Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Trần Kinh vẫn cảm thấy có chút thất bại.
Hắn đã chuẩn bị quà để lên thanh phố đưa tiền bảo hộ, nhưng vẫn có rất nhiều người căn bản hắn không thể gặp mặt.
Gọi một cú điện thoại đến nói rõ ý định, đối phương ai nấy đều rất khách khí, nhưng vừa nói đến thăm hỏi, thì vội từ chối bảo bận, quà của Trần Kinh bọn họ cũng không từ chối, nhưng hầu hết địa chỉ mà họ cho đều là của nhà hàng hoặc khách sạn, thậm chí là của công ty taxi.
Trần Kinh đưa đồ đến đó cũng coi như là đến chào hỏi rồi.
Thăm hỏi như vậy rất nhanh, chỉ một ngày là đã chạy một vòng gần hết những người trong danh sách rồi.
Đương nhiên, cũng có người nể mặt Trần Kinh, có vài Phó chủ tịch thành phố không được đắc ý, còn có vài Ủy viên thường vụ phụ trách liên lạc với Ủy viên thường vụ của quận Lân Giác, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Đinh Quốc Sư, còn cả Bí thư thành ủy Hoàng Hoành Viễn.
Để Trần Kinh thay thế Trịnh Diệc Nhiên đi làm Bí thư quận ủy Lân Giác là ý của Hoàng Hoành Viễn, sau khi Trần Kinh nhậm chức muốn đưa tiền bảo hộ, ông cũng phải nể mặt Trần Kinh.
Nhưng thời gian gặp mặt lần này rất ngắn, trước sau chỉ được hai chục phút.
Hoàng Hoành Viễn bắt tay Trần Kinh, vỗ vai Trần Kinh nói: - Tiểu Trần, tình hình ở Lân Giác rất tốt, nhưng các cậu cũng không thể quá kiêu ngạo sơ suất, cũng không thể quá bảo thủ, mà nên tiếp tục cố gắng, cố gắng để trong vòng vài năm xây dựng Lân Giác cho thật tốt, tốt nhất là có thể tiến vào một ba quận có kinh tế đứng đầu trong thành phố!
Hoàng Hoành Viễn đảm nhận chức Chủ tịch thành phố Hải Sơn nhiều năm, phát triển kinh tế chính là chiến tích khiến Hoàng Hoành Viễn đắc ý nhất, trong thời gian ông chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, đã tạo ra cạnh tranh ba quận đứng đầu toàn thành phố.
Do đó lựa chọn và bổ nhiệm cán bộ hiện nay, chủ yếu là dựa vào thành tích trong phương diện phát triển kinh tế.
Cho nên, khi Hoàng Hoành Viễn phát động cạnh tranh Tam giáp đã được hưởng ứng rất lớn, các quận huyện để tiến được vào Tam giáp đều tự tiến hành triển khai cạnh tranh kịch liệt, đây chính là điểm sáng trong phát triển kinh tế của Hải Sơn.
Hoàng Hoành Viễn cổ vũ Trần Kinh vào tam giáp, lúc này ông có chút không quên được dũng khí năm đó, mơ hồ có chút đắc ý. Càng cổ vũ Trần Kinh nhiều hơn nữa.
Lân Giác là vùng xa xôi, tuy gần với Nam Cảng. Nhưng Nam Cảng và Hải Sơn vốn bất hòa, hai thành phố không cùng nền tảng phát triển, kinh tế Lân Giác muốn tiến vào Tam giáp của Hải Sơn quả là khó khăn quá lớn.
Trần Kinh dĩ nhiên có thể hiểu được điều này.
Nhưng Trần Kinh cũng là người cao ngạo. Gần đây hắn luôn cân nhắc vấn đề phát triển của Lân Giác, hắn thật sự không cảm thấy điều kiện của Lân Giác kém xa so với các quận huyện khác.
Nếu Trần Kinh ở Sở Giang thì hắn đã sớm bắt đầu hành động rồi,
Chỉ có điều giờ ở Lĩnh Nam rồi. Hắn đơn thương độc mã, không có quá nhiều quan hệ, có rất nhiều ý tưởng nếu muốn thực hiện thì quả thực mức độ khó khăn tương đối lớn, cho nên, hiện tại hắn không thể không kiềm chế ẩn nhẫn một chút.
Nhưng không dễ dàng gì gặp được Hoàng Hoành Viễn, hắn không thể gặp uổng phí được.
Hắn nói: - Bí thư Hoàng, tôi có suy nghĩ này, đó là phát triển kinh tế của Lân Giác chúng tôi bị người ta phản ánh quá, nói là chúng tôi thiếu kế hoạch, thiếu mục tiêu. Gần đây tôi nghĩ, có phải là chúng tôi nên nghĩ vài biện pháp. Làm chút gì đó để phát triển kinh tế ở mặt vĩ mô?
Hoàng Hoành Viễn hơi ngẩn người, suy nghĩ của ông rất nhạy bén, trong nháy mắt ông đã hiểu trong lòng Trần Kinh có ý tưởng rồi, bèn nói: - Cậu nói thử suy nghĩ của mình đi, tôi xem thử có thể thực hiện được không!
Trần Kinh nói: - Là thế này. Hiện nay Viện nghiên cứu kinh tế trung ương và cả Ủy ban Cải cách và Phát triển đang có dự án nghiên cứu kế hoạch kinh tế vĩ mô. Tôi nghĩ hay là lợi dụng dự án này, chúng ta động não nghĩ cách mời các chuyên gia thay chúng ta thực hiện!
Hoàng Hoành Viễn hơi nhíu mày, nhìn Trần Kinh từ trên xuống dưới, trong lòng trầm ngâm.
Trần Kinh ông chỉ mới tiếp xúc sơ sơ. Không biết được nông sâu, nhưng Trần Kinh có thể thông qua được công tuyển cán bộ trong toàn tỉnh, hơn nữa còn trổ hết tài năng trong cuộc đề bạt trong thành phố, cuối cùng họ tên hắn cũng được đem ra nghiên cứu trong Hội nghị thường vụ, người thanh niên này chắc chắn không tầm thường.
Hiện nay ông nghe chính miệng Trần Kinh nhắc đến nghiên cứu của Viện nghiên cứu kinh tế trung ương, còn nhắc tới Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, ngữ khí nói chuyện khác với các cán bộ khác, quả nhiên là có khí khái.
Vấn đề quy hoạch kinh tế vĩ mô hiện nay đã trở thành một đề tài.
Không chỉ Lân Giác đối diện với vấn đề quy hoạch, thành phố Hải Sơn, thậm chí là toàn bộ Lĩnh Nam đều gặp vấn đề này.
Cải cách mở cửa của nước cộng hòa không có kinh nghiệm lịch sử có thể tuần hoàn, lúc Chủ tịch nam tuần đã nói, tất cả đều phải ném đá qua sông.
Thời kỳ đầu phát triển,ném đá qua sông như vậy sẽ không vấn đề gì, nhất là cho đến hiện nay, đặc biệt là Lĩnh Nam hiện nay, vì phát triển thiếu kế hoạch, quyết sách của chính phủ thiển cận, đã tạo nên rất nhiều vấn đề.
Chẳng hạn như xây dựng chồng chéo, môi trường bị tàn phá, kinh tế khu vực không có trọng tâm, ngoài ra lại luôn đuổi theo quy mô và giá trị sản lượng, không để ý phát triển chất lượng và sức cạnh tranh trọng tâm, đây cũng là những vấn đề tương đối nghiêm trọng.
Hiện nay Trần Kinh đề xuất để chuyên gia bắt mạch cho kinh tế, Hoàng Hoành Viễn cũng sớm có ý định này, hơn nữa đã có hành động, nhưng hiệu quả không lớn.
Nhưng giờ Trần Kinh còn nói đến chuyên gia của Viện nghiên cứu kinh tế trung ương, còn cả Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, nếu quả thực có thể thúc đẩy dự án này, không nói đến chuyện có hiệu quả hay không, nhưng chắc chắn sẽ nhờ dự án này mà độ nổi tiếng của Hải Sơn sẽ gia tăng.
Thành phố Lâm Cảng của địa khu Lĩnh Nam vì sao lại nhất chi độc tú? Thành phố Nam Cảng điều kiện không bằng Hải Sơn, vì sao lại luôn phát triển nhanh hơn Hải Sơn một nhịp?
Tất cả đều dính đến tấm biển Đặc khu, vì là đặc khu, cho nên rất nổi tiếng, cộng thêm chính sách thiên vị của nhà nước, đây chính là ưu thế Tiên thiên của bọn họ.
Hoàng Hoành Viễn có ánh mắt tinh tường, góc độ nhìn nhận vấn đề khác với người thường, ông trầm ngâm một lúc nói với Trần Kinh:
- Thế này đi, Tiểu Trần, cậu liên lạc với Cục trưởng Hạ của Cục cải cách trước, các cậu hãy làm một dự án, sau đó căn cứ vào đấy mà thực thi, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ bày tỏ sự quan tâm đến việc này, nếu phương pháp này có hiệu quả, đến lúc đó sẽ được thúc đẩy rộng rãi…
Hoàng Hoành Viễn cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, nhưng ông cũng không biết có phải Trần Kinh có phải chỉ ăn nói ba hoa không.
Ông có thể làm Bí thư của một thành phố, trên con đường của mình, thậm chí là ở Trung ương, chắc chắn sẽ có những mối quan hệ không tệ.
Nhưng Viện nghiên cứu kinh tế trung ương và Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia là nơi nào? Bọn họ là cái túi khôn của trung ương, là đơn vị hạt nhân trực thuộc Nội các chính phủ, mời chuyên gia của nơi này đến làm dự án há là chuyện dễ dàng sao?
Trần Kinh vốn không ôm nhiều kỳ vọng với Hoàng Hoành Viễn, có thể có được lời hứa này của ông ta đã tương đối đáng hài lòng rồi.
Hắn lại nói chuyện với Hoàng Hoành Viễn thêm lúc nữa, lúc này Tiểu Hàn thư ký của Hoàng Hoành Viễn bước vào, Trần Kinh tự biết ý, lập tức đứng dậy cáo từ.
Từ biệt Hoàng Hoành Viễn xong, Trần Kinh lái xe đi trong lòng có chút không yên.
Giờ Trần Kinh cảm thấy công tác ở Lân Giác rất khó triển khai, nhất định phải tìm một mốc thích hợp để đột phá.
Nhưng trong nội bộ Lân Giác, hiện nay muốn tìm lối để đột phá rất khó khăn, đừng nhìn nội bộ bộ máy, bên ngoài mọi người đối xử với hắn khách khí vậy thôi chứ kỳ thực trong lòng ai cũng phòng bị.
Trần Kinh cũng muốn dùng biện pháp thông thường để làm vận động gì đó, đưa ra mệnh lệnh gì đó, hoặc là chỉnh đốn tác phong như Hoàng Hoành Viễn nói, sau đó nhân cơ hội điều chỉnh đám cán bộ này.
Nhưng vấn đề hiện tại là Trần Kinh chẳng có người để dùng, ngoài ra, Trần Kinh hơi động một chút là đã có thể dẫn đến sự cảnh giác của người khác, đến lúc đó có thể lại xảy ra phiền phức. Trần Kinh không thể không suy xét đến những tình huống bất ngờ, nếu làm không tốt, mục đích không đạt được, ngược lại sẽ khiến bản thân rơi vào bị động, như vậy đúng là không gì có thể bù đắp được.
Nội bộ không được thì chỉ có thể đi từ bên ngoài.
Trần Kinh nghĩ đến quy hoạch kinh tế vĩ mô cũng không dâng trào tâm huyết lắm.
Hắn sớm đã nhận ra phát triển kinh tế của Lĩnh Nam tồn tại rất nhiều vấn đề, hắn cảm thấy vấn đề phát triển kinh tế của Lân Giác đặc biệt nổi trội.
Nếu Lân Giác giống như bây giờ, chỉ lo thu hút đầu tư, chỉ lo làm kinh tế quy mô lớn mà không chú ý đến chất lượng phát triển kinh tế và điều chỉnh hình tượng của Lân Giác, sau này sẽ tương đối phiền phức.
Cho nên Trần Kinh muốn quy hoạch kinh tế vỹ mô cho sự phát triển của Lân Giác, đối với việc lập ra quy hoạch, Trần Kinh đã có một ý định, nhưng thời cơ thực thi chưa chín mùi, hắn nhất định phải tạo ra nhiều điều kiện có lợi, mới có thể thực thi được kế hoạch của mình.
- Bí thư, không phải chúng ta phải liên hệ với Cục trưởng Hạ của Cục cải cách phát triển ạ? Lưu Khúc Phong bỗng nhiên nói.
Trần Kinh nhíu mày lắc đầu, Lưu Khúc Phong không dám hỏi nữa, cẩm bút lên nghiêm túc ghi chép.
Anh ta làm việc rất cẩn thận, mấy người lần này Trần Kinh đến thăm hỏi, tình tiết thăm hỏi những người này, anh ta đều ghi chép lại rõ ràng.
Trong quan trường đâu đâu cũng để ý đến vấn đề học vấn, đừng xem thường những ghi chép này, chẳng hạn nói món quà của lãnh đạo nào được để ở nhà hàng nào, điều đó có thể đoán được mối quan hệ của nhà hàng đó với lãnh đạo.
Nói không chừng, nhà hàng đó chính là sản nghiệp của lãnh đạo này.
Từ những quan hệ đó nghiền ngẫm, có thể suy nghĩ ra được cả một mạnglưới, mạng lưới này chính là mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Trần Kinh bỏ Lưu Kiện dùng Lưu Khúc Phong, không ngờ là Lưu Khúc Phong lại có bản lĩnh này, giờ phát hiện ra Lưu Khúc Phong này quả là người tinh tế. Các tài liệu Trần Kinh cần, Lưu Khúc Phong đều chuẩn bị rất thỏa đáng, nhật trình mỗi ngày của Trần Kinh, anh ta cũng sắp xếp đến nơi đến chốn.
Hơn nữa xử lý công việc, Lưu Khúc Phong cũng rất quen thuộc, có thể Lưu Khúc Phong này không có tài năng đặc biệt, cũng không hùng tài đại lược.
Nhưng người này dùng làm quản gia, để ở bên cạnh làm giúp vài việc thì thật sự quá hợp lý.
Trần Kinh đột nhiên cảm thấy mình đổi Lưu Kiện quá sáng suốt, năng lực cá nhân của Lưu Kiện giỏi hơn một chút, nhưng là một Chủ nhiệm Chánh văn phòng ủy ban nhân dân quận, cần có năng lực quá làm gì?
Cục trưởng Hạ của Cục Cải cách và Phát triển tên Hạ Triều Nam, lần này Trần Kinh đến thăm hỏi không gặp được ông ta.
Không chỉ không gặp được người, quà cũng bị từ chối, xem ra nhân vật số một của Cục Cải cách và Phát triển đã không thèm để ý đến Trần Kinh.
Có bài học kinh nghiệm này, Trần Kinh cũng không muốn lại nếm mùi thất bại nữa, tuy rằng hắn có lời hứa của Hoàng Hoành Viễn, nhưng cũng không thể dùng Hoàng Hoành Viễn để chèn ép Hạ Triều Nam.
Dù sao, người Trần Kinh phải phát huy tác dụng cụ thể là Hạ Triều Nam. Nếu đắc tội với người này, Trần Kinh muốn thực thi kế hoạch e là khó mà làm được…
Cho nên Trần Kinh phải nghĩ cách khác để tạo mối quan hệ với Hạ Triều Nam mới được.
Lưu Khúc Phong có chút lo lắng nhìn Trần Kinh, kế hoạch trong lòng Trần Kinh đại khái anh ta cũng có biết, thực tình mà nói anh ta cũng không khéo ăn nói…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT