Đặc biệt là khi gặp khó khăn, hắn sẽ không lùi bước, với hắn, chỉ cần quyết tâm sẽ không có chuyện gì là không làm được.
Cho nên lần này đối với chuyện quy hoạch kinh tế vĩ mô, hắn đã quyết tâm phải làm, hắn đã chuẩn bị để đối đầu với các khó khăn, hiện nay điều hắn phải làm là cố gắng thực hiện, tạo mối quan hệ!
Giải quyết vấn đề Hạ Triều Nam, Trần Kinh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn quyết định gọi điện cho Kiều Chính Thanh.
Hắn đã nghiên cứu về Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh trước khi đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh đã từng giữ chức ở Ủy ban Cải cách và Phát triển tỉnh ủy.
Còn Hạ Triều Nam trước kia cũng đảm nhiệm chức ở Cục Cải cách và Phát triển tỉnh ủy, sau được đưa xuống Hải Sơn trao quyền giữ chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, sau mới thăng lên làm Chủ nhiệm.
Nhìn từ lý lịch của hai người này có một giai đoạn trung khớp, nói tóm lại cả hai đều đã từng giữ chức ở Ủy ban Cải cách và Phát triển, cho nên Trần Kinh đoán, Kiều Chính Thanh hẳn là có quen biết Hạ Triều Nam.
Cuộc điện thoại của Trần Kinh có tính mục đích rất mạnh, hắn cũng không hề che giấu, trực tiếp nói rõ ý định với Kiều Chính Thanh.
Kiều Chính Thanh trong điện thoại cười nói: - Tiểu Trần à, sao? Tới Hải Sơn làm việc rồi, chuyện nội bộ Hải Sơn không khống chế được nên phải tìm đến lão già này à?
Trần Kinh thấy Kiều Chính Thanh nói đùa nói móc, nhưng lúc này hắn cũng không để ý đến thể diện, không thay đổi sắc mặt nói: - Chú Kiều, lúc mới đến công tác, trong công tác lúc nào mà chẳng gặp khó khăn. Tôn Hầu Tử lúc mới lên Thiên cung còn bị ức hiếp, huống chi là người phàm chúng ta!
Được rồi, trước mặt chú cháu cũng chẳng để ý đến thể diện nữa, đúng là giờ triển khai công tác đang rất khó khăn ạ…
Trần Kinh nói đến mức nước bọt tung tóe, đầu bên kia còn nghe thấy tiếng cười ha hả của Kiều Chính Thanh.
Ông cười rất sung sướng, nhưng cũng rất chân thành.
Kiều Chính Thanh vốn có ấn tượng không tệ với Trần Kinh, cảm thấy trên người Trần Kinh có sự điềm đạm, cẩn trọng.
Hiện nay Trần Kinh có thể vì công việc nói những câu thành khẩn và thẳng thắn như vậy, điều này chứng tỏ được phẩm chất đáng quý của người thanh niên này.
Thanh niên thời nay rất trọng sĩ diện, không thì cũng kiêu ngạo không biết trời cao đất dày, gặp chuyện chỉ biết tiến chẳng biết lùi, cứ dồn sức đánh cho thật mạnh, cuối cùng tạo ra một cục diện khó thu dọn được.
Trần Kinh hiển nhiên không phải như vậy. Hắn co được dãn được, mục đích rất rõ ràng.
- Được rồi, cậu đã nói vậy rồi. Tôi sẽ tìm cơ hội giới thiệu cho cậu với Tiểu Hạ làm quen. Thế này đi, tuần sau Ủy ban Cải cách và Phát triển có cuộc họp. Các nhân vật số một của Cục ủy bên dưới sẽ đến tỉnh thành. Chúng ta hẹn nhau lúc đó, cậu cũng đến tỉnh thành, chúng ta sẽ gặp mặt ở đấy! Kiều Chính Thanh rộng rãi nói.
- Cảm ơn, cảm ơn chú Kiều! Trần Kinh vội vàng cảm ơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Có Kiều Chính Thanh ra mặt, hơn nữa còn được Hoàng Hoành Viễn đồng ý, bên Hạ Triều Nam hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng tiếp xúc được với Hạ Triều Nam chỉ là bước đầu tiên, có được sự ủng hộ của Hạ Triều Nam, chắc hẳn có thể làm một dự án ở thành phố, lấy Lân Giác làm thí điểm. Sau đó Ủy ban Cải cách và Phát triển thành ủy sẽ vận tác việc này.
Ủy ban Cải cách và Phát triển thành ủy có bao năng lượng và nhiệt tình, đây là vấn đề chỉ cần nghĩ sẽ biết.
Nói cho cùng chuyện này cũng liên quan đến quận Lân Giác, Trần Kinh còn có rất nhiều việc phải làm trong đó.
Kế hoạch bước đầu của Trần Kinh là lợi dụng những gì mình đã học, những chuyên gia kinh tế nổi tiếng mà mình quen biết, mời họ đến, sau đó lợi dụng mối quan hệ của họ với những chuyên gia ở Bắc Kinh để tiến hành điều tra kinh tế vĩ mô.
Một mặt là để bắt mạch, mặt khác là có lợi đối đối với đề tài nghiên cứu của họ.
Còn về Viện nghiên cứu kinh tế trung ương và Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, Trần Kinh cũng chỉ mới nói miệng như vậy, nếu như có thể mời được những chuyên gia và giáo sư có phân lượng, cũng chẳng khác gì lắm so với chuyên gia của Viện nghiên cứu kinh tế trung ương rồi.
Dù sao, mấy chuyên gia kinh tế hàng đầu trong nước, rất nhiều người kiêm nhiệm nhiều chức.
Bên Hạ Triều Nam có được mạnh mối rồi, Trần Kinh càng không thể Trần Kinh, lập tức đi HongKong.
Ở Đại học HongKong Trần Kinh đã từng nghiên cứu kinh tế phương Tây, lúc đó hắn học hành nghiêm túc, cố ý qua lại với giáo sư nên cũng không xa lạ gì với nơi này.
Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Trần Kinh đã liên lạc được với giáo sư Hoàng Tự Lâm của đại học HongKong, Hoàng Tự Lâm là nhà kinh tế học nổi tiếng quốc tế, trong giới kinh tế học đặc biệt là kinh tế vĩ mô rất có danh vọng, Trần Kinh nói rõ ý định, Giáo sư Hoàng cảm thấy rất hứng thú, lập tức bàn luận với Trần Kinh rất nhiều vấn đề về quy hoạch phát triển.
Còn việc Trần Kinh mời ông đến Hải Sơn điều tra nghiên cứu thực địa, bắt mạnh vấn đề kinh tế của Lân Giác, ông lập tức đồng ý. Còn nói đúng lúc các ông đang có hợp tác nghiên cứu vài vấn đề thuộc lĩnh vực kinh tế với vài trường đại học ở Đại lục, đến lúc đó có thể ông sẽ tổ chức điều tra nghiên cứu ở Hải Sơn.
Được giáo sư Hoàng nhận lời, Trần Kinh mới chính thức an tâm.
Sau khi hắn về Lân Giác lại chuẩn bị để đi Bắc Kinh một chuyến, mà thời điểm này sớm đã được ấn định mở Hội nghị thường vụ quận ủy.
Hội nghị thường vụ lần này là Hội nghị thường vụ lần đầu tiên sau khi Trần Kinh đến Lân Giác.
Để chuẩn bị cho Hội nghị thường vụ, Quận ủy đã làm rất nhiều công tác, đặc biệt phát thông báo để các Ủy viên thường vụ đề xuất đề tài thảo luận trong hội nghị, nhằm vào những vấn đề thảo luận chạm trán trong phạm vi nhỏ. Một số vấn đề mấu chốt chủ yếu, căn bản đã có cái nhìn chung, nhưng vẫn còn một số ý kiến, trong một thời gian ngắn khó có thể cân bằng, nhưng lại không thể không bàn luận. lúc này tác dụng của Hội nghị thường vụ sẽ được thể hiện rõ.
Trọng điểm của Hội nghị thường vụ lần này có hai đề tài cần thảo luận, một là liên quan đến vấn đề lựa chọn Chủ tịch thị trấn của trấn Hoàng Công Miếu, vấn đề này trong bộ máy tranh luận rất lớn, người Lý Quốc Vĩ đề bạt là Đỗ Thanh Thủy, nhưng theo điều tra của Ban tổ chức cán bộ cho thấy, tác phong của đồng chí Đỗ Thanh Thủy có vấn đề, bị quần chúng phản ứng khá mạng, Ban tổ chức cán bộ đề cử Phó chủ tịch thị trấn Liêu Vĩnh Viễn đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn của trấn Hoàng Công Miếu.
Còn một vấn đề khác là vấn đề kiến thiết Khu kinh tế mới của thị trấn Bạch Thạch, hiện tại Lân Giác phát triển tốc độ cao, thông qua những chính sách thu hút đầu tư của Khu kinh tế mới, quy hoạch bố cục thu hút đầu tư, trù tính quản lý doanh nghiệp, đây đã trở thành chính sách chủ yếu của Ủy ban nhân dân quận nhằm phát triển kinh tế.
Nhưng tình hinh thị trấn Bạch Thạch có chút đặc biệt, đây là một thị trấn có diện tích rừng che phủ tương đối lớn, môi trường ở đây rất tốt, điều kiện độc đáo, hơn nữa quan trọng hơn là, đây còn là trọng địa văn hóa Nam Việt, có kiến trúc cổ và mộ cổ của Nam Việt.
Vấn đề khu kinh tế mới của trấn Bạch Thạch đã được thảo luận rất nhiều. Lý do phản đối rất đầy đủ, là vì tình hình thị trấn Bạch Thạch rất đặc biệt, không thể khai thác công nghiệp, mà nên bảo hộ tài nguyên văn hóa hiện hữu. Nhưng lý do ủng hộ cũng có.
Bên ủng hộ cho rằng, hiện nay đang là thời buổi phát triển, cho dù không làm Khu tinh tế mới thì số lượng các doanh nghiệp tiến vào thị trấn Bạch Thạch đã như thủy triều không thể ngăn cản rồi. Dưới tình hình như vậy, thành lập Khu kinh tế mới có thể dẫn dắt kinh tế phát triển có đường lối, hay hơn nhiều so với bảo vệ tài nguyên văn hóa!
Hai bên tranh luận không ngớt, trước mắt vẫn chưa có được tiếng nói chung, nhưng vấn đề này không đạt được tiếng nói chung là không được, nên mới được đưa ra Hội nghị thường vụ để thảo luận.
Phòng họp của Hội nghị thường vụ quận ủy Lân Giác không lớn, nhưng trang trí lại vô cùng xa hoa.
Trong phòng họp được trải thảm dày, bàn và sofa được lau sáng bóng, trên trần phòng họp là hai giàn đèn theo phong cách Rome, xung quanh có rất nhiều đèn đồng sáng ngời, trông vô cùng khí thế.
Ghế trong phòng họp Hội nghị thường vụ đều là ghế dựa bọc da thật, da bọc màu đen, chỉ có một chiếc ghế duy nhất bọc da đỏ.
Cẩn thận quan sát một chút sẽ thấy chiếc ghế này còn cao hơn những chiếc ghế khác một chút, rộng hơn một chút, nhìn từ xa không thấy gì, nhưng nhìn gần thì có thể nhận ra sự khác biệt của chiếc ghế này.
Dĩ nhiên, chiếc ghế này chính là dành cho người đứng đầu của Hội nghị thường vụ, mà chủ nhân hiện tại của chiếc ghế này là Trần Kinh.
Có lẽ do không khí của phòng họp Hội nghị thường vụ, hoặc do bố trí người, Trần Kinh ngồi trên chiếc ghế tay vịn, trên mặt nở nụ cười thản nhiên nhưng lại toát lên một cỗ uy nghiêm, khí thế cứng rắn chèn ép những Ủy viên thường vụ khác.
Ngay cả Lý Quốc Vĩ bình thường nắm quyền lớn, giờ ngồi vị trí bên dưới Trần Kinh, khí thế dường như cũng yếu đi.
Hội nghị bắt đầu, Trần Kinh chủ trì.
Ánh mắt của hắn chầm chậm đảo qua khuôn mặt mọi người, Ủy viên thường vụ Quận ủy đương nhiệm tổng cộng có ba mươi người, ngoại trừ ba mươi người này còn có Lưu Khúc Phong. Những người khác Trần Kinh vẫn chưa thể nắm trong tay, không thể không nói, Hội nghị thường vụ như vậy chẳng dễ họp tí nào.
Trần Kinh là người ngoài đến, người bản địa rất bài xích người ngoài, theo bọn họ Trần Kinh đến từ Sở Giang, Sở Giang là nơi nghèo nàn, Trần Kinh từ nơi đó đến có thể lãnh đạo kinh tế Lân Giác phát triển được sao?
Ba mươi người này cơ bản đều là người Lĩnh Nam, chỉ có vài người là người ngoài tỉnh, nhưng bọn họ đã đến Lĩnh Nam mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm, đối với ngon ngữ, phong thổ Lĩnh Nam cũng đã quen thuộc, thậm chí bản thân họ cũng đã trở thành người Lĩnh Nam mất rồi.
Duy chỉ có Trần Kinh là không phải, Trần Kinh nói tiếng phổ thông vẫn mang âm ngữ của Trung Nguyên, điều này có thể là cái hào rộng mà vô hình trung Trần Kinh khó mà vượt qua được.
Tuy nhiên Trần Kinh trời sinh tính cứng cỏi, ý chí kiên định, trước khi hắn đến Lĩnh Nam đã có chuẩn bị trước, hiện nay đối diện với cục diện này, cũng là nằm trong dự liệu của hắn.
Tục ngữ nói quan lớn một cấp đè chết người, Trần Kinh bây giờ là Bí thư Đảng ủy, đây là phòng họp Hội nghị thường vụ, hắn đang ngồi trên chiếc ghế đầu tiên.
Cảnh tượng như vậy Trần Kinh không xa lạ gì, hắn ngồi trên chiếc ghế này, tâm tĩnh tự nhiên trở nên bình tĩnh, hắn là người đã trải qua khó khăn sóng gió, bất kỳ lúc nào, tư tưởng của hắn cũng không hề có vấn đề.
- Hội nghị thường vụ hôm nay, là Hội nghị thường vụ đầu tiên tôi chủ trì sau khi đến Lân Giác! Tôi không muốn nói quá nhiều câu khách khí, đầu tiên tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điểm…
Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ, dùng tay chỉ chỉ vào cổ tay nói: - Giờ là ba giờ, theo kế hoạch chúng ta đặt ra là sẽ họp vao lúc 2h40, vì sao chúng ta lại muộn mất hai mươi phút?
Trần Kinh đưa mắt nhìn, ánh mắt nhìn thẳng vào Trưởng ban tổ chức cán bộ La Yến, con cả Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Cục Công an Đồng Tiểu Ly, không khách khí nói: - Trưởng ban La, Bí thư Đồng, sao lại vậy? Tại sao lại không đúng giờ?
La Yến và Đồng Tiểu Ly vô cùng xấu hổ, đặc biệt là La Yến, cô là cán bộ nữ, bình thường rất ít khi bị lãnh đạo phê bình, giờ Trần Kinh không chút khách khí công khai phê bình cô, khiến mặt cô đỏ bừng lên.
Tuy nhiên Trần Kinh không thèm để ý đến chuyện này, ngữ điệu của hắn hòa hoãn nói: - Được rồi, Trưởng ban La, lão Đồng, đây là lần đầu tiên, hai người lần sau nhớ phải tuân thủ giờ giấc một chút! Thời gian của mọi người đều rất quý báu, hai mấy người chúng ta đợi hai người, sau này chuyện như vậy tốt nhất đừng để xảy ra nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT