- Tần bí thư, lời của ngài thật khách khí, Lão Kim tôi chính là muốn gặp mặt Tần bí thư uống chút rượu, có được không?

Kim Bình Quốc cười ha ha, nghe ra khẩu khí trong đó không cao hứng lắm, nói tiếp: 

- Tôi nghe nói có khách sạn làm đồ ăn rất không tệ, lãnh đạo khu phát triển khác thường đãi khách ở nơi đó.

Con mắt Tần Mục híp lại, Kim Bình Quốc nói mang ý khác, đang chuẩn bị dẫn mình tới khu phát triển bên kia. Hắn ngón tay gõ vào bàn hai cái, mỉm cười lần thứ hai, cự tuyệt: 

- Kim đổng sự ah, đồ ăn mặc dù tốt, cũng cần rượu thích hợp. Nếu cầm rượu nông thôn đi so với Mao Đài cũng không bán được giá cao đâu.

Kim Bình Quốc tiếng cười không ngừng, Tần Mục nói câu này là đang nhắc nhở cho hắn biết, mình bây giờ có quá nhiều việc rồi, nếu như lẫn vào chuyện của Phổ Thượng sẽ bị người ta chọc một đao, sẽ không người xuất đầu cho hắn. Kim Bình Quốc cũng không biết có nghe hiểu hay không, vẫn không bỏ, nói: 

- Nếu không thứ sáu đi, Tần bí thư, chúng ta là bạn cũ mà.

Lời này mang theo ý nhuyễn, Tần Mục tâm tư khẽ động, tính tình và địa vị của Kim Bình Quốc lại cười nói là bạn cũ với bí thư khu phát triển, hôm nay chính mình là bí thư khu phát triển, cho dù Kim Bình Quốc vẫn tiếp tục liên hệ với mình, cũng không nên tha thiết như thế, hắn không có chuyện gì sợ hãi cả, chẳng lẽ lại... Trong nội tâm Tần Mục phát khổ, khóe miệng mỉm cười, nói ra: 

- Ai, tôi nói Kim đổng sự, nhìn qua anh khiếm tài tài đại khí thô, không nên khoe khoang trước mặt của tôi a? Đi, tôi cũng không quản giá nào, đi theo anh tham gia náo nhiệt.

Kim Bình Quốc vội vàng nói: 

- Sao có thể nói như vậy, là Tần chủ nhiệm quan tâm các thương hộ, đây là đáp lễ, chúng tôi cao hứng còn không ngăn cản được đấy, sao có thể ăn mòn cán bộ ah.

Tần Mục cười lên ha hả, nói ra: 

- Vậy được rồi, tối thứ sáu a.

Nói xong hắn lại nhắc nhở một tiếng: 

- Tần chủ nhiệm xưng hô cần phải quan tâm, bây giờ là Tần phó cục trưởng.

- Chủ nhiệm còn không phải chuyện sớm muộn.

Kim Bình Quốc tắt điện thoại, thở dài, trên trán đã toát đầy mồ hôi.

Tần Mục vừa mới cúp điện thoại, Văn Nhập Hải đã gõ cửa. Vốn đã uống rượu, nhưng Văn Nhập Hải vẫn quy củ, không giống những người kia tùy tiện đẩy cửa vào. Tuy Tần Mục đã từng nói qua, mọi người không cần câu thúc, nhưng Văn Nhập Hải vẫn bảo trì thói quen này.

Vĩnh viễn không nên ngang hàng luận giao với lãnh đạo, cũng vĩnh viễn không nên tin thủ đoạn lôi kéo nhân tâm của cấp trên. Văn Nhập Hải hiểu điểm này rất tốt, nghe Tần Mục cho hắn đi vào, hắn cầm tài liệu đi vào.

Tần Mục cười tủm tỉm nói ra:

- Nhiều như vậy, phải xem tốt a.

Văn Nhập Hải tự đáy lòng tán thán nói: 

- Đúng vậy a, cũng thật vất vả Tần cục trưởng, tôi lần này xem ra có thể tốn không ít thời gian đấy.

Hắn đang nói không từ chối vất vả vì Tần Mục, cũng nói cho Tần Mục, nếu như có chuyện gì không hiểu trong tài liệu có thể hỏi hắn.

Tần Mục gật gật đầu, tiện tay cầm tài liệu trên đó, mở ra vài trang, động tác lập tức dừng lại, ngẩng đầu nói ra: 

- Nhập Hải, sao còn đứng đấy, ngồi xuống nói chuyện đi.

Văn Nhập Hải cười hắc hắc, vuốt vuốt mái tóc, xấu hổ nói ra: 

- Tần cục trưởng, mấy ngày nay chuyện làm không thuận lợi, có chút xấu hổ.

Tần Mục khoát khoát tay, bảo Văn Nhập Hải ngồi xuống, sau đó ném cho Văn Nhập Hải một điếu thuốc, trầm thấp nói ra: 

- Người trẻ tuổi nha, cãi nhau ầm ĩ cũng là hiểu được, nhưng mà công tác không thể buông, nhiệm vụ phải tinh thông.

Văn Nhập Hải suy nghĩ những lời này của Tần Mục, mặc dù nói rất đường hoàng, rất có bệnh hình thức, nhưng mà thâm ý không nghi ngờ, Văn Nhập Hải hắn phi thường hợp tiêu chuẩn của Tần Mục, cho nên hôm nay Tần Mục mới bảo hắn ngồi nói chuyện.

- Tần cục trưởng dạy phải, tôi nhất định ghi nhớ.

Văn Nhập Hải đáp ứng nói.

Tần Mục cười rộ lên, nói ra: 

- Ghi nhớ thì không nhất cần, nhưng mà tôi thấy anh rất tự tin.

Tần Mục duỗi ra ngón tay chỉ vào Văn Nhập Hải, dùng ngữ khí khảo sát hỏi:

- Vừa vặn hôm nay rảnh, không bằng tôi kiểm tra anh xem.

Văn Nhập Hải sống lưng thẳng tắp một ít, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói ra: 

- Vậy thì mời cục trưởng ra đề mục.

Tần Mục xem bộ dáng trang trọng này, lại buồn cười, đúng là trẻ tuổi còn không có có kinh nghiệm sóng gió. Hắn tiện tay mở một tờ tài liệu ra, chậm rãi nói ra: 

- Trước tiên tôi hỏi anh, Quảng Châu trong năm năm này có chuyện trọng đại gì, trong đó người cầm đầu là ai?

Câu hỏi này Văn Nhập Hải đã cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, Tần Mục ý tứ rất rõ ràng ah, bắt đầu suy đoán cách cục thế lực của Quảng Châu.

Sau đó vài ngày trong văn phòng của Tần Mục không có tiếng đánh bài, cũng không có chướng khí mù mịt, chỉ có giám khảo và thí sinh, Tần Mục thông qua nội dung tài liệu hỏi những cán bộ kỳ cựu, trong lòng đại khái có ấn tượng mơ hồ. Trong lòng của hắn thầm giật mình, mình đến Quảng Châu chủ yếu là trí nhớ kiếp trước, hiện tại nhớ tới có phong hiểm không nhỏi, nếu không phải mở cục diện ở khu Phổ Thượng, hắn sẽ tay không.

Rất phức tạp, rất phức tạp ah, tối thiểu nhất trong thời gian một năm không có, thị ủy Quảng Châu có áp lực nhiệm kỳ mới, mà một ít vụng trộm tiểu tay chân sớm đã bắt đầu. Chỉ nhìn cách đơn thuần chính trị và pháp luật trong một năm qua nhân viên vén đã biết rõ Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường tranh đấu gay gắt tới mức gay cấn. Trách không được Phương Thiên Nhu làm việc để ý như vậy, không rõ chi tiết sẽ không chen tay vào, chỉ sợ cũng do Phương Chấn Bang dặn dò mà ra. Mà nhà máy Tinh Viên đã vùi nửa tháng qua, Phương Chấn Bang còn không có tỏ vẻ gì, chẳng lẽ thực ý định buông tha sao?

Tần Mục đem tâm tư buông đi, phát hiện mình phạm say làm nhỏ, kỳ thật hắn lợi dụng tập đoàn Hoa Hạ mang nước thuốc cho Phương Chấn Bang, Phương Chấn Bang không phải cố ý gạt mình đấy chứ? Nếu như Tần Mục muốn xoay người đi ra ngoài, cuối cùng vẫn phải trông cậy vào Phương Chấn Bang, nếu như Phương Chấn Bang không thể tiếp tục đi tới, như vậy dựa theo tuổi thì Quốc Thụy Tường thế thân Phương Chấn Bang khả năng rất lớn, nếu như Tần Mục không thể nhanh chóng nhập trú ngành có quyền lợi, như vậy đến khi Quốc Thụy Tường lên đài, đối với Tần Mục sẽ áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, vĩnh viễn áp chế hắn.

Đây là tiến thoái lưỡng nan a. Tần Mục cũng không phải hối hận bại lộ nhà máy Tinh Viên, mà là hối hận vì sao không sớm làm ra đi, bằng không cũng không bị động như vậy. Thật giống như chơi bài xí phé, bài lớn không nhất định ra cuối cùng, có đôi khi đi lá đầu tiên đã thắng cả bàn.

Văn Nhập Hải mấy ngày nay đầu trướng não cháng váng, Tần Mục vấn đề không giới hạn trong cán bộ kỳ cựu, có đôi khi như liên châu, làm cho Văn Nhập Hải có chút chống đỡ không được.

- Đi, mấy ngày nay vất vả anh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play