Đường Hoàng mỉm cười nhìn Lục Thất, ôn tồn nói:
- Nay Lục khanh đã là Phò mã của hoàng tộc thì cũng là thân cận của trẫm rồi.

Lục Thất nhìn thẳng vào Đường Hoàng, chắp tay thi lễ nói:
- Bệ hạ ban hôn là phúc lớn của thần. Thần xuất thân bình thường mà có thể trở thành Phò mã, đây cũng là vinh hạnh của Lục Thất.

Đường Hoàng mỉm cười nói:
- Trẫm còn tưởng rằng khanh không thích!

Lục Thất cung kính nói:
- Thần không muốn giấu bệ hạ! Lúc đầu khi bệ hạ ban thưởng, thần cảm thấy rất hoảng hốt. Một là không biết tại sao lại có may mắn như vậy, hai là không biết Công chúa có phải là hiền thê không. Sau đó Công chúa triệu kiến các thê thiếp của thần, sự đối xử tử tế của Công chúa khiến thần yên tâm phần nào. Thần thật sự rất vui mừng trước sự ban ân này của bệ hạ!

Đường Hoàng mỉm cười gật đầu, hỏi:
- Sao khanh lại quen biết thiếu phu nhân của Tiêu phủ?

Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Khởi bẩm bệ hạ! Khi thần ở Thạch Đại huyện đã từng giết được thổ phỉ và cứu được thiếu phu nhân của Tiêu phủ. Lúc đó thần không hỏi nhiều mà rời đi luôn. Sau khi đến kinh thành mới ở trong phủ của La trưởng sử, và gặp lại thiếu phu nhân Tiêu phủ.

Đường Hoàng mỉm cười gật đầu, ôn tồn nói:
- Nghe nói khanh ở huyện Thạch Đại được sắp xếp làm một quan tướng, đối phó với đám phỉ nhân ở Chu thị Kỳ lão gia.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện này! Thần là Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại, chuyên trách tiêu diệt thổ phỉ. Lúc đó nghe nói con trai của Huyện lệnh Thanh Dương đến Chu phủ cầu hôn mà trước đó thần cũng cầu hôn với Chu phủ tiểu thư, vì vậy khi nghe xong thấy không cam lòng. Thật trùng hợp là một thiếp thị của thần có quan hệ thân thiết với Chu phủ, nàng ấy nghi ngờ kẻ đến cầu hôn là thổ phỉ. Lý do là tên đó là quan viên, lại là con trai trưởng của Huyện lệnh thì sao có thể đi đường xa chạy đến cầu hôn một nữ nhi thôn quê làm chính thê được.

Đường Hoàng nghe xong liền gật đầu, Lục Thất tiếp tục nói:
- Thần đột nhiên xông vào phủ để dọa tên thổ phỉ đó nhưng không may lại gặp phải Chu phu nhân, bị Chu phu nhân khiển trách đuổi ra khỏi phủ. Chu phu nhân nói là đã sai người đến huyện Thanh Dương để tìm hiểu, không cần thần nhiều chuyện. Chỉ là thần thấy tên thổ phỉ đó nhưng lại cảm thấy phản ứng điềm tĩnh quá mức, giống như một đại quan. Sau sự việc đó, vì có chuyện phải giải quyết nên giao chuyện này cho Lãnh Nhung làm thay. Lãnh Nhung rất tận tâm, đến huyện Thanh Dương tìm hiểu kỹ lưỡng, kết quả mới biết là con trai của Huyện lệnh Thanh Dương đã chết. Nhưng Huyện lệnh phu nhân đau lòng thương con mà không cho phép người ở huyện Thanh Dương nói là con trai bà đã chết, chỉ được phép nói là đã đi ngao du. Kết quả là để cho thổ phỉ có cơ hội giả mạo, đến nay tên thổ phỉ đó đã bị Lãnh Nhung bắn chết.

Đường Hoàng ngẩn ra, tiện đà gật đầu, giơ tay lấy tấu sớ, ôn tồn nói:
- Lục khanh! Khanh hãy xem qua cái này!

Một gã hoạn quan lại lấy bản tấu sớ đưa đến tay Lục Thất. Sau khi Lục Thất mở ra nhìn, sắc mặt hắn trở nên kinh ngạc, vội đứng dậy hô lên:
- Bệ hạ! Thần bị oan!

Đường Hoàng mỉm cười nói:
- Lục khanh! Trẫm biết bản tấu này chỉ là mưu hại khanh, khanh không cần sợ hãi đâu!

- Vâng! Thần tạ ơn bệ hạ minh xét!
Lục Thất cung kính đáp lại, trong lòng thật sự kinh hãi. Nếu như tội danh trong bản tấu đó là thật thì đúng là đại họa diệt môn thật rồi.

- Lục khanh! Trẫm đã trị tội Ngưu Huy, ngoài ra còn cất nhắc thuộc hạ Lãnh Nhung của khanh làm chức Tả Huyện Úy huyện Thạch Đại.
Đường Hoàng ôn hòa, nói.

Lục Thất cả kinh ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó tin, lập tức cúi đầu cung kính nói:
- Thần thay mặt Lãnh Nhung, tạ ơn bệ hạ ban ân!

- Lục khanh! Trẫm ban ân đảm nhiệm chức Huyện Úy, là vì khanh mà ban ân đó, cũng là dùng danh nghĩa tiến cử hiền tài của khanh mà ban ân. Trẫm biết, quan địa phương có cách nói “cống bạc”, sau này Công chúa phủ có được cống phẩm bên ngoài thì trẫm hy vọng khanh có thể dùng vào việc nuôi quân.
Giọng điệu Đường Hoàng ôn hòa, nhưng cũng giải thích thẳng ra.

Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên hắn thấp người xuống, quỳ cung kính nói:
- Bệ hạ! Thần đã hiểu, thần nguyện san sẻ ưu phiền cho nước nhà!

Đường Hoàng mỉm cười gật đầu, nói:
- Lục khanh có thể hiểu được là tốt rồi! Ngồi đi!

Lục Thất đứng dậy rồi ngồi xuống ghế, Đường Hoàng lại ôn hòa nói:
- Giờ đây khanh đã là Ngô Thành Phò mã rồi, sau này không cần tiếp tục làm việc cho Trưởng sử Ung Vương phủ nữa!

Lục Thất ngẩn ra, ngẩng đầu cung kính nói:
- Bệ hạ! Tam phu nhân của La Trưởng sử có ân với thần, thần chỉ mong, sau này chỉ cần không phải là việc tư của quốc gia thì vẫn có thể để thần tận tâm với La Tam phu nhân, ví dụ như chuyện hộ tống.

Đường Hoàng nhìn Lục Thất, qua mấy giây mới lạnh nhạt nói:
- Khanh biết chừng mực như vậy cũng được!

- Thần tạ ơn bệ hạ khoan dung!
Lục Thất cung kính đáp lại.

Đường Hoàng nhìn hắn, nói thêm:
- Trên đường đến Trì Châu vẫn thuận lợi chứ?

- Khởi bẩm bệ hạ! Trên đường đến Trì Châu rất thuận lợi, chỉ có điều thần không biết lễ pháp nên không ngờ đã để Mã đại nhân cung kính nhận mật chỉ. Sau sự việc đó nói chuyện với Mạnh đại nhân mới biết là để phòng thích khách, mật chỉ truyền đi là giao trực tiếp cho quan Châu Phụ, sau đó lại chuyển cho Thứ sử đại nhân!
Lục Thất có chút cười khổ, đáp lại.

Đường Hoàng khẽ cười, ôn hòa nói:
- Khanh thuận đường đưa đi, không phải là quan thư chính thức, không biết lễ pháp thì cũng không thể nói là thất lễ được.

Lục Thất đáp lại:
- Thần thất lễ là sự thật, vẫn may Mã đại nhân khoan dung, không những không tức giận trách tội thần, ngược lại còn vì câu nói “Thánh chỉ tới” mà cung kính tiếp nhận mật chỉ!

Đường Hoàng bình tĩnh, gật đầu hỏi:
- Khanh và Mạnh Thạch trên đường đi, quan hệ vẫn tốt chứ?

- Rất tốt ạ, thưa bệ hạ! Mạnh đại nhân là vị tài hoa tuấn kiệt, thần kính trọng từ tận đáy lòng. Mạnh đại nhân cũng vô cùng lo việc nước, đại nhân đã từng hỏi thần cách trị nước thế nào mới là đúng đắn. Thần là quan võ, không thể trả lời một cách tổng quát thấu đáo, nhưng thần biết, đại quân vừa xuất tập, không có lượng lớn tiền lương thực chống đỡ thì tuyệt đối không thành.
Lục Thất trả lời thẳng thắn, vẻ mặt điềm tĩnh giống như nói chuyện với người bình thường.

Vẻ mặt Đường Hoàng bình tĩnh, lại hỏi:
- Trẫm nghe nói, có quan binh ở huyện Thạch Đại đã thuộc quyền của Mạnh Thạch rồi!

Lục Thất gật đầu, nói:
- Vâng! Là thần đã góp lời với Mạnh đại nhân, giới thiệu Chủ bộ cũ của huyện Thạch Đại, giờ là Huyện thừa Vạn Niên, là Vương đại nhân dẫn theo thuộc hạ, thuộc quyền của Mạnh đại nhân. Vị Vương đại nhân đó là nhân vật am hiểu quyền đấu, Mạnh đại nhân có được sự hỗ trợ của ông ta thì mới có thể tranh đấu được với Vũ Văn thị ở Nhiêu Châu được.

- Khanh cũng biết dòng họ Vũ Văn thị sao?
Đường Hoàng hỏi với giọng điệu trầm xuống.

- Là thần nghe Vương đại nhân nói. Trước khi thần góp lời với Mạnh đại nhân thì đã từng bàn bạc qua với Vương đại nhân. Vương đại nhân đó nói, ông ấy không muốn góp sức giúp đỡ Mạnh đại nhân, nói Nhiêu Châu đã là địa bàn của Vũ Văn thị, một Huyện thừa Vạn Niên như ông ta nếu đối đầu với Vũ Văn thị, vậy tuyệt đối là đi tìm cái chết. Nhưng tiên phụ của Vương đại nhân từng là chính sự tham quân của Trì Châu, thần nói Mạnh đại nhân sẽ trọng dụng ông ta, có thể để ông tạm thay thế chức đó. Vương đại nhân suy nghĩ một đêm mới bằng lòng giúp sức cho Mạnh đại nhân. Sau đó phụng lệnh của Mạnh đại nhân, dẫn thuộc hạ đến quân Ninh quốc tiếp nhận chức Mạnh đại nhân giao cho.
Lục Thất dường như nói hết những gì mình biết.

Đường Hoàng nhau mày, nói:
- Khanh nói tên Huyện thừa Vạn Niên kia có thật sự sẽ giúp đỡ Mạnh Thạch không? Gã ta sẽ không cấu kết với Vũ Văn thị chứ?

- Thưa bệ hạ! Thần không dám bảo đảm nhưng Mạnh Thạch đại nhân cũng là nhân vật khôn khéo, sẽ không hoàn toàn tín nhiệm Vương đại nhân đâu. Còn sở dĩ Vương đại nhân bằng lòng giúp đỡ, thứ nhất là có thể làm tròn quan vị của phụ thân khi còn tại thế, thứ hai, ông ấy cũng từng nói rồi, một khi làm được chính sự tham quân thì sẽ có lý lịch quan Châu Phụ. Sau này dời đi hay lui sĩ thì đều là vinh dự.
Lục Thất cẩn thận trả lời, hắn không dám làm bảo vệ cho Vương Trọng Lương.

Đường Hoàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Nghe nói Lục khanh rất thích nhạc luật, sau này có thời gian rảnh rỗi, có bằng lòng tấu một khúc cho trẫm nghe không?

Lục Thất cười nhẹ, nói:
- Bệ hạ! Thần rất thích tiêu âm, nếu như bệ hạ muốn nghe thì thần nguyện cùng bệ hạ tấu một khúc để thưởng thức.

Đường Hoàng hơi giật mình, cười nhạt nói:
- Lục khanh nói như vậy thì nhạc luật chắc hẳn không ở mức tầm thường rồi.

Lục Thất cười nhẹ nói:
- Sự tự tin của thần là đến từ sự khẳng định của Danh Linh thanh lâu ạ!

Đường Hoàng mỉm cười gật đầu, nói:
- Sau này sẽ tấu một khúc cùng khanh, khanh hãy lui xuống trước đi!

- Vâng! Thần xin cáo lui!
Lục Thất đứng dậy cung kính từ lễ, sau đó thong dong rời đi.

Lục Thất vừa đi, Hạ đại nhân nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ! Không ngờ lần này vị Lục đại nhân này dám nói chuyện không khách khí gì với bệ hạ!

Đường Hoàng cười, ôn hòa nói:
- Lời nói và việc làm lần này của khanh ấy đã thật hơn rất nhiều rồi!

Hạ đại nhân gật đầu, Đường Hoàng chợt thu lại nụ cười, hạ giọng nói:
- Tên Ngưu Sơn Kỳ kia thật sự để lại ấn tượng không tốt cho trẫm!

Hạ đại nhân ngẩn ra, nhỏ giọng nói:
- Ngưu Sơn Kỳ là do Triệu đại nhân tiến cử. Bệ hạ triệu kiến Ngưu Sơn Kỳ không phải là muốn trấn an Triệu đại nhân sao?

- Là trẫm muốn trấn an Triệu khanh nhưng trẫm cũng có tính toán lâu dài với Võ Lâm Vệ của Công chúa phủ, muốn làm tiên phong đến Nam Xương phủ. Nhưng tên Ngưu Sơn Kỳ kia rõ ràng là hạng người khôn khéo, bỏ đến Hồng Châu, chỉ e sẽ bị Vinh thị hoặc Vũ Văn thị mua chuộc.
Vẻ mặt Đường Hoàng trầm nặng nói.

Hạ đại nhân gật đầu, nhưng ông ta không nói thêm lời nào nữa. Một lát sau, Đường Hoàng lạnh nhạt nói:
- Quân chức ở Công chúa phủ, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, hay là đổi người đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play