Tần Mục chọn lựa một phó đại đội trưởng chừng ba mươi hai tuổi Lục Viễn, người này nói chuyện không nhiều lắm, bí ẩn khiến người ta phát bực, nhưng mà kỹ thuật phi thường tốt, tuy xe đi hơi nhanh nhưng phi thường trầm ổn. Tần Mục cần lái xe không phải loại biết ăn nói, cho dù Cừu Tiểu Bằng lúc trước lái xe cho hắn nhanh mồm nhanh miệng cũng trở nên trầm ổn, đây là lái xe rèn luyện người.
Mà xe con Hồng Kỳ trở thành tọa giá của Tần Mục, chuyện này khiến Tần Mục cười trừ, quả nhiên là ở đơn vị cũng là Hồng Kỳ, tại nhà cũng là Hồng Kỳ, thật đúng là có chút ngụ ý.
Lựa chọn lái xe xong, Phổ Thượng rốt cục động thổ, Tần Mục cùng các lãnh đạo động thổ, làm diễn thuyết, cũng tỏ vẻ cổ vũ. Có người trước ăn con cua (*làm liều đầu tiên mà được lợi), Tần Mục biết rõ đằng sau còn có viên đạn bọc đường bay tới ầm ầm.
Quốc Thụy Tường bên kia không có bất cứ động tĩnh gì, Phổ Thượng có động tĩnh lớn thế mà hắn làm như không biết, Tần Mục rõ ràng cảm thấy có chút không đúng. Hôm nay giữa trưa Tần Mục gọi điện thoại cho Kim Bình Quốc, muốn mở yến hội ở câu lạc bộ kim mã và Kim Bình Quốc có được không.
Tần Mục bày yến hội cũng ở câu lạc bộ kim mã được. Kim Bình Quốc mang theo vẻ khó xử, Tần Mục cười ha hả tỏ vẻ không sao. Hắn hời hợt nói Phổ Thượng có thể thuận lợi khởi công, cũng không ly khai quan tâm của cục xây dựng, cục quy hoạch, hắn ý định hảo hảo cảm tạ những người quan tâm mình.
Đây là đạn khói. Kim Bình Quốc càng cảm thấy Tần Mục tâm cơ thâm trầm. Tần Mục nói lời này bày ra ngoài sáng, đây là quả hồng dò xét hậu trường của Kim Bình Quốc.
- Tần bí thư, ngài xem đi, mấy ngày nay vội vàng công trình, chuyện này tôi vốn nên ra, sao khiến ngài tốn kém được.
Kim Bình Quốc khẽ cắn môi, nuốt khối xương lớn này vào. Phổ Thượng tiền cảnh mỗi người coi được, khởi công vài ngày, không biết có bao nhiêu người bắt đầu giẫm nát đường chen vào, chuyện này càng kiên định suy nghĩ của hắn về Phổ Thượng.
- Như vậy ah, tôi cũng mượn lời của Kim đổng sự rồi.
Tần Mục nói chuyện mây trôi nước chảy.
- Chuyện này đương nhiên như thế.
Kim Bình Quốc cúp điện thoại, tự giễu cười rộ lên.
Tần Mục đã ra bài, thua tiền thì tặng đào, nói chuyện cũng không bày giá đỡ, nhất là vào lúc tan việc còn xuất tiền túi mời cấp dưới, nửa tháng sau Tần phó cục từ người trẻ tuổi biến thành Tần ca, phó cục trưởng văn phòng và những người khác cũng đi dự.
Trong văn phòng Tần Mục có một đám người đang hút thuốc do Tần Mục cung cấp cực phẩm Hồng Vân, trước mặt Văn Nhập Hải bày một chồng tiền, phun nước miếng nói ra:
- Chiếu theo tôi thấy, Tần ca chính là ngăn đường của người ta, sử dụng hết thì ném, rất đơn giản ah.
Tần Mục không nói lời nào, bưng chén trà uống vào. Trước mặt là một phần văn bản tài liệu, là cấp dưới đưa lên, cũng là đồ vật của quan chức. Hắn không có ngậm điếu thuốc.
Một người lên tiếng:
- Văn Nhập Hải anh lại thành người tài ba, Quảng Châu chúng ta không ai xen vào việc của anh rồi. Nhanh lên rồi.
Văn Nhập Hải đắc ý nói ra:
- Hói đầu trên đầu có con rận. Chỉ cần nhìn nhân viên Phổ Thượng động cái là đoán được bảy tám phần, ai giống như anh, cả ngày đã biết rõ không lý tưởng.
Một người khác tiếp lời:
- Đúng a, cho dù nghiên cứu ra sắc mặt của bí thư, còn không phải vẫn phải đi theo sao, còn chúng ta ở đây đánh bài, ai có thể kéo bí thư ban thanh tra kỷ luật tới đây sao?
Văn Nhập Hải cười hắc hắc, đặt bài trong tay xuống, kêu lên:
- Hoa Thuận, hắc hắc, không nên xấu hổ với các huynh đệ.
Tần Mục trong mắt bắn tinh quang, Văn Nhập Hải tiểu tử này nhìn qua có giác ngộ thể chế, mặc dù nói có chút quá lời, nhưng mà nhắc tới lãnh đạo thì hắn không dám vọng động phán xét.
- Tại sao lại như thế, có phải anh chơi bẩn không?
Mấy thanh niên kia cười vang, không ngừng lôi kéo Văn Nhập Hải. Văn Nhập Hải không ngớt lời cầu xin tha thứ, cũng hứa hẹn với mọi người, buổi tối hôm nay hắn mời khách, quán ven đường ăn thế nào thì ăn.
- Đi, hôm nay thống khoái đi, buổi sáng tới đây, giữa trưa không uống rượu, buổi chiều tôi mang các người đi điều tra nghiên cứu.
Tần Mục nói điều tra nghiên cứu thì mấy người cũng đã có giác ngộ, cũng đập cờ xí ra ngoài đi dạo, mấy ngày nay dưỡng mấy tiểu tử này tốt rồi, nghe xong điều tra nghiên cứu chẳng khác nào đi chơi, mặt mày hớn hở. Một người trong đó còn nhìn qua Tần Mục duỗi ngón tay cái nói:
- Tần ca, thực sự là anh nha, anh nhìn trong cục chúng ta toàn không khí trầm lắng, đã biết rõ khóa cửa ở trong văn phòng cả.
Văn Nhập Hải túm người nọ, nhìn qua phía Tần Mục cười nói:
- Tần ca, có chuyện gì cho chúng tôi làm không?
Tần Mục gật gật đầu, bảo Văn Nhập Hải mang danh sách biên chế cán bộ kỳ cựu ra xem. Văn Nhập Hải gật gật đầu, lúc này cũng vui mừng.
Sau khi văn phòng khôi phục yên tĩnh, Tần Mục mở cửa sổ ra, không khí mới xua tan khói thuốc.
Phổ Thượng đã triệt để buông ra, thỉnh thoảng có đội thi công đi vào làm việc. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu hai nương quản lý, tại chính đàn Quảng Châu là hai đóa hoa hiếm thấy, tại tuân theo mạch suy nghĩ của Tần Mục thì hai người tỏa sáng trên chiến đàn. Nhưng mà lòng của nữ nhân mảnh, có rất nhiều chỗ quản lý khác với Tần Mục, các nàng phối hợp rất nhẵn mịn, có chút giả bộ hồ đồ nhưng nắm bắt thật nhanh. Tần Mục hiểu đây là ý của Phương Thiên Nhu, cô nàng này vẫn có tính khí người trẻ tuổi a.
Nhưng mà dục tốc bất đạt, chuyện trên mặt quan Phương Thiên Nhu vẫn gây khó dễ. Mà Mạnh Khiết điện thoại cáo trạng Tần Mục mấy lần, mà ngay cả đại năng Kim Bình Quốc cũng chạy tới chỗ Tần Mục bên này tố khổ.
- Tần bí thư ah, làm công trình khố. Lúc nào chúng ta đi ra họp gặp?
Kim Bình Quốc thấy Tần Mục sống yên ổn, đây là điện thoại lần thứ ba trong nửa tháng qua..
- Không có gì, Kim đổng sự, lần trước chuyện anh nói lực bất tòng tâm.
Tần Mục cười ha ha, Kim Bình Quốc muốn khống chế xi măng và cát của Phổ Thượng, không phải người bình thường có thể dây vào. Nếu để cho Kim Bình Quốc cầm xuống, lại qua tay hai ba lần, giá nguyên liệu sẽ rất đắt. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu hiển nhiên không muốn bánh ngọt lớn như vậy bị Kim Bình Quốc cầm lấy, cho nên tài liệu được Phổ Thượng tự điểm danh, nói rõ không muốn cho người khác ăn canh..
Rốt cuộc vẫn sợ hãi. Được Tần Mục thao tác thì tài chính hao hụt sáu trăm vạn tài chính của Phổ Thượng đã được bổ sung, Ôn Bộ vẫn làm trưởng khoa tài chính, nhưng mà Trương Thúy đã từng thổ lộ với Tần Mục, Phương Thiên Nhu vẫn canh cánh sáu trăm vạn này trong lòng, muốn cầm sáu trăm vạn này tăng tài chính lưu cho Phổ Thượng. Tần Mục biết rõ thì cười khổ, tục ngữ mặc dù nói tiền nhân trồng cây hậu nhân ăn quả, nhưng bây giờ còn có người cao thượng như vậy, không lưu cho ngươi sa mạc là không tồi. Cho nên Phương Thiên Nhu có suy nghĩ này rất không sát với thực tế, cho tài chính lưu lại nhiều tiền làm gì, nên xài thì phải xài, ai biết kẻ cầm quyền kế nhiệm suy nghĩ cái quái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT