Ma Vu hừ giọng nói:
- Khẩu khí không nhỏ, đáng tiếc lão bà ta đây không rảnh chơi với ngươi, bây giờ ngươi hãy cút đi trước cho ta đã.
Thiên Lân nghe vậy hơi giận, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Lần này nếu ta để ngươi còn sống đi ra khỏi Băng Nguyên, hai chữ Thiên Lân của ta phải viết ngược lại.
Tây Bắc Cuồng Đao thêm phần gây hấn:
- Nói không đủ, ngươi muốn giết chết bà ta, tính ra còn thiếu một chút.
Thiên Lân trừng hắn một cái, trầm giọng nói:
- Không nên chọc giận ta để tránh ta thay đổi chủ ý, ngay cả ngươi cũng phải bị tiêu diệt.
Tây Bắc Cuồng Đao không cho như vậy đáp trả:
- Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cứ việc thi triển ra hết đi.
Bên cạnh, Quý Hoa Kiệt quan sát tình hình chung quanh, nhỏ giọng nói:
- Thiên Lân, đây là chuyện của ta, ta không muốn ngươi bị cuốn vào trong.
Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân đáp:
- Ngươi quên rồi, chúng ta là bằng hữu.
Quý Hoa Kiệt lắc đầu nói:
- Ta không hề quên nên mới không muốn liên lụy đến ngươi.
Thiên Lân nhìn hắn, vẻ mặt có chút kỳ dị, nhỏ giọng nói:
- Ngươi biết không, một năm trước vì cứu một bằng hữu mà thiếu chút nữa ta đã chết trong tay lão yêu bà đó. Bây giờ đã qua một năm, tình hình giống vậy lại xuất hiện, ngươi nói ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.
Quý Hoa Kiệt hơi bất ngờ, nhìn Ma Vu một lúc, trầm ngâm nói:
- Như vậy, nếu ta cứ khước từ thì thành ra khách khí. Lão bất tử này giao cho ngươi, còn những người khác để lại cho ta.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Giữa bằng hữu thì can đảm hỗ trợ nhau. Hiện nay có chín địch nhân, ta ít ra cũng giúp ngươi đỡ lo một nửa. Bất quá nói tới nói lui, giao chiến cũng có kỹ xảo, nếu có thể dùng ít sức, hà tất phải lãng phí khí lực.
Quý Hoa Kiệt không hiểu, hỏi lại:
- Câu này nghĩa là sao?
Thiên Lân bật cười kỳ dị, quét mắt qua chín người đi cướp đoạt, không nhanh không chậm nói:
- Những người này đến đây thật ra đều vì U Mộng Lan. Nhưng nhìn tình hình của bọn họ hiện nay, rõ ràng đều không hiểu U Mộng Lan. Vì thế nói đến kỹ xảo tự nhiên cũng từ đóa U Mộng Lan đó. Nhưng có một số câu không thích hợp để giải thích, bởi vì hiểu quá rõ tình hình sẽ mất đi cảm giác mới lạ.
Phiêu Linh khách nghe vậy chất vấn:
- Thiên Lân, câu này của ngươi có ý gì?
Lục Mị Tà Âm quát lên:
- Tiểu tử, ngươi chớ có đùa giỡn lung tung, hãy nói thật nhanh đi.
Thiên Lân cười tà dị đáp:
- Phật viết không thể nói, ngươi chờ còn không biết sao cho thỏa đáng.
Ma Vu giận dữ nói:
- Chớ có làm ra vẻ thần bí, nói nhanh đi.
Thiên Lân nhìn chín người, hỏi lại:
- Các ngươi quả thật muốn biết, không hối hận chứ?
Hắc Ưng không vui đáp lại:
- Không cần nói nhảm nhiều nữa, thật ra ngươi nói hay là không?
- Được, nếu các vị quả thật muốn biết, thế thì để ta nói cho các vị biết.
Nhìn quanh một vòng, Thiên Lân thôi cười trầm giọng nói:
- Về truyền thuyết của U Mộng Lan, hẳn các vị đều đã nghe qua không ít. Nhưng các vị có ai biết được, làm thế nào mới có thể lấy được U Mộng Lan không?
Thiên Tàn tông chủ hừ giọng nói:
- Chuyện này còn phải hỏi, đương nhiên là đoạt lấy.
Thiên Lân bật cười khinh thường, hừ giọng nói:
- Nếu cưỡng đoạt có thể lấy được U Mộng Lan, thế thì nó không phải thần hoa của Băng Nguyên.
Vô Tướng khách hỏi:
- Không cướp lấy, thế thì phải dùng phương pháp thế nào?
Thiên Lân nói:
- Muốn hái được U Mộng Lan, có một điều kiện tiên quyết, nếu không thể thỏa mãn điều kiện này thế thì vô duyên lấy được U Mộng Lan.
Hắc Ưng hỏi:
- Điều kiện thế nào?
Hoàng Kiệt nghi hoặc nói:
- Ngươi làm sao biết được những điều này?
Thiên Lân liếc hai người mới hỏi, vẻ mặt hiện ra nụ cười mỉm tà mị, trả lời:
- Bởi vì ta từ nhỏ đã sống ở trên Thiên Nữ phong rồi, đối với chuyện U Mộng Lan hiểu rõ như lòng bàn tay. Sáu trăm năm trước, người đầu tiên hái được U Mộng Lan đúng là một người đàn ông, nhưng ông ấy lại tặng U Mộng Lan cho một thiếu nữ, từ đó … Ồ … Cô ta tỉnh rồi.
Giọng biến chuyển, Thiên Lân đưa mắt nhìn khuôn mặt thiếu nữ trên lưng của Quý Hoa Kiệt, phát hiện thiếu nữ đó đang mở to mắt hiếu kỳ nhìn tình hình quanh đó.
Quý Hoa Kiệt hơi bất ngờ, thiếu nữ tỉnh lại hắn không hề phát giác được, mãi tới lúc mở miệng hắn mới biết.
Quay đầu nhìn lại, Quý Hoa Kiệt nhìn vào mắt của thiếu nữ, bốn mắt chạm nhau, một luồng tin tức âm thầm trao đổi qua ánh mắt.
Thời khắc đó, U Mộng Lan trên đầu thiếu nữ lóe lên ánh sáng, phát xuất một chùm sáng rực rỡ bao phủ cả hai người, cả hai tâm thần rung động, mơ hồ có một tình cảm vô hình đã khắc sâu vào tim của nhau.
Cảnh tượng đó gần như chỉ trong chốc lát, sau đó liền biến mất không thấy nữa.
Đợi khi mọi người tỉnh táo trở lại, thì thấy Quý Hoa Kiệt đã thôi nhìn, khuôn mặt anh tuấn quái lạ, dường như đang nghi hoặc vấn đề nào đó.
Thiếu nữ vẻ mặt mơ hồ, nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói:
- Đây là đâu? Ta sao lại ở nơi này?
Vấn đề này mọi người đều muốn biết, vì thế ánh mắt ai cũng hướng về Quý Hoa Kiệt.
Ngửng đầu, Quý Hoa Kiệt chớp mắt đã bình tĩnh trở lại, điềm nhiên nói:
- Đây là Băng Nguyên, ta mang nàng đến đây. Đợi sau khi nàng tỉnh lại, ta sẽ đưa nàng trở về, mẹ nàng sẽ đến đón tiếp nàng.
Thiếu nữ vẻ mặt hơi đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chàng mang ta đến đây, chàng là ai? Vì sao lại làm như vậy?
Quý Hoa Kiệt cau mày, chần chừ nói:
- Ta tên Quý Hoa Kiệt, mang nàng đến nơi này bởi vì nàng có bệnh, ta nhận lời với mẹ nàng phải chữa nàng cho tốt.
Thiếu nữ nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Đúng, ta nhớ lại rồi, mẹ nói ta bệnh rất nặng, sau đó ta mê đi, mọi thứ sau này đều không nhớ được gì. Đa tạ chàng, Quý Hoa Kiệt, ta phải làm thế nào để cảm ơn chàng đây?
Quý Hoa Kiệt hơi lạnh lùng nói:
- Không cần phải tạ ơn, nàng chỉ cần sống cho tốt là được rồi.
Quanh đó, mọi người nghe qua những lời này, ai cũng rất kinh ngạc với quan hệ giữa Quý Hoa Kiệt và thiếu nữ.
Vì một người không quen biết, Quý Hoa Kiệt chạy cả ngàn dặm xa xôi đến đây đoạt lấy U Mộng Lan, có đáng làm vậy không?
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, kinh ngạc trước sự xinh đẹp của thiếu nữ, nhưng nghĩ đến lời nguyền của U Mộng Lan, liền không khỏi đau thương.
Thở dài nhè nhẹ, Thiên Lân nhìn Quý Hoa Kiệt nói:
- Một đóa U Mộng Lan, một đoạn duyên thế tục, nhiều lần trải qua gió tuyết, không chịu nổi oan ức năm xưa.
Quý Hoa Kiệt vẻ mặt biến hẳn, nhìn trừng trừng vào hai mắt của Thiên Lân, trầm giọng nói:
- Đây chính là nguyên nhân lúc trước ngươi đã khuyên ta thận trọng?
Thiên Lân cười cười, vẻ mặt rất phức tạp, đưa mắt nhìn chín người quanh đó, chầm chậm nói:
- U Mộng Lan là một đóa hoa tình ái, nếu không có một nam một nữ thì không đoạt được. Nhưng hoa này có hận, xa cách mà không tiêu tan.
Ma Vu nghe vậy, mắng liền:
- Toàn ăn nói bậy bạ, ngươi cho bọn ta là ngu si sẽ bị ba câu bốn chữ của ngươi lừa được chăng?
Thiên Tàn tông chủ tán đồng:
- Nói hay lắm, tiểu tử này vô cùng giảo hoạt, mấy câu này rõ ràng cố ý tạo ra muốn lừa gạt mọi người.
Quan điểm này khiến mọi người suy đoán, không ít người cho là Thiên Lân đang nói lung tung, chỉ có Quý Hoa Kiệt biết được, câu này của Thiên Lân không hề giả tạo.
Thấy mọi người không tin, Thiên Lân cũng không nói nhiều, bảo Quý Hoa Kiệt:
- Nàng ta đã tỉnh lại, ngươi không ngại thu hồi lại U Mộng Lan, sau đó đặt nàng xuống, ta sẽ bảo Tân Nguyệt và Vũ Điệp chiếu cố cho nàng ta, như vậy ngươi có thể chuyên tâm giao chiến.
Quý Hoa Kiệt chần chừ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, đưa tay thu lại U Mộng Lan trên đầu thiếu nữ, cẩn thận cất vào lòng, sau đó mới cởi cô gái trên lưng xuống giao cho Thiên Lân.
Đưa tay đỡ lấy thân thể cô gái, Thiên Lân liếc nàng một cái, phát hiện vẻ mặt nàng đỏ bừng, lập tức không nói nhiều, thân thể lóe lên đi liền, rồi xuất hiện bên cạnh Tân Nguyệt.
Đưa tay đỡ lấy thiếu nữ, Tân Nguyệt đánh giá nàng một lúc, vẻ mặt hơi kinh ngạc, rõ ràng cảm thấy bất ngờ trước vẻ xinh đẹp thanh thuần của nàng.
Quay đầu lại, Tân Nguyệt nói với Thiên Lân:
- Cẩn thận một chút, lão bà ma đó phải nói là rất lợi hại.
Thiên Lân cười đáp:
- Yên tâm đi, ta đã không còn như một năm trước, món nợ này ta phải khiến bà ta bồi thường lại.
Giang Thanh Tuyết hơi lo lắng nói:
- Lấy hai địch chín, nhân số cách xa nhau nhiều. Đệ nhớ không được khinh thường.
Thiện Từ cười nói:
- Ta tin tưởng Thiên Lân sẽ không làm cho chúng ta phải thất vọng.
Vũ Điệp cổ vũ:
- Cố gắng lên, chúng ta hậu thuẫn cho ngươi.
Thiên Lân mỉm cười gật đầu, thần sắc khiến mọi người an tâm rồi lóe lên đi liền.
Ánh sáng nhạt loáng lên, Thiên Lân xuất hiện, nhìn mọi người xung quanh đang ép đến, nhỏ giọng nói:
- Dùng ít địch nhiều, trước hết cần phải tìm điểm đột phá, chúng ta trước hết liên thủ giao chiến, ngươi công ta thủ.
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Không thành vấn đề, ngươi muốn giải quyết người nào trước?
Thiên Lân bật cười tà mị, ánh mắt quét qua chín người, cuối cùng chỉ Lục Mị Tà Âm và Hắc Ưng nói:
- Hai người này xem ra dễ bắt nạt, lấy bọn chúng khai đao đi. Ngươi đối phó với thanh niên đó, cái thứ quỷ quái bay tới bay lui đó giao lại cho ta là được rồi.
Quý Hoa Kiệt cười lạnh nói:
- Được, trong ba chiêu giải quyết bọn chúng.
Lục Mị Tà Âm và Hắc Ưng nghe vậy, trong lòng lửa giận bừng bừng, căn bản không chịu được sự phân biệt của Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt, cùng rống lên giận dữ, lập tức phát động tiến công trước.
Quanh đó, Hoàng Kiệt, Ma Vu, Phiêu Linh khách, Thiên Tàn tông chủ, Vô Tướng khách yên lặng bất động, Tây Bắc Cuồng Đao và Ứng Thiên Tà lại ai nấy lùi lại, chọn phương án không tham gia.
Đến lúc này, Quý Hoa Kiệt nghênh chiến với Hắc Ưng, Thiên Lân đón đánh Lục Mị Tà Âm, hai bên một đấu một, tình hình vừa xem đã hiểu ngay được.
Trong lúc tiến công, Lục Mị Tà Âm do đang rất giận nên toàn lực thi triển Mị Nhãn Đoạt Hồn, vài trăm ánh mắt màu xanh lục tầng tầng dày đặc vây khốn Thiên Lân vào trong đó.
Đối mặt với tiến công như vậy, Thiên Lân không chút động lòng, ánh ngũ sắc mờ hiện trong mắt, hắn đang dùng một loại phương thức đặc thù phân tích và quan sát tình hình của địch nhân.
Rất nhanh, Thiên Lân hiểu được Mị Nhãn Đoạt Hồn của Lục Mị Tà Âm xem ra tầm thường, thực tế lại âm độc vô cùng, một khí bị hắn đánh trúng, thân thể tất yếu bị trọng thương.
Ngoài ra, nguyên thần của Lục Mị Tà Âm hơi kỳ quái, mơ hồ ẩn chứa một loại sức mạnh cực tà nà đó, lại luôn luôn ẩn mà không xuất hiện.
Thiên Lân nhớ lại, Chiếu Thế Cô Đăng từng nói, Lục Mị Tà Âm là cao thủ duy nhất trên thế gian có thể từ tà môn ngoại đạo tu luyện được đến cảnh giới Quy Tiên.
Người như vậy có thể nói là kỳ tài, một thân pháp quyết của hắn tất cũng có chỗ hơn người.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân chọn phương án phòng ngự, hoàn toàn không chủ động công kích, dự tính quan sát thêm một bước nữa.
Như vậy, chỉ thấy quanh người Thiên Lân lửa đỏ bừng bừng, bảy tầng kết giới lửa to dung hợp thành một, chống đỡ sức ăn mòn của Mị Nhãn Đoạt Hồn rất hữu hiệu.
Lục Mị Tà Âm không biết dụng ý của Thiên Lân, cũng không hiểu rõ lắm thực lực của Thiên Lân, thấy phản ứng của hắn như vậy, chỉ cho là Thiên Lân không có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, vì thế tăng cường công kích, ý đồ muốn làm tan rã kết giới phòng ngự của Thiên Lân, sau đó từng bước ép hắn đi vào chỗ tuyệt cảnh.