Lý Quốc Vĩ gặp Lưu Thịnh, chủ yếu vì ông ta quá rõ, sau lưng tập đoàn Yến Kinh có bối cảnh kinh người.

Lưu Thịnh người này không đơn giản, nghe nói vợ là một tiểu thư đại gia tộc nào đó ở thủ đô, cách mạng đời thứ hai.

Lĩnh Nam là một nơi ngọa hổ tàng long, Lưu Thịnh năng lượng rất lớn, tiền đồ rất rộng, một nhân vật như vậy lại có thể chuyển doanh nghiệp tới Lân Giác, điều này đối với Lân Giác mà nói không chỉ là thu hút đầu tư, mà còn hàm ý cơ hội mới với cục diện phát triển của Lân Giác.

Lưu Thịnh vóc dáng mập mạp, trông rất giống anh em với Lưu Kiện.

Lý Quốc Vĩ và Lưu Thịnh gặp mặt, Lưu Kiện cũng ở đó, Lưu Thịnh bắt tay Lý Quốc Vĩ, cười híp mắt nói:
- Chủ tịch Lý, biết ông bộn bề công việc, đi ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng. Hôm nay đã ra ngoài rồi chúng ta phải chơi cho vui, những thứ có chơi của Hải Sơn, chúng ta đều phải tận hứng.

Anh ta chỉ vào Lưu Kiện nói:
- ở trước mặt lãnh đạo không nói tiếng lóng, Kiện tử là anh em của tôi, cậu ấy làm việc dưới sự lãnh đạo của ông, hôm nay chúng tôi phải dùng hành động thực tế để thể hiện sự tôn trọng lãnh đạo.

Lưu Thịnh từng tham gia nhiều hoạt động lớn, rất biết tạo không khí, vốn mọi người đều không quá quen nhau, nhưng thông qua việc ông ta làm, không khí trong phòng ngay lập tức sống động hơn.

Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là món ăn truyền thống Quảng Đông, nhất là hải sản tươi sống, nhân viên phục vụ Mã Đăng mang đồ ăn lên, Lưu Thịnh đem tới hai rương rượu Mao Đài đặt xuống.

Hai anh em Lưu Thịnh, cộng thêm Lý Quốc Vĩ, còn cả Chủ nhiệm văn phòng chính quyền Vu Văn Thạc.

Vu Văn Thạc trong trường hợp này là để lo giải nạn cho lãnh đạo khi cần, cho nên phải uống nhiều nhất.

Anh ta sớm có chuẩn bị, lúc ở nhà đã biết hôm nay là trận chiến lớn, cho nên đã uống thuốc tỉnh rượu và thuốc bảo vệ gan từ trước, mà lúc uống tới nửa chừng, anh ta lại vào phòng vệ sinh móc họng, hung hăng ói ra một trận, cho nên trên bàn rượu, anh ta tuy uống nhiều nhất, nhưng sừng sững không ngã.

Lưu Thịnh nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa. Giơ ngón tay cái lên nói:
- Đại quản gia bên người Chủ tịch Lý thật lợi hại, lo giải nạn cho lãnh đạo, hơn nữa năng lực bản thân rất mạnh, đồng chí như vậy hiện giờ rất khó tìm đấy.

Vu Văn Thạch luôn miệng nói không dám nhận.

Lưu Thịnh lại nói:
- Chủ tịch Lý, lần này quận tổ chức hành động chuyên nghiệp các vấn đề liên quan tới chỉnh đốn việc gọi thầu công trình , hành động rất mạnh tay, hiệu quả tốt lắm. Nói thật, nghiêm túc như như vậy đối với những doanh nghiệp tới từ bên ngoài như chúng tôi, đúng là rất hoan nghênh.

Tôi cũng không gạt hai vị lãnh đạo, vì lần chỉnh đốn nghiêm túc này, chúng tôi hiện tại đã trúng thầu hai vụ đấu thầu, giá trị tuy không lớn, nhưng cũng chừng hơn trăm triệu, điều này đối với tập đoàn Yến Sơn trú tại Lân Giác chúng tôi là một chấn động rất lớn.

Lý Quốc Vĩ hơi nhíu mày.

Chuyện Tập đoàn Yến Sơn đấu thầu mấy công trình cơ sở Tiêu Sơn ông ta đã nghe phong thanh từ trước khi diễn ra, ông ta vốn định chuẩn bị tới hỏi thăm, hiện tại Lưu Thịnh nói như vậy, ông ta biết hỏi làm sao nữa?

Hành động chính đốn tiêu chuẩn đấu thầu công trình, người khác có thể đọc diễn văn khoe, nhưng thực tế tình hình là gì, Lý Quốc Vĩ tự mình rõ nhất.

Thời đại này hành động chính đốn như vậy, chỉnh chỉ là một con tép nhỏ, người thực tế nắm quyền trong tay, có thể chỉnh được cũng không nhiều lắm.

Thỏ khôn có ba hang, trên có chính sách, dưới có đối sách.

Nhất là vùng duyên hải, mọi người kiếm tiền sớm đã biết thông minh, cán bộ thông minh không lo chuyện đút lót nhận hối lộ, bọn họ đều có người thân hoặc bạn bè lăn lộn trong thương trường. Trong tay họ có quyền lợi, âm thầm chỉnh một chút chính sách, đó chính là một miếng thịt rất béo bở.

Cứ lấy Lân Giác làm ví dụ, Lân Giác một năm, chỉ riêng công trình cơ bản đã lên tới cả tỷ, khối bánh ngọt lớn như vậy, tùy tiện bỏ chút vừng vào, đó cũng là chuyện rất ngon nghẻ.

Trong những mắt xích lợi ích này, đấu thầu công bằng công chính sao có thể tra ra rõ ràng?

Đám người tra ra vấn đề đều là bị ma quỷ ám, công khai nhận hối lộ tham ô, đồ con lợn như vậy nhiều lần tra mãi, nhưng dù tra như nào, vẫn không giải quyết được vấn đề căn bản.

Cho nên lời nói của Lưu Thịnh Lý Quốc Vĩ có thể lý giải nhiều hơn một chút.

Tiêu Sơn là nơi phát tài của Lý Quốc Vĩ, hiện tại Bí thư Đảng ủy thị trấn Tiêu Sơn, Đường Quốc Huy và Chủ tịch thị trấn Chu Vĩ đều là dòng chính của Lý Quốc Vĩ, nhất là Đường Quốc Huy, đi theo Lý Quốc Vĩ nhiều năm, là tâm phúc đáng tin cậy của Lý Quốc Vĩ.

Lưu Thịnh có thể trúng thầu thành công ở Tiêu Sơn, phát ra tín hiệu là con đường của anh ta ở Tiêu Sơn đã thông, điều này vừa tỏ ra anh ta đang muốn dựa vào Lý Quốc Vĩ, đồng thời cũng thể hiện quyết tâm.

Lý Quốc Vĩ cảm nhận được việc này, cũng khích khí với Lưu Thịnh hơn.

Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lưu Thịnh chuyển chủ đề nói tới Lưu Kiện, Lưu Kiện hiện tại là Uỷ viên thường vụ Quận ủy, trong danh sách Phó chủ tịch quận đáng lẽ chỉ dưới Phó chủ tịch thường trực quận mới đúng.

Nhưng trên thực tế quyền hạn trong tay rất hạn chế, Lý Quốc Vĩ sắp xếp anh ta quản lý khoa học giáo dục, còn cả văn hóa tôn giáo, những công việc này vốn là không có thực quyền gì, công tác khác, anh ta cũng không xen vào được, cũng nói không nên lời, vị trí rất đáng ngại.

Lý Quốc Vĩ nói với Lưu Kiện:
- Phó chủ tịch Lưu, về vấn đề của cậu, Bí thư Trần cũng nói qua, cậu là nhân tài, hiện tại chính quyền còn chưa có vị trí thích hợp để phát huy tài hoa của cậu. Nhưng tôi có thể nói rõ, đây chỉ là tạm thời, về vấn đề sử dụng cậu, chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm.

Ông ta hắng giọng một cái, nói:
- Lão Lưu, kiên trì chịu đựng yên tĩnh là rất quan trọng. Tổ chức khảo sát cán bộ, không chỉ khảo sát năng lực, còn muốn khảo sát tính cách có chín chắn hay không.
Ông ta võ vai Lưu Kiện, thân thiết nói:
- Coi như là khảo nghiệm của tổ chức đi, tâm tình phải tốt lên.

Mấy câu nói của Lý Quốc Vĩ rất đường hoàng, Lưu Kiện cảm động rơi nước mắt.

Nhưng trong nội tâm, anh ta lại không kìm được mắng thầm lão gì Lý Quốc Vĩ.

Lý Quốc Vĩ nói phải nghiên cứu, kỳ thật chính là từ chối, nếu cùng Trần Kinh nghiên cứu. Trần Kinh sẽ để Lưu Kiện giữ trọng trách sao?

Ngoài Trần Kinh còn cả Khương Vĩ, ông ta và bộ máy, ai nghiên cứu, người khác có thể đưa ra dị nghị gì với ông ta?

Lý Quốc Vĩ không dùng Lưu Kiện, vừa là không tín nhiệm anh ta, đồng thời cũng là tỏ sự tôn trọng Trần Kinh.

Về phần vấn đề trách nhiệm, Lưu Kiện phải hận thì hận Trần Kinh ý, không phải Lý Quốc Vĩ không dùng anh ta, mà là Bí thư không hài lòng với anh ta.

Lý Quốc Vĩ cũng công tác dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy, ông ta không thể công khai chống lại Trần Kinh đúng không?

Ngày hôm sau, Lý Quốc Vĩ liền gọi điện cho Đường Quốc Huy hỏi thăm chuyện của tập đoàn Yến Sơn.

Đường Quốc Huy trong điện thoại nghiêm túc nói:
- Chủ tịch, tập đoàn Yến Sơn trú tại Lân Giác, đây là đại sự của giới kinh tế Lân Giác chúng ta, đối với doanh nghiệp như vậy, lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận đều đã nói qua, có thể điều chỉnh chính sách cho phù hợp.

Tiêu chuẩn gọi thầu của Tiêu Sơn chúng tôi đều là công bằng công chính. Các công trình đấu thầu đều được thẩm tra theo trình tự, tập đoàn Yến Sơn là tập đoàn doanh nghiệp lớn, có năng lực như vậy…

Nghe Đường Quốc Huy nói bên đầu dây, Lý Quốc Vĩ trầm mặc không nói.

Lời của Đường Quốc Huy nhìn có vẻ lộn xộn, còn mơ hồ trước sau mâu thuẫn, nhưng trên thực tế đang giải thích rất nhiều tầng ý tứ cho ông ta.

Đầu tiên, tập đoàn Yến Sơn là một doanh nghiệp có thực lực, đáng tín nhiệm, bọn họ rất đán tin. Mặt khác, quá trình đầu thâu đã được điều tra, không có vấn đề.

Ý trong đây cũng quá tinh tế.

Hôm qua Lý Quốc Vĩ về nhà, trong thư phòng liền có thêm một thứ đồ, ông ta vừa nhìn là tranh “Kim Kê” của Từ Bi Hồng tiên sinh. bức tranh này có đánh giá thấp tới đâu, hiện nay trên thị trường cũng đã trên dưới hai trăm ngàn.

Vợ Lý Quốc Vĩ nói là Đường Quốc Huy mang tới, nói là nhờ Lý Quốc Vĩ xem giúp, thuận tiện giám định và thưởng thức.

Trên thực tế, bức tranh này chính là của Lý Quốc Vĩ rồi.

Lý Quốc Vĩ ban ngày gặp anh em Lưu Thịnh, buổi tối liền nhận được một bức tranh chữ, trong đây chắc chắn không thể không có vấn đề.

- Quốc Huy à, Tiêu Sơn là chỗ phát triển tốt nhất của Lân Giác chúng ta, cũng là nơi cơ hội nhiều nhất. Chúng ta thường nói, nguy cơ, cơ hội nhiều, nguy hiểm cũng nhiều. Anh lúc nào cũng phải cảnh giác, trong công tác phải nghiêm túc nghiêm khác, ngàn vạn lần không được sơ hở.
Lý Quốc Vĩ nghiêm túc nói.

Ông ta không nói tới chuyện bức tranh, Đường Quốc Huy là người ông ta tin cậy, anh ta đã vỗ ngực nói không thành vấn đề, vậy có thể có vấn đề lớn tới đâu?

- Vâng, chủ tịch.
Đường Quốc Huy ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói, sau đó lại chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, chuyện bên Triều Huy…

- Được rồi, được rồi, anh cứ quản tốt chuyện của anh đi, làm tốc công tác của anh mới là quan trọng.
Lý Quốc Vĩ kiên nhẫn nói.

Đường Quốc Huy vội vàng ngậm miệng, làm cấp dưới của Lý Quốc Vĩ, đương nhiên anh ta biết tính cách và điều kiêng kị của Lý Quốc Vĩ. Thứ mà Lý Quốc Vĩ đã gạt đi, muốn nêu ra cũng không được nêu, nếu không sẽ xui xẻo.

- Vậy được, Chủ tịch ông làm việc đi…

Ngắt điện thoại với Đường Quốc Huy, trên mặt Lý Quốc Vĩ lộ vẻ không vui.

Theo thế phát triển hiện nay của Tiêu Sơn, lực ản đối với việc Bí thư Đảng ủy thị trấn Tiêu Sơn gia nhập bộ máy Uỷ viên thường vụ hẳn là không lớn.

Lý Quốc Vĩ sớm đã suy nghĩ giúp Đường Quốc Huy vận động, nhưng tự bản thân Đường Quốc Huy đã mạnh rồi, mấy năm nay ông ta bỏ ra nhiều tinh lực và tiền bạc để lập mạng lưới quan hệ, cho tới hiện giờ, chuyện này còn chưa rõ ràng.

Lý Quốc Vĩ hôm nay chợt phát hiện, Đường Quốc Huy không vào Uỷ viên thường vụ, không chỉ là vấn đề vận động quan hệ không đủ, bản thân anh ta đúng là chưa đủ chín chắn, có đôi khi khiến người ta thất vọng.

Tiểu tử này vào lúc này lại đề cập tới Triều Huy, đây chẳng phải khiến Lý Quốc Vĩ không chịu nổi sao?

Triều Huy tên đầy đủ là Bành Triều Huy, thạc sĩ đi học quản lý bên Mỹ, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch công ty TNHH cố vấn quản lý doanh nghiệp Thiên Địa Tung Hoành thành phố Hải Sơn.

Ở Hải Sơn, Bành Triều Huy rất nổi tiếng, bản thân ông ta là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, lại là người của Dân Minh, vẫn là đại biểu của Hải Sơn xuất nhân tài, có thể nói tập trung nhiều quầng sáng quanh mình.

Nhưng một thân phận khá của người này ít người biết, anh ta và Lý Quốc Vĩ là anh em cùng mẹ khác cha.

Lý Quốc Vĩ và Bành Triều Huy rất ít gặp nhau, ngày lễ tết cũng ít qua lại, hai người một trong quan trường một làm kinh doanh, dường như là hai đường thẳng vĩnh viễn không giao nhau.

Nhưng chỉ có rất ít người biết, quan hệ của hai người cũng không tầm thường.

Thiên Địa Tung Hoành của Bành Triều Huy sở dĩ có thể tung hoành ở Hải Sơn, đây đúng là có liên quan tới Lý Quốc Vĩ.

Mà Lý Quốc Vĩ có thể lặn lộn trắng đen trong quan trường, hơn nữa hát vang bài ca tiến lên, hiện tại nghiễm nhiên nắm thực quyền của một Chủ tịch quận, việc này sau lưng e là không thể thiếu bóng dáng Bành Triều Huy hỗ trợ.

Quan hệ chặt chẽ lại mẫn cảm như vậy, mà trong trường hợp nhạy cảm, quan hệ như vậy càng không nên nhắc tới.

Đường Quốc Huy nhắc đến hai chữ “ Triều Huy”, đúng là không hiểu chuyện…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play