Tần Mục nói lời này khiến Văn Nhập Hải vụng trộm buông lỏng một hơi, tiếp nhận điếu thuốc Tần Mục ném qua, ngại ngùng nói ra:
- Cục trưởng, không khổ cực, những thứ trong đầu của tôi bị ngài hỏi cả rồi, tôi sợ hỏi thêm hai ngày nữa sẽ có nhờ ngài hỗ trợ đấy.
Tần Mục cười rộ lên, nhìn qua bên ngoài nói:
- Tốt, anh đi đi, buổi chiều lúc tan việc chớ đi, lái xe cho tôi.
Tần Mục nhìn Lục Viễn, biên chế vẫn còn ở Phổ Thượng. Trương Thúy nói cho Tần Mục nên giúp đỡ Lục Viễn. Vốn lái xe thường theo chân của lãnh đạo đi, nhưng Trương Thúy tỏ vẻ nói cho Tần Mục, công tác Phổ Thượng vẫn cần Tần Mục làm chỉ đạo, dù sao mạch suy nghĩ ngay từ đầu là do Tần Mục định ra. Lưu lại Lục Viễn thì cho thấy Trương Thúy không có ý ôm quyền, thứ hai cũng hành động theo Tần Mục. Có đôi khi nói trong điện thoại không tiện, vẫn cần Lục Viễn truyền đạt. Tần Mục không có ý kiến gì, ngược lại nói cho Trương Thúy, không cần có tâm lý gánh nặng, cứ việc yên tâm đi làm, có Phương Thiên Nhu trấn ở đây, cho dù là ai, nếu như luận công khen thưởng, bí thư luôn xếp cho khu trưởng trước. Tuy khu phát triển này do khu trưởng độc đại, nhưng trên mặt mũi vẫn là mọi người cùng làm.
Tần Mục thậm chí hoài nghi, Phương Chấn Bang cố ý giao quyền lực khu phát triển cho bí thư là quyền lực quá độ, Phổ Thượng chính là ví dụ tốt nhất, đừng nhìn hiện tại Phương Thiên Nhu đang làm khu trưởng, nhưng Tần Mục có thể khẳng định nàng mục đích cuối cùng chính là bí thư đảng ủy Phổ Thượng.
Văn Nhập Hải nghe xong Tần Mục nói như vậy, trong nội tâm vui thích. Đừng nhìn Tần Mục là phó cục trưởng, nhưng cũng là cán bộ kỳ cựu, ai bảo Tần Mục có tám mặt lung linh? Những lời này ẩn ý chính là Tần Mục lôi kéo hắn đi xem tràng diện, ứng phó bữa tiệc lớn, cũng có ý kéo hắn vào vòng tròn.
Đợi đến lúc Văn Nhập Hải đi rồi, mãi cho đến lúc tan việc. Tần Mục trừ nhận được điện thoại của Kim Bình Quốc nhắc nhở "Không gặp không về", lại nhận được hai cuộc điện thoại. Một là Tam ca Âu Quan Tiến, một chính là chủ nhiệm phòng đốc tra Giang Bắc Quách Thiểu Đình.
Âu Quan Tiến điện thoại làm cho Tần Mục hiểu đã chọc ra chuyện, thì ra từ khi nắm được quyền tiêu thụ của tập đoàn Vạn Yến tại ở thế giới thứ ba, Âu Quan Tiến sinh ý trọng tâm đặt vào Indonesia. Indonesia có yêu cầu mặt hàng đầu đãi VCD giá rẻ thô ráp rất lớn, hơn nữa Âu Quan Tiến mang nghiệp vụ chuyển tới Indonesia, một năm qua vẫn rất dễ chịu. Hắn vào chuyện Vân Băng cướp đoạt thành phố Nam Phương, lại lấy đi quyền tiêu thụ của tập đoàn Vạn Yến tại Hương Cảng và Hạ Môn, Tần Mục không thể làm gì. Lúc này đây Âu Quan Tiến ý định sang năm triệt để chiễm lĩnh thị trường Indonesia, vì vậy đang thương lượng với Tần Mục, có phải cho hắn quyền nhận hàng trước không, đợi đến lúc tiêu thụ VCD xong thì thanh toán.
Nhưng mà Tần Mục trả lời khiến cho Âu Quan Tiến phi thường khiếp sợ, thậm chí là không thể tin được. Tần Mục trầm trọng nói ra:
- Tam ca, em khuyên anh ăn một miếng là đủ, những tuyến tiêu thụ đó cuối năm phải xử lý sạch sẽ, anh nên đặt trọng tâm ở Châu Phi đi.
- Ai, anh nói lão Bát, tam ca vốn cầm quyền tiêu thụ ở Giang Bắc, vừa nghe nói em dâu đang chờ sinh ở Australia, anh không nói hai lời mang quyền tiêu thụ ném cho cháu ngoại trai chưa ra đời đấy.
Âu Quan Tiến phi thường mất hứng.
- Tam ca.
Tần Mục có chút buồn bực nói ra:
- Tiền kiếm mãi không hết, cần chính là ngồi lấy tiền, chúng ta làm gì không có lợi nhuận? Nhưng mà anh làm việc buôn bán, không biết có chú ý hay không, thị trường Indonesia rất không ổn.
Tần Mục không dám nói sự kiện đó ra, bởi vì quá kinh thế hãi tục.
- Em ngốc sao, nhiều tiền thì nhiều quyền.
Âu Quan Tiến giọng hòa hoãn:
- Kinh thành có một ít quan hệ thấy tam ca của em hiện tại có tiền, đều muốn ăn cơm với tam ca đấy, em nói tam ca của em tính tình này có thể bạc đãi huynh đệ sao? Nhưng mà em yên tâm, chuyện cầm hàng giá gốc anh không lộ ra, bọn họ cần làm là dựa vào anh, cho Vạn Yến lời không ít.
Tần Mục không ngớt lời ho khan, đánh gãy mơ ước tương lai của Âu Quan Tiến về chuyện thành lập một tuyến tiêu thụ của tập đoàn Hoa Hạ tại Indonesia, mà là nói sang chuyện khác:
- Tam ca, chuyện này qua lễ mừng năm mới nói sau, dù sao sang năm cũng là lúc cân nhắc kế hoạch Vạn Yến đấy. Em hỏi anh, một năm ở bên Indonesia kia anh có lôi kéo quan hệ không?
Tần Mục mặc dù không có chắc chắn, nhưng mà tỏ vẻ chuyện này phải thương lượng. Người Tần gia nào không biết Tần Mục nói sẽ không nói hết, nhưng chỉ cần nói có thương lượng, vậy nói rõ trong nội tâm Tần Mục có chuyện. Âu Quan Tiến cười ha ha, khích lệ nói:
- Lão Bát, chúng ta là cùng một hệ, em nói chuyện có quyền lớn nha. Em dặn dò anh làm, anh làm sao không để ý? Mấy ngày nay trong vòng tụ hội của người Hoa, thuyền vương, giấy vương của Indonesia đều đi vào, bọn họ đúng là tài đại khí thô, thấy tam ca của em thì con mắt phát hỏa. Nếu không nha, lão bát, sang năm chúng ta nên đi tìm cướp tiền bọn họ đi.
Tần Mục im lặng, Âu Quan Tiến nói chuyện giống như thổ phỉ, bọn họ đều nói tam ca giống gia gia nhất, chẳng lẽ gia gia những năm chiến tranh cũng như vậy? Tần Mục không thèm nghĩ nữa, mà là ngưng trọng nói ra:
- Tam ca, chuyện em nói kế tiếp anh có thể làm như không nghe, nhưng nhất định phải đi làm, đại sự.
Âu Quan Tiến tiếng cười dừng lại, trầm mặc cả buổi, lúc này mới thấp giọng hỏi:
- Lão Bát, bao nhiêu đại sự?
Tần Mục cũng lâm vào trầm mặc, chuyện này có tính là khiếp sợ quốc tế không? Hắn mỗi chữ mỗi câu nói ra:
- Tam ca, nếu như anh theo chân bọn họ đi vào, tốt nhất là khuyên bảo bọn họ nên di chuyển tài sản ra nước ngoài.
- Lão bát, em đang nói đùa sao. Người Hoa tại đó là đại tài chủ, cũng không cần quan tâm chúng ta đâu.
Tần Mục nhếch miệng, biết rõ nếu những lời này của hắn truyền đi, đoán chừng cho dù không liên quan tới thể chế cũng là đại sự to lớn, nhưng hắn vẫn nói ra:
- Cho dù là núi vàng cũng phải chuyển, nhất định phải qua trước ngày năm tháng năm, thậm chí mọi người cũng rút đi.
Âu Quan Tiến càng nghe càng không đúng, cũng không hỏi rõ, Tần Mục lại nói thêm:
- Tam ca, tiền không có có thể kiếm lại, nhưng mà không còn mạng thì đừng nói.
Nói xong, căn bản không có cho Âu Quan Tiến tiếp tục hỏi tiếp cơ hội, trực tiếp đem điện thoại treo.
Âu Quan Tiến nghe xong đầu đầy sương mù, hắn cúp điện thoại khó hiểu.
Mà lúc này Quách Thiểu Đình điện thoại tới. Tần Mục thu thập tâm tình, nói với Quách Thiểu Đình:
- Quách chủ nhiệm, Quách đại thiếu gia, ngài hôm nay có thòi gian điện thoại cho tôi sao? Có phải không bắt được mấy tham quan cho đại gia của anh vỗ đầu khích lệ à?
Quách Thiểu Đình cười mắng:
- Tần Mục, tôi sao không nhìn ra anh miệng lưỡi trơn tru như vậy chứ?
- Ít nói xàm, nói đi, điện thoại cho tôi làm gì?
Gặp người nào nói chuyện nào, Quách Thiểu Đình người này chính là cười toe toét, khôn thể xụ mặt nói chuyện với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT