Bốn phía, những người cướp đoạt không thành bình tĩnh trở lại, mọi người đứng thành vòng, ánh mắt nhìn trên đầu thiếu nữ.

Bên ngoài, năm người Giang Thanh Tuyết ở xa xa xem, đối với chuyện Quý Hoa Kiệt cõng cô gái, trong lòng hơi chút bất ngờ.

- Té ra là như vậy.

Vương Chí Bằng khe khẽ nói.

Giang Thanh Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Xem ra truyền thuyết U Mộng Lan quả thật là danh bất hư truyền.

Hạ Kiến Quốc không cho vậy nói:

- Lần này không giống như sáu trăm năm trước, nói không chừng kết quả có thể thay đổi.

Trần Phong môn hạ Dịch viên nói:

- Thế sự khó lường, chúng ta hay là hãy chuyên tâm xem tiếp là được rồi.

Giữa không trung, Quý Hoa Kiệt lạnh lùng như sương băng, thân thể yên lặng bất động nhưng lại toát ra một vẻ hung tợng.

Hoàng Kiệt nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Hoàn cảnh như thế này, ngươi không cân nhắc một chút cho an nguy của người trên lưng mình?

Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo đáp:

- Ngươi càng phải suy nghĩ cho tình hình của chính mình.

Hoàng Kiệt hơi giận, hừ giọng nói:

- Thật không biết tốt xấu.

Ma Vu quát lên:

- Chỗ này không cần nói nhiều vậy, U Mộng Lan ở trước mắt, ai đoạt được là của người ấy.

Còn đang nói, cây trượng trong tay phải múa lên, cây địch ngắn trong tay trái cũng đánh vào, phát động tiến công cả hai mặt.

Thấy vậy, Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Hắc Ưng, Lục Mị Tà Âm, Hoàng Kiệt đều triển khai cướp giật.

Thiên Tàn tông chủ lại ra mệnh lệnh khiến Hoa Vũ Tình và Địch Lượng gia nhập vào chuyện đó.

Đến lúc này, mọi người xông vào cướp đoạt chỉ còn Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà, Thiên Tàn tông chủ ở ngoài quan sát.

Lập tức, hỗn chiến bộc phát, tình hình hơi kỳ quái.

Trước hết, đối tượng công kích của Ma Vu không phải là Quý Hoa Kiệt mà là Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách. Rõ ràng bà ta nghĩ trước hết phải loại trừ đối thủ tranh cướp chủ yếu.

Thứ đến, đối tượng công kích của Hoàng Kiệt là Lục Mị Tà Âm, hắn cũng có tâm tư hệt như Ma Vu.

Thứ ba, Hắc Ưng và Vô Tướng khách chọn Quý Hoa Kiệt, Phiêu Linh khách chọn U Mộng Lan.

Thứ tư, Quý Hoa Kiệt khi đối mặt với công kích của mọi người, liền chọn mục tiêu tu vi yếu nhất là Địch Lượng và Hoa Vũ Tình.

Như vậy, tình hình giao chiến vô cùng phức tạp, rất nhiều chuyện cùng bộc phát một lúc.

Lúc đó, hào quang lấp lánh, tiếng rống gào thét.

Công kích của Ma Vu ảnh hưởng đến hành động của Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách, khiến Lục Mị Tà Âm may mắn chạy thoát.

Hắc Ưng, Vô Tướng khách ra tay cướp đoạt bị Quý Hoa Kiệt né đi hữu hiệu.

Hoa Vũ Tình và Địch Lượng bất đắc dĩ ra tay, vừa hay đón ngay tiến công chính diện của Quý Hoa Kiệt, thế công ba người tập trung một chỗ, mức độ mạnh yếu vừa thấy biết liền, Hoa Vũ Tình và Địch Lương bị hất bắn tại chỗ.

Một chiêu thành công, Quý Hoa Kiệt đuổi theo không tha, hắn lợi dụng ưu thế thực lực bản thân chiếm tuyệt đối, chớp mắt đã dời ngang vài trượng, xuất hiện ngay sau lưng Địch Lượng, một kiếm cắm thẳng vào đầu hắn.

- Ào …

Tiếng kêu thảm hệt như tiếng chuông tang chói tai kinh hồn vang lên đồng thời với tiếng cảnh báo của người gõ chuông.

- Lần trước ta đã cảnh cáo ngươi, đáng tiếc ngươi không hề nhớ lấy.

Quý Hoa Kiệt lạnh lùng nói.

Địch Lượng thân thể run rẩy, yếu ớt nói:

- Ta không hề quên, chính Thiên Tà tông chủ ép … bức … ta….

Quý Hoa Kiệt nói:

- Như vậy đó chính là định mệnh của ngươi rồi.

Cổ tay chuyển động, trường kiếm run rẩy, một luồng hào quang rực rỡ lóe qua, chớp mắt, Địch Lượng liền tan biến như tro tàn.

Hoa Vũ Tình thấy cảnh này, miệng phát xuất tiếng rống to bất an, xoay người bay đi, nhưng vừa bay được vài chục trượng, cả người đột nhiên rơi xuống, miệng la lên thảm thiết.

Lúc này, Thiên Tàn tông chủ giận dữ nói:

- Không có ra gì cả, đây chính là ngươi tự mình tìm đường chết.

Một chiêu vồ hụt, Hắc Ưng và Vô Tướng khách nhanh chóng quay đầu.

Vừa mới đến sau lưng Quý Hoa Kiệt, ai ngờ Lục Mị Tà Âm vừa lúc phát động tiến công.

Như vậy, Hắc Ưng và Vô Tướng khách không kịp né tránh, chỉ đành vội vã phản kích, hai bên liên thủ ứng phó với Lục Mị Tà Âm.

Ở không xa, Hoàng Kiệt và Phiêu Linh khách giận dữ nhìn Ma Vu, cảm thấy rất phẫn nộ với chuyện bà ta đánh lén, lại vì băn khoăn lo lắng việc U Mộng Lan nên tạm thời còn không muốn so đo với bà ta quá nhiều.

Rút kiếm lùi lại, Quý Hoa Kiệt liếc xung quanh, chớp mắt đã xác định mục tiêu là Hắc Ưng, dự tính chuẩn bị đánh phá một chiêu.

Nhưng đúng lúc đó, Hoàng Kiệt, Phiêu Linh khách, Ma Vu ba người từ ba phía đổ lại vây quanh chặt chẽ hắn giữa không trung.

Hai mắt hơi khép hờ, Quý Hoa Kiệt quan sát thần sắc ba người, trong lòng vội nghĩ đối sách.

Lúc này đây, Quý Hoa Kiệt còn chưa muốn xung đột chính diện với ba người, bởi vì hắn không nắm chắc phần thắng mười phần.

Trên mặt đất, Giang Thanh Tuyết liếc Hoa Vũ Tình, trầm ngâm nói:

- Trần Phong, đệ và Quách Kiến đến xem thử coi, tình hình nếu bà ta còn nói được thì mang đến đây.

Trần Phong, Quách Kiến nghe vậy gật đầu, lóe lên đã đến bên Hoa Vũ Tình.

Lúc này, Hoa Vũ Tình thân thể vặn vẹo, kêu la thảm khốc, hai tay thỉnh thoảng bấu lấy đầu tóc, tỏ ra vô cùng khó chịu.

Trần Phong quan sát một lúc, ra tay phong bế kinh mạch toàn thân nàng, lập tức Hoa Vũ Tình bình tĩnh trở lại.

Phất tay, Trần Phong và Quách Kiến nói chuyện nho nhỏ, sau đó hai người nâng lấy thân thể Hoa Vũ Tình quay lại bên Giang Thanh Tuyết.

- Sư tỷ, bà ta xem ra bị trúng ám toán của Thiên Tàn tông chủ, chúng ta phải làm thế nào đây?

Giang Thanh Tuyết liếc Hoa Vũ Tình, điềm nhiên nói:

- Người phụ nữ này hành vi không đoan chính, là người trong tà phái, trước tiên tạm thời trông coi, đợi sau đó khi về đến Đằng Long cốc giao lại cho cốc chủ xử lý.

Giữa không trung, Quý Hoa Kiệt và bọn ba người Hoàng Kiệt giằng co, khiến Hắc Ưng, Vô Tướng khách, Lục Mị Tà Âm và Thiên Tàn tông chủ nhanh chóng xông đến vây quanh.

Như vậy, tình hình lại giống như lúc trước, vì một đóa U Mộng Lan, mọi người ai cũng không chịu buông tay.

Nhưng kết quả cuối cùng thế nào, lúc này ai cũng không đoán ra được.

Từ Đằng Long cốc đến Thiên Nữ phong, cự ly chỉ khoảng tám chục dặm, chỉ khoảng chừng một chén trà đã tới.

Khi Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp bốn người đến Thiên Nữ phong, ở đây đã không còn người nào cả.

Quan sát cẩn thận, Thiên Lân bốn người phát hiện nơi này rõ ràng đã từng xảy ra đánh nhau.

- Xem ra U Mộng Lan đã bị người hái mất rồi.

Tân Nguyệt nhẹ nhàng phân tích.

Thiện Từ nhìn quanh, nhẹ giọng nói:

- Dấu vết trên mặt đất cho thấy rõ, hoa tuyết còn chưa kịp bao phủ mọi thứ, như vậy những người đó vừa mới bỏ đi chưa lâu.

Thiên Lân một mình bay lên Thiên Nữ phong, nhìn bức tượng băng Thần Nữ giây lát, sau đó quay lại bên Tân Nguyệt, nghiêm chỉnh nói:

- Đi nhanh, U Mộng Lan bị Quý Hoa Kiệt hái mất, ta đoán phần lớn hắn gặp phải phiền toái rồi.

Tân Nguyệt liếc gió tuyết đầy trời, hỏi lại:

- Chúng ta không biết hắn đi hướng nào, làm sao truy đuổi được?

Vũ Điệp nói:

- Nhìn theo dấu vết lưu lại trên mặt đất, phỏng chừng đi theo hướng Bắc.

Thiên Lân tự phụ nói:

- Không cần phải lo lắng, chỉ cần ở trên Băng Nguyên, không có nhân vật nào ta tìm không được.

Phóng người lên cao, Thiên Lân đi trước dẫn đường, theo sau Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp thẳng hướng Đông Bắc.

Trên đường truy đuổi, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, thông qua phân tích tình hình băng tuyết quanh đó, nhanh chóng liền phát hiện được tình trạng khác lạ.

Ngừng lại, Thiên Lân liếc lên không trung, nói với ba người bên cạnh:

- Nhìn thấy đám mây kia không? Trên đó có một người ẩn núp, ta dự tính gặp hắn một lúc, mọi người tiếp tục đi đi, không ngoài ba mươi dặm có thể gặp được tung tích của U Mộng Lan.

Thiện Từ nói:

- Cẩn thận một chút, chúng ta ở trước đó chờ ngươi.

Thiên Lân mỉm cười gật đầu, chào ba người rồi bay thẳng lên không trung.

Rất nhanh, Thiên Lân đến gần đám mây đó, đang tự tính âm thầm đến gần, ai ngờ trong mây lóe lên ánh sáng, Bạch Đầu Thiên Ông liền xuất hiện trước mặt Thiên Lân.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người lần đầu gặp gỡ ở cự ly gần, cả hai đều đánh giá đối phương, trong mắt đồng thời lóe lên vẻ kinh ngạc.

Giây lát, Bạch Đầu Thiên Ông mở miệng nói:

- Thì ra là ngươi!

Thiên Lân cười nói:

- Chính ta!

Bạch Đầu Thiên Ông hừ giọng nói:

- Ngươi đến làm gì?

Thiên Lân đảo tròng mắt, trả lời:

- Ta đến tự nhiên là tìm ngươi rồi.

Bạch Đầu Thiên Ông âm hiểm nói:

- Tìm ta không có điểm gì tốt cho ngươi.

Thiên Lân lùi lại, cười có hơi tà mị nói:

- Thế nào, muốn giết người diệt khẩu chăng? Khi ngươi giận dữ muốn giết người, con nhện đỏ sậm trên mặt có phải luôn lóe sáng chăng?

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy chấn động, quát lên:

- Thiên Lân, ngươi có biết gì phải không?

Thiên Lân nhún vai, ra vẻ vô tội đáp:

- Ta nếu biết gì rồi, hà tất phải chạy đến đây tìm ngươi?

Bạch Đầu Thiên Ông bán tín bán nghi thử dò xét:

- Thế ngươi tìm ta làm gì?...

Thiên Lân cười đáp:

- Tìm ngươi ỏi mấy vấn đề. Trước hết, ngươi xưng hô thế nào đây? Thứ đến, ngươi đến từ đâu? Thứ ba, ngươi có mục đích thế nào, có phải đến đặc biệt vì ba phái Băng Nguyên không?

Bạch Đầu Thiên Ông chăm chú nhìn Thiên Lân, rất lâu cũng không nhìn ra mục đích của hắn, lập tức trả lời:

- Ngươi có thể gọi ta là Bạch Đầu Thiên Ông, ta đến từ Tây vực Bạch Đầu sơn, mục đích là tìm ngươi báo thù.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Tìm ta báo thù? Nói như vậy, ngươi và đám nhóc tì tóc bạc cùng phe phải không?

Bạch Đầu Thiên Ông cười lạnh nói:

- Ngươi cho là vậy?

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Ngươi hỏi như vậy, không phải tất cả đều rõ ràng cả rồi sao. Ha ha ha, oan gia ngõ hẹp, hay ta đi trước một bước đi.

Lời còn vang bên tai, Thiên Lân liền lóe lên biến mất, phương thức rời đi khiến Bạch Đầu Thiên Ông hơi có phần kinh ngạc.

- Không cần phải cao hứng, sớm muộn có một ngày ta sẽ diệt trừ ngươi.

Thanh âm lạnh lẽo theo gió đi qua, một lúc sau Bạch Đầu Thiên Ông cũng biến mất không còn nhìn thấy.

Rời khỏi Bạch Đầu Thiên Ông, Thiên Lâm tâm tình hơi nặng nề.

Đối với thân phận Ngũ Sắc Thiên vực Khai Nguyên sứ giả của Bạch Đầu Thiên Ông, Thiên Lân hơi lo lắng.

Bởi vì hắn vừa mới phân tích kết quả thăm dò, Bạch Đầu Thiên Ông này tu vi sâu không đo được, nhân vật trên cả Băng Nguyên này có thể so với lão tính ra cũng không được mấy người.

Trong những người Thiên Lân biết được, cao thủ lợi hại có mấy vị, tỉ như Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Tuyết Sơn thánh tăng, mẫu thân Điệp Mộng, Thiên Đao khách, mấy người này Thiên Lân luôn không nhìn ra được, Bạch Đầu Thiên Ông đó đại khái cũng là cấp này.

Hiện nay, thân phận Bạch Đầu Thiên Ông rõ ràng, sau này có nhiều lúc phải đối đầu cũng không phải là khởi đầu tốt gì cả.

Nhưng chuyện đã đến mức này, lo lắng cũng vô dụng, Thiên Lân lập tức bỏ hết tạp niệm, tiếp tục chạy đi.

Giây lát sau, Thiên Lân phát hiện phía trước có dao động chân nguyên rõ ràng, tra xét cẩn thận, không ngờ lại có rất nhiều luồng khí tức, rõ ràng có nhiều cao thủ giao đấu.

Tăng nhanh tốc độ, thân thể Thiên Lân chạy đi như chớp, chốc lát đã xuất hiện ở lối vào một hẻm núi tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play