- Ta là quan tướng của phủ Ung Vương, Binh Mã Sứ trong quân tiễu phỉ, Giáo Úy Thiên Ngưu Vệ, Đô Ngu Hầu của Thái tử điện hạ, mấy ngày gần đây lại trở thành Phò Mã Đô Úy của Ngô Thành công chúa, cho nên ta rất kiêng kị kết giao cùng quan tướng thuộc quân đội bên ngoài. Ngữ khí Lục Thất bất đắc dĩ hồi đáp.
Lục Thất cười khổ nói: - Ta tuy có nhiều chức quan, nhưng chỉ có chức Binh Mã Sứ trong quân tiễu phỉ là có thực quyền thôi, những thứ khác gần như là hư chức. Mặc dù là hư chức, nhưng cũng biểu lộ ra bối cảnh của ta, ta xem như là thế lực của Thái tử điện hạ.
- Thế lực của Thái tử điện hạ? Vậy là đệ đã leo lên cành cao rồi. Vương Bình thốt ra.
Lục Thất lắc đầu, nói: - Không tốt như vậy đâu, quyền lực của Thái tử điện hạ rất nhỏ bé, thậm chí có thể nói, y là một hư quan có quan vị cực cao, tính ra thì khi ta ở trong quân sẽ khác biệt với các ca ca.
Chu Vũ cười, liếc nhìn Vương Bình một cái, trả lời: - Ta có việc muốn hỏi đấy, nhưng ở chỗ này không dám hỏi.
Lục Thất gật đầu, hắn biết Chu Vũ muốn hỏi điều gì, nhưng có gã Vương Bình vô tư không quản được miệng mình ở đây, Chu Vũ sáng suốt bèn nhẫn nại. Chu Vũ đến kinh đột nhiên gặp được Lục Thất, y tự nhiên hiểu ra bản thân có thể thăng quan lên kinh, tám phần là có liên quan tới Lục Thất.
- Vương đại ca, ta cầu huynh một chuyện, sau này ở trong quân tiễu phỉ chớ nói ra chức quan của ta, bằng không ta rất có thể sẽ mất đi cơ hội tiêu diệt phỉ kiến công đấy. Lục Thất lại nhìn Vương Bình chờ lời chấp thuận.
Vương Bình ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất đành phải nói tiếp: - Hư chức này của ta xung đột với chức vụ trong quân tiễu phỉ, huống chi ta còn từng đắc tội với Chủ soái quân tiễu phỉ. Gã hoàn toàn có quyền dâng thư đuổi ta rời khỏi quân tiễu phỉ, nhưng ta rất cần kinh nghiệm và lý lịch của lần cầm binh này.
Vương Bình gật đầu nói: - Đệ yên tâm, ta sẽ không hại đệ, mà đệ làm sao lại đắc tội gã Chu tướng quân kia vậy, ta thấy người nọ đối với chúng ta tốt lắm mà.
Lục Thất cười khổ, tự thuật chuyện ngày trước, cuối cùng nói: - Cho nên hai vị ca ca ở trong quân của Chu Chính Phong, không được nhắc đến tên ta, bằng không chỉ có tai hại ích lợi chẳng có.
Lục Thất lắc đầu nói: - Ta hiện giờ phúc họa khó định, làm phiền hai vị ca ca đã là không nên rồi.
- Tiểu tử ngươi nói bậy cái gì nha? Liên lụy chúng ta cái gì, mà ngay cả có liên lụy cũng không thể trách đệ, việc gì mà như một tiểu cô nương thế kia. Vương Bình không chút che đậy bác bỏ nói.
Lục Thất gật đầu, nói: - Là ta sai rồi, nhưng thực sự cũng là bởi vì ta mà quan đồ mai sau của hai vị ca ca có khả năng sẽ không được trọng dụng đấy.
- Đệ là nói, sau này chúng ta cũng sẽ như đệ, chỉ có hư chức không được cầm binh ư? Vương Bình lập tức sửng sốt hỏi.
Lục Thất gật đầu nói: - Có khả năng đó.
Vương Bình ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói: - Vậy không xong rồi, ta chỉ biết quân võ, nếu không thể tham gia quân ngũ thì biết sống sao đây.
Chu Vũ cười nhạt nói: - Nếu không được cầm binh, chúng ta làm hộ vệ cho Lục huynh đệ là được, làm hộ vệ cho Phò mã, cuộc sống cũng tốt lắm đấy.
Vương Bình ngẩn ra, nhìn Lục Thất hỏi: - Huynh đệ, chức vị Phò Mã Đô Úy kia của đệ là quan chức rất lớn sao?
Chu Vũ đã nói, Lục Thất không thể thờ ơ, nghiêm nét mặt nói: - Phò Mã Đô Úy giống như một loại quan chức có tính chất huân chương vậy, ý nghĩa là trượng phu của Công chúa, ta là phu lang của Ngô Thành công chúa.
- Trượng phu của Công chúa? Công chúa? Đây không phải là nữ nhi của Hoàng đế à? Vương Bình kinh sợ nói, gã mới bắt đầu hiểu ra.
Lục Thất vội vàng lắc đầu nói: - Ngô Thành công chúa không phải nữ nhi của đương kim Bệ hạ, là Công chúa do Bệ hạ ân phong.