kiểm soát.
Như vậy, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà đột nhiên ra tay vừa hay chọn đúng lúc thân thể Quý Hoa Kiệt mất quyền kiểm soát, chính là thông minh nhất không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng định mệnh có nhân có quả, vật không thuộc về mình cưỡng cầu cũng không được.
Đối với Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà, hai người chiếm được thiên thời địa lợi, đồng thời ra tay chụp thẳng đến U Mộng Lan, mắt thấy sắp sửa đoạt được, mà Quý Hoa Kiệt lại không còn sức ngăn cản, ai ngờ Hoàng Kiệt lại đột nhiên xuất hiện, hai tay phân ra trái phải, phát xuất hai luồng chưởng lực mạnh mẽ, vào đúng lúc quan trọng liền hất bắn hai người đi liền.
Một chiên thắng lợi, Hoàng Kiệt nhanh chóng đổi chiêu, tay phải chụp lên không trung, phát xuất một luồng sức hút mạnh mẽ dự tính lấy đi U Mộng Lan.
Nhưng lúc này, Quý Hoa Kiệt đã đổi hơi được, quay ngược tay lại đánh một kiếm phá hỏng hành động của Hoàng Kiệt.
Sau đó, Quý Hoa Kiệt thân thể rơi xuống, hất bắn hoa tuyết lên cả mảng, cả hai chân chìm sâu vào trong băng tuyết.
Chỉ một chút chậm trễ này, Phiêu Linh khách, Hắc Ưng mấy người liền nhanh chóng bay xuống, mục tiêu cùng là U Mộng Lan, dự tính lợi dụng thời cơ chiếm lấy.
Cách đó vài trượng, Thiên Lân đưa mắt tiễn Vương Chí Bằng đi rồi, quay đầu thấy cảnh này, trong mắt lóe lên ánh sáng, lập tức ra một quyết định, dự tính ra tay hỗ trợ Quý Hoa Kiệt.
Nghĩ đến làm liền, Thiên Lân không hề chần chừ, miệng quát nhẹ một tiếng:
- Băng Ngưng.
Thân thể liền xuất hiện giữa chiến trường, một tay nắm lấy Quý Hoa Kiệt kéo lên, bay vọt thẳng lên không trung.
Giữa chiến trường, những người cướp đoạt lập tức bị đóng băng, đợi khi phá vỡ được tầng băng thì Quý Hoa Kiệt đã xuất hiện giữa không trung.
Phi thân bay lên, mọi người chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt và Thiên Lân, ánh mắt có phần tức giận.
Ma Vu mở miệng trước hết, giọng đầy lạnh lùng tàn khốc.
- Tiểu tử (Thiên Lân), ngươi ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện lớn của ta, ta thấy ngươi thật lòng muốn tìm chết rồi.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Không cần điên lên, sau một năm, ai chết ai sống còn chưa biết được.