Đi được hơn mười mét, sau khi ngoặt sang một góc nhỏ, Hình đại nhân đi ở phía trước đột nhiên dừng bước quay nửa người lại, nhìn Lục Thất nhỏ giọng nói:

- Lục đại nhân! Chắc Ngài không biết là Ngài và công bộ Thị lang đã kết mối thù lớn!

Lục Thất cũng dừng lại theo, nghe thấy lời đó thì ngạc nhiên nhìn về phía Hình đại nhân. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là cái chết của Triệu Huyện thừa bị công bộ Thị lang cho rằng có liên quan đến hắn.

- Bệ hạ lấy cớ là giả mạo công lao khi quân phạm thượng, hạ chỉ giết Huyện Úy có tên là Ngưu Huy, rồi lại lấy cớ dũng cảm giết địch và danh nghĩa tiến cử hiền tài của Ngài mà đề bạt một người có tên là Lãnh Nhung làm Tả Huyện Úy. Tâm ý của bệ hạ là đè ép thế lực bên ngoài của Công bộ Thị lang, nâng đỡ Công Chúa phủ trở thành thế lực quan mạch mới, sau này Lãnh Huyện Úy kia phải dâng bạc lên Ngài. Bệ hạ biết tài lực của Công chúa phủ căn bản là không đủ, vì vậy cố ý cho Ngài có cơ hội có được cống phẩm bên ngoài, Ngài phải tận dụng cho tốt, nếu không sau này không nuôi được Công chúa phủ quân thì bệ hạ nhất định sẽ trách tội Ngài đó.
Hình đại nhân nhỏ giọng nói.

Lục Thất nghe xong như trút được gánh nặng trong lòng nhưng lại thấy kinh ngạc bất ngờ, sao đột nhiên lại có những sự thay đổi như vậy. Lãnh Nhung đã đi Nhiêu Châu rồi, thật không ngờ bây giờ lại được đề bạt làm Tả Huyện Úy Thạch Đại, nên quay về Thạch Đại huyện là tốt. Tất nhiên là do Đường Hoàng chỉ định đảm nhiệm thì không quay về không được.

- Đại nhân! Lẽ nào bệ hạ rất tín nhiệm chúng hạ quan rồi?
Lục Thất nghi ngờ nói.

- Bệ hạ muốn lợi dụng Công chúa phủ để làm rất nhiều việc. Mặc dù không nói được là vô cùng tín nhiệm đại nhân và Công chúa nhưng cũng có ý muốn trọng dụng. Thật ra, lý do mà bệ hạ muốn nâng đỡ Công chúa phủ thì có rất nhiều, nhưng một trong số đó là Công chúa và Ung Vương phi có mối thù giết mẹ, vì vậy một khi công chúa rời khỏi quyền quản lý của Ung Vương phi thì cơ bản sẽ không phục vụ cho Ung Vương nữa. Ngoài ra, chính vì Công chúa là con gái nên bệ hạ lợi dụng mới có thể yên tâm. Còn đối với Ngài thì bệ hạ vẫn còn chút không yên tâm lắm.
Hình đại nhân nhỏ giọng giải thích.

Lục Thất hiểu gật đầu, lại nghe thấy Hình đại nhân nhỏ giọng nói:
- Con người bệ hạ làm việc đều không muốn bị tổn hại đến thanh danh minh quân của mình, nhưng Người lại cần bạc để tăng cường quân bị. Người không muốn thêm phú khiến dân oán hận, mà thêm phú cũng làm mất đi sự lợi hại của mình. Vì vậy Người đã nâng đỡ để Công chúa phủ nuôi quân, nuôi dưỡng quân đội kinh thành cao hơn địa phương rất nhiều. Quân lương của hàng nghìn tên Võ Lâm Vệ ở ngoài Công chúa phủ không phải là việc Công chúa phủ có thể gánh vác được lâu dài.

Trong lòng Lục Thất cảm thấy kinh ngạc, quân lương của hàng nghìn Võ Lâm Vệ rõ ràng là muốn lấy mạng Công Chúa phủ rồi. Hắn nghe nói quân lương của quân đội kinh thành, những vệ binh bình thường nhất thì mỗi tháng cũng được năm lạng bạc, nếu như gộp cả quân lương của tướng quan thì mỗi người sẽ có bảy lạng. Nói cách khác, mỗi tháng Công Chúa phủ phải bỏ ra bảy nghìn lạng bạc quân lương. Nếu như thêm cả những chi tiêu khác thì mỗi tháng Công Chúa phủ phải tiêu hàng nghìn vạn lạng, còn sản nghiệp thu nhập ở kinh thành thì mỗi tháng nhiều nhất cũng đạt doanh thu từ bốn nghìn đến sáu nghìn lạng bạc.

- Quân mà bệ hạ bố trí ở Công Chúa phủ là quân chế, trên thực tế là xây dựng theo chế độ quân ngoài, là hai doanh mười đội. Bố trí tả hữu Đô Úy làm doanh tướng, bố trí điển quân làm chủ tướng.
Hình đại nhân lại nhỏ giọng nói.

- Vậy chắc hẳn là chủ chốt trong quân rồi!
Lục Thất thuận miệng đáp lại.

- Là chủ chốt của đội quân, tâm ý của bệ hạ có thể là để linh hoạt khi xuất quân, còn điển quân dùng Ngưu tướng quân, một là để trấn an công bộ Thị lang, hai là có thể tránh được Phò mã như Ngài đến tiếp cận lôi kéo. Nhưng hôm nay Ngài đã tiếp cận với Ngưu tướng quân rồi, sau này Ngưu tướng quân có điều kiêng kị gì, y cũng không dám mặt lạnh với Ngài đâu. Chỉ cần Ngài có thể tươi cười vui vẻ với y thì tướng sĩ ngoài Công Chúa phủ sẽ được chú ý đến, không cảm thấy Ngài là người ngoài nữa. Hơn nữa bạc là do Ngài cấp nuôi bọn họ thì tất nhiên sẽ càng thân thiết hơn.
Hình đại nhân nhỏ giọng nói.

Lục Thất nghe xong cảm thấy kinh ngạc, hắn do dự một một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân! Ngài ở phe phái nào?

Hình đại nhân quay đầu nhìn Lục Thất mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Sau này Ngài sẽ biết, Ngài cũng không cần nghi ngờ như vậy, tôi sẽ không hại Ngài đâu, nếu không tôi đã không đem ân nhân cho Ngài.

Lục Thất gật đầu im lặng, hắn bỗng nhiên hiểu được tâm ý của Hình đại nhân, bởi vì Thanh Văn cũng nói qua với hắn rồi. Nàng ta vốn là cung nữ của Hoàng hậu trước, nếu như Thanh Văn đã là ân nhân của Hình đại nhân, vậy phải nói là Hình đại nhân rất có thể có xuất thân Thái Tử, còn trải nghiệm lần trước tám phần là một lần khảo nghiệm với hắn.

- Sau này nếu tôi có chuyện liên lạc với đại nhân thì sẽ ký tên chữ “Dược”. Được rồi, sau này phải có tính kiên nhẫn, trước mắt mọi người đều biết, bệ hạ chắc chắn sẽ tước quân chức Ung Vương phủ của Ngài sau khi Ngài tiêu diệt thổ phỉ đó.
Hình đại nhân lại nói.

Hai người tiếp tục đi, cuối cùng đến trước một lầu các không biết rõ tên, lầu các có bốn tên hoạn quan trẻ tuổi đang đứng canh gác. Hình đại nhân dặn dò một hồi, sau đó cũng không để ý đến Lục Thất mà đi luôn. Lục Thât chỉ biết cung kính thi lễ tiễn đưa, sau đó ngồi lên ghế mà hoạn quan mang đến ở trước lầu các, hắn ngồi đó nhẫn nại chờ đợi.

Thời gian chầm chậm qua đi, Lục Thất trong lúc ngồi đợi sớm đã lặng lẽ luyện Tiên Thiên công. Chỉ đến qua buổi trưa, mới có lão thái giám đến gọi, hắn đi theo lão thái giám đó đến trước Võ Công điện.

Lần đến này, ánh mắt của hắn thấy được niềm vui bất ngờ, vừa nhìn đã thấy bóng dáng của Vương Bình và Chu Vũ. Hắn nhanh bước đi tới, còn nhiều quan tướng đứng trước điện cũng đồng loạt nhìn về phía hắn. Ánh mắt của Vương Bình và Chu Vũ trước tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là khó có thể tin vào mắt mình.

- Hai vị đại huynh, không nhận ra đệ nữa sao?
Lục Thất vui mừng hỏi.

- Đệ...Sao đệ cũng ở đây?
Vương Bình kinh ngạc hỏi.

- Sao? Đệ không thể đến đây sao?
Lục Thất vui vẻ cười hỏi.

- Tên tiểu tử này! Ha ha! Không ngờ lại có thể gặp được đệ!
Vương Bình lập tức vui mừng giơ tay chỉ vào Lục Thất, giọng nói rõ ràng rất lớn.

- Vị đại nhân này, xin chớ ồn ào!
Một tên hoạn quan trước điện lên tiếng trách mắng.

Vương Bình vừa nghe thấy thế thì rụt cổ lại, rồi giơ tay nắm áo giáp của Lục Thất, kéo lại gần, nhìn Lục Thất nhỏ giọng hỏi:
- Người huynh đệ! Sao đệ cũng có thể đến đây?

Lục Thất cười, cũng thấp giọng nói:
- Sau khi đệ về quê, có cứu một vị quý nhân ở kinh thành, sau này được vào Ung Vương phủ, nhậm chức Lữ Soái Phủ quân, đến nay lại thuộc Tiễu Phỉ quân, là một trong những Binh Mã Sứ.

Vương Bình ngạc nhiên nhìn Lục Thất, đột nhiên giơ tay chỉ trỏ, cười nói:
- Tên tiểu tử này, nói như vậy là lăn lộn tốt hơn chúng ta rồi!

- Chưa chắc đệ đã tốt hơn hai huynh! Hai huynh đến kinh thành, lẽ nào sắp quy về Tiễu Phỉ quân?
Lục Thất nhỏ giọng hỏi.

Vương Bình gật đầu, hạ giọng nói:
- Đúng! Lần này chẳng phải là đều đến gặp Hoàng đế bệ hạ rồi sao?

Lục Thất gật đầu, vừa cười vừa nhìn Chu Vũ. Chu Vũ cũng đang nhìn hắn nhưng vẻ mặt điềm tĩnh, nhỏ giọng hỏi:
- Nếu huynh đệ đã là Tiễu Phỉ quân Binh Mã Sứ, vậy thì sau này chúng ta lại có thể ở cùng nhau rồi.

Lục Thất do dự một chút, nhỏ giọng nói:
- Mặc dù là cùng quy về Tiễu Phỉ quân, nhưng nghe nói, Tiễu Phỉ quân chia làm mấy lộ, đệ tất nhiên thuộc về lộ Ung Vương phủ, hai vị đại huynh chắc tám phần là dưới trướng Chu Chính Phong tướng quân rồi.

Chu Vũ bình tĩnh gật đầu, nói:
- Đợi tham kiến Hoàng đế bệ hạ rồi, huynh đệ chúng ta sẽ ra ngoài nói.

- Được! Đệ sẽ mời hai đại huynh đi uống rượu ngon!
Lục Thất nhỏ giọng cười nói.

Vương Bình lập tức trừng mắt nuốt ực một cái, nói có chút không thoải mái:
- Tên tiểu tử này, chẳng phải là biết rõ ta không uống được rượu sao?

Lục Thất cười, nói:
- Đệ đâu có biết là có thể gặp được các vị đại huynh!

Vương Bình gật đầu, chợt duỗi cánh tay ôm lấy Lục Thất một chút, nhỏ giọng nói:
- Có thể gặp được đệ là tốt rồi!

Lục Thất cảm động gật đầu, ba người im lặng chia hàng đứng, đợi Đường Hoàng triệu kiến.

Sau nửa canh giờ, một quan tướng thanh niên từ trong Võ Công điện đi ra. Lục Thất vừa nhìn thấy thì trong lòng chấn động, người đó là Tống Lão Thanh. Chỉ khi Tống Lão Thanh đi thẳng xuống bậc mới nhìn thấy Lục Thất nhưng chỉ hơi giật mình rồi đi đến chỗ khác.

- Vương Bình, bệ hạ triệu kiến!
Một hoạn quan ra Võ Công điện, hô truyền lệnh.

- Vâng!
Vương Bình cao giọng đáp lại, sau đó bước đi nhưng lại khiến tên hoạn quan đó nhau mày lại.

Vương Bình đi vào, một lát sau liền đi ra. Tiếp đến là Chu Vũ, sau khi Chu Vũ vào cũng mất gần nửa canh giờ mới ra, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra vẻ thất thường nào. Vương Bình càng tùy ý nói với Lục Thất, đi vào dập đầu, Hoàng đế chỉ hỏi một số chuyện trong nhà y rồi cho ra ngoài luôn.

- Lục Thiên Phong, bệ hạ triệu kiến!
Tên hoạn quan hô gọi Lục Thất.

- Vâng!
Lục Thất thi lễ, cất bước vào Võ Công điện.

Đây là lần thứ hai Lục Thất gặp Đường Hoàng, lần này Đường Hoàng mặc áo long bào, uy nghiêm hơn lần trước rất nhiều. Hạ đại nhân cũng mặc quan phục đen mũ sa, có vẻ rất trang trọng.

- Thần Lục Thiên Phong khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!
Lục Thất cung kính quỳ lạy.

- Lục khanh hãy đứng lên! Ban ghế ngồi!
Đường Hoàng ôn tồn nói.

- Tạ ơn bệ hạ!
Lục Thất đáp lại, đứng dậy ngồi trên ghế mà hoạn quan mang đến. Lần này hắn ngồi đúng quy tắc, vẻ mặt cũng không thấy chút căng thẳng nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play