Ngày tiếp theo, lúc Lạc Tử Mộng từ trong giấc mộng tỉnh lại thì đã qua giờ Thìn, đợi nàng rửa mặt xong chạy đến Trường Phong cung, Hô Duyên Phong đã sớm lên đường cách đó hai canh giờ. Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức hướng Huyền Thiên điện đi tới.
Sau khi Hô Diên La nghe xong những lời Lạc Tử Mộng nói, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám không tin những lời nói của nàng, dù sao bây giờ cũng đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Nhưng nếu để Lạc Tử Mộng một thân một mình đến nước Hàn Vũ, thì hắn thật sự không nỡ, chỉ sợ nàng sẽ gặp chuyện không may trên đường. Vốn muốn phái nữ quan trong cung giả trang thành người trong gia quyến đi trước, nếu xảy ra chuyện gì ít nhất hắn sẽ không đau lòng, nhưng Lạc Tử Mộng lại kiên trì muốn đến nước Hàn Vũ, hắn không ngăn cản được nàng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho nàng xuất cung, cũng phái mấy tên thị vệ canh chừng, càng dặn dò Quý Vân Hạc một tấc cũng không được rời khỏi nàng.
Trước khi đi, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Tử Linh đã đưa tiễn nàng đến tận cửa cung, quan hệ giữa nàng về bọn họ rất thân thiết, cho nên Lạc Tử Mộng cũng không nỡ rời đi, nàng cảm giác trong lòng thật trống trải.
"Mộng nhi." Tử Linh đi tới trước mặt Lạc Tử Mộng, cần lấy tay của nàng, Tử Linh thực sự hâm một Lạc Tử Mộng, nàng được rất nhiều người yêu mến, Tử Linh thật không nỡ rời xa nữ tử hoạt bát trước mặt nàng bây giờ.
"Tử Linh tỷ, tỷ phải chăm sóc bản thân mình thật tốt."
"Mộng nhi, người nên nói câu này là ta mới đúng, nhất định phải bảo trọng, mau chóng trở về." Đang nói chuyện, mắt nàng đã che lên một tầng sương mù.
Lạc Tử Mộng cầm tay Tử Linh tay an ủi: "Ta chỉ đi có mấy ngày mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại." Nàng hạ thấp con mắt, luôn cảm giác mình có lỗi với Tử Linh tỷ, vì nàng mà Hô Duyên Phong không ít lần đã nổi giận với Tử Linh, nàng cắn cắn môi xin lỗi nói: "Tử Linh tỷ, tỷ đừng tức giận, hắn không phải là người vô tâm, chẳng qua đôi lúc nóng giận nên không kiềm chế được bản thân mà thôi."
Dĩ nhiên Tử Linh biết, hắn đối với người nào cũng vậy, nhưng duy chỉ có đối với Lạc Tử Mộng là ngoại lệ. Trong lòng nàng hiểu rõ, Lạc Tử Mộng là người thiện lương , cho tới bây giờ nàng cũng không có lòng hại người.
"Yên tâm, ta không tức giận." Nàng cười một tiếng.
"Vậy ngươi cũng đừng giận ta được không?"
"Nha đầu ngốc, ta giận người khi nào vậy?" Tử Linh cười, véo mũi nàng.
Hô Diên Sơn đứng bên cạnh thấy hai người không để ý đến mình, hắn di chuyển về phía trước, đem thân thể mình ngăn cách giữa hai người rồi nói: "Ta đang đứng ở đây, mà hai người các ngươi dám xem ta là người vô hình sao? Nha đầu kia không phải ngươi từng nói ngươi không nỡ rời xa ta?"
"Đương nhiên ta không nỡ rời xa ngươi, nhưng có phải là ta một đi không trở lại đâu, lúc ta không có ở đây ngươi không được phép dạy người khác những gì mà người từng dạy ta." Lạc Tử Mộng cười nói.
"Yên tâm, ta chỉ dạy cho mỗi ngươi mà thôi, ngay cả đại ca có muốn học ta cũng không dạy." Hắn vỗ ngực trịnh trọng tuyên bố với nàng, hành động này khiến Tử Linh cười rộ lên.
Hô Diên Uy nửa ngày cũng không tiến lên nói câu nào, mặc dù ngày thường hắn đối với nô tài hay quát tới quát lui, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tử Mộng hắn lại vô cùng xấu hổ, luôn không biết mở miệng nói chuyện với nàng ra sao.
Lạc Tử Mộng thấy dáng vẻ Hô Diên Uy như có điều muốn nói lại không dám nói ra, liền chủ động đi tới bên cạnh hắn nói: "Tứ ca!"
Hô Diên Uy giật mình ngẩng đầu lên, mặt hắn nhanh chóng đỏ lên, hắn luôn hi vọng nàng có thể gọi hắn một tiếng Tứ ca, nhưng mỗi lần nghe thấy nàng gọi hắn như vậy, chung quy lại không kiềm được mà đỏ mặt.
"Tứ ca, người của ngươi giờ đã đi theo ta rồi, đừng nói là ngươi không nỡ xa hắn nha." Lạc Tử Mộng nhìn về phía Quý Vân Hạc, người nãy giờ luôn im lặng.
"Không giống như ngươi nghĩ đâu."
"Hả? Vậy là ngươi không nỡ rời xa ta?" Lạc Tử Mộng cố ý nói, thấy mặt Hô Diên Uy càng đỏ hơn, thấy vậy nàng cũng không có ý định tiếp tục trêu trọc hắn nữa "Tốt lắm, ta đi đây, các ngươi ở lại bảo trọng."
"Ngươi cũng bảo trọng." Hô Diên Uy cảm giác trong lòng có chút nặng nề.
Lạc Tử Mộng xoay người đi về phía xe ngựa, không biết vì sao, nàng luôn có cảm giác bi thương sẽ không bao giờ nữa gặp nhau, chẳng lẽ lần xuất cung này của nàng sẽ xảy ra chuyện? Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trái tim đau xót, đột nhiên nàng xoay người ôm chầm lấy Tử Linh, Tử Linh không khỏi sững sờ, chưa kịp định thần lại thì nàng đã xoay người ôm Hô Diên Sơn cuối cùng là Hô Diên Uy. Trong lòng nàng hiểu, nàng thật sự coi bọn họ như người thân của mình.
Nhìn theo xe ngựa của nàng càng lúc càng xa, người ngày thường hay hồ nháo vui vẻ như Hô Diên Sơn cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái. Hắn vốn muốn cùng Hô Duyên Phong đến nước Hàn Vũ, nhưng Hô Diên La lại lên tiếng ngăn cản. Hiện tại hắn đã hiểu, Hô Diên La hết sức sủng ái mấy người con trai của mình, không có bên nặng bên nhẹ, cho nên căn bản không hi vọng ai trong số mấy người bọn họ gặp bất cứ chuyện không may nào. Nếu không phải Hô Diên La hiểu rõ tính tình Lạc Tử Mộng, việc nàng đã quyết thì nhất định phải làm, thì hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để Lạc Tử Mộng đến nước Hàn Vũ.
Ngồi trong xe ngựa, Lạc Tử Mộng nhìn ra ngoài khung cửa sổ ngắm nhìn hoàng cung nước Ngân Nguyệt, đây là nơi mà nàng đã sống hơn nữa năm qua sau khi tỉnh lại, từng ngóc ngách ở nơi này đều hiện hữu trong tim nàng, vĩnh viễn không thể quên. Nhưng vì sao trong lòng nàng lại càng ngày càng lo lắng bất an, hơn nữa còn có một thứ tình cảm đang mãnh liệt dâng trào.
Nàng lấy ra từ trong bọc quần áo một quả trâm hoa, đó là cây trâm nàng tìm thấy được ở trong hộp trang điểm. Nửa năm qua nàng chưa bao giờ mang cài nó trên đầu, bởi vì mỗi một lần nhìn thấy nó trong lòng liền cảm thấy chua xót. Hôm nay trước khi đi, nàng lại quyết định mang theo nó, cũng không hiểu rõ tại sao mình lại làm vậy.
"Quận chúa, hiện tại chúng ta đã đến lãnh thổ của nước Hàn Vũ rồi."
Một câu nói kia của Hinh Lan khiến Lạc Tử Mộng ngừng lại dòng suy nghĩ. Trải qua cuộc hành trình dài ba ngày, rốt cuộc cũng tới được nước Hàn Vũ, thế nhưng họ vẫn không thể đuổi kịp xe ngựa của Hô Duyên Phong, xem ra có lẽ hắn đã đến Thần vương phủ rồi.
"Vân Hạc!" Lạc Tử Mộng vén rèm cửa xe ngựa lên, gọi một tiếng.
Quý Vân Hạc quay đầu ngựa lại đi tới bên cạnh cửa sổ hỏi: "Quận chúa có điều gì cần phân phó?"
Thật ra thì đối với cái danh phận "Quận chúa" này, Lạc Tử Mộng vẫn luôn nghi ngờ trong lòng, tại sao nàng và Tử Linh đều là Quận chúa, nhưng nàng lại được đối xử giống như một vị phi tần, hoàn toàn khác với cách Tử Linh được đối xử. Sau này nàng mới hiểu ra, có lẽ Hô Diên La đã sớm muốn nàng làm hoàng tử phi, nếu không như thế nào cùng là quận chúa lại đối xử khác nhau như vậy? Thật là uất ức Tử Linh.
"Ngươi có biết Thần vương phủ ở đâu không?" Lạc Tử Mộng hỏi.
Quý Vân Hạc nhìn xung quanh một chút, hắn lắc đầu: "Quận chúa, đây là lần đầu tiên thuộc hạ đến đây, cho nên cũng không rõ lắm, chi bằng hung ta vào trong trấn hỏi thử dân chúng ở đây xem."
"Cũng tốt, dù sao còn hai ngày nữa mới đến ngày sinh thần của Thần vương gia, chúng ta cũng không cần vội vàng, thuận tiện hỏi xem có người nào nhìn thấy xe ngựa của Đại hoàng tử đi hướng nào hay không."
"Quận chúa, nghe nói khách mời đến từ các nước khác đều đến ở tại dịch trạm." Hinh Lan trả lời.
"Hả? Dịch trạm. . . . . ." Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy trước tiên chúng ta đến dịch trạm gặp Đại hoàng tử."
"Tuân lệnh!" Quý Vân Hạc cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.
Vào thời điểm bọn đi xuyên qua rừng cây thì nghe thấy một loạt tiếng động ầm ĩ, Lạc Tử Mộng nhất thời tò mò, nàng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là tiếng người huyên náo.
"Vân Hạc! Đây là nơi nào?" Lạc Tử Mộng lên tiếng hỏi.
Quý Vân Hạc nhìn về phía trước, đáp: "Hồi bẩm Quận chúa, đây là Phổ La Tự ở nước Hàn Vũ."
"Phổ La Tự?" Lạc Tử Mộng cúi đầu lẩm bẩm, địa danh này hình như nàng đã từng nghe qua.
Nàng lại nhìn ra bên ngoài, hết nhìn cảnh tượng xung quanh, lại nhìn đến dòng người tấp nập, cứ có cảm giác rất quen thuộc.
"Dừng lại!"
"Quận chúa có chuyện gì sao?" Quý Vân Hạc đi tới bên cạnh Lạc Tử Mộng hỏi.
Lạc Tử Mộng bước xuống xe ngựa, nàng đứng ở trên đường, cau mày nhìn bốn phía xung quanh, không khỏi có cảm giác quen thuộc, đây không phải là cảm giác thân thiết, mà là cảm giác khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cách đó không xa, tại cửa chính Phổ La Tự, Hoa Thiên Nhụy mang theo Thúy nhi đến đây dâng hương, nửa năm qua Hàn Hạo Thần luôn hờ hững với nàng cũng không muốn nhìn thấy nàng. Hành động này của hắn khiến nàng có chút tức giận, một người sống hay chết cũng không biết, mà hắn vẫn luôn luôn nhớ đến nàng ta, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần Lạc Tử Mộng không trở lại, nhất định nàng sẽ có cơ hội.
Chỉ tiếc, nàng vừa mới cầu nguyện Phật tổ phù hộ Hàn Hạo Thần có thể tiếp nhận nàng, khi đi ra khỏi miếu đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc bóng lưng xuất hiện trước mắt nàng, người đó khẽ xoay người, Hoa Thiên Nhụy cả kinh nắm chặt lấy khăn tay, người này không phải ai khác chính là Lạc Tử Mộng.
Lạc Tử Mộng mặc một bộ trang phục màu hồng nhạt, ngọc đái ngang lưng, nàng vẫn đẹp rực rỡ như trước đây, không cần trang phục đẹp đẽ, vẫn lộ ra vẻ thanh lệ thoát tục khuynh quốc khuynh thành.
Nàng không cam lòng, Hô Duyên Phong đã mang nàng ta đến nước Ngân Nguyệt rồi, sao còn có thể trở lại? Không phải nàng ta sẽ vĩnh viễn ở lại Ngân Nguyệt nước sao? Nay lại quay trở lại nước Hàn Vũ?
Thúy nhi nhặt khăn lụa trên mặt đất lên đưa cho nàng "Tiểu thư, khăn của người bị rơi."
Lúc này Hoa Thiên Nhụy mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, nàng ta cúi người xuống nói điều gì đó với Thúy nhi. Thúy nhi mờ mịt nhìn Hoa Thiên Nhụy, vẻ mặt có chút do dự.
"Bảo ngươi làm thì ngươi mau chóng làm đi, nếu không ta sẽ bán ngươi vào thanh lâu!"
"Dạ dạ dạ, nô tỳ đi ngay." Thúy nhi sợ hãi, lập tức chạy vội ra ngoài.
Hinh Lan vừa giúp nàng che dù vừa quạt cho nàng, bên ngoài trời nắng chang chang, hai mắt nàng nheo lại nói: "Quận chúa, người lên xe trước đi, bên ngoài trời nắng quá."
Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hinh Lan, đầu nàng đầm đìa mồ hôi , trước giờ nàng luôn là người không sợ lạnh không sợ nhiệt, cho nên căn bản không chảy nhiều mồ hôi như Hinh Lan. Nàng cầm khăn lụa lên lau mồ hôi cho Hinh Lan nói: "Nhìn ngươi kìa, mới đứng có một lúc mà đã như vậy rồi, nếu để ngươi ngoài này lâu, có khi nào ngươi sẽ té xỉu không?"
Hinh Lan nhìn Lạc Tử Mộng đang thay nàng lau mồ hôi, giống như coi mình là muội muội của nàng, trái tim chua xót, nàng kích động muốn khóc: "Quận chúa đối với nô tỳ thật tốt."
"Nha đầu ngốc." Nàng khẽ cười, sau đó nhìn xung quanh một chút, có chút lúng túng, đột nhiên nàng muốn đi vệ sinh, không biết nhà xí ở nơi nào?
Hinh Lan nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nàng nói khẽ với Lạc Tử Mộng: "Quận chúa đang tìm nhà xí sao?"
Lạc Tử Mộng gật đầu cười, nha đầu này luôn luôn cơ trí, chỉ cần nàng có điều gì khổ sở trong lòng, nàng ấy đều lập tức có thể biết được. Phổ La Tự tấp nập người qua lại, chắc hẳn nhà xí cũng đầy ắp người.
Nàng nhìn thấy gần đây có một đỉnh núi, cũng cách nơi này không xa, thật sự là nhịn không nổi.
"Quận chúa, để thuộc hạ đi cùng người." Quý Vân Hạc lo lắng nàng gặp chuyện không may, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn chẳng những không hoàn thành tốt việc hoàng thượng giao phó mà cũng không thể tha thứ mình, bởi vì từ trước đến giờ Lạc Tử Mộng là người đầu tiên tôn trọng thân phận của hắn.
Lạc Tử Mộng ho khan một tiếng nói: "Cái này. . . . . .hơi bất tiên?" Nàng cũng không yên tâm khi chỉ có nàng và Hinh Lan đi cùng nhau, suy nghĩ một chút, để cho hắn đi cùng cũng được, "Vậy ngươi giao cho ngươi phụ trách bảo vệ sự an toàn của chúng ta."
Mặt Quý Vân Hạc vốn đã đỏ tới mang tai, nghe Lạc Tử Mộng nói vậy, sau mới cúi đầu nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Đến nơi Lạc Tử Mộng nhìn thấy một tảng đá to đặt ở đấy, nàng vòng qua đi ra phía sau tảng đá đo, vị trí vừa đúng, người ngoài nhìn vào khó có thể biết chuyện gì xảy ra ở phía sau.
"Quận chúa, xong chưa?" Hinh Lan cảm thấy lo lắng.
"Tốt lắm tốt lắm, đừng nóng vội. . . . . ." Nàng đang cố gắng nhanh chóng giải quyết, thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau, "Hinh Lan, xảy ra chuyện gì?"
Hinh Lan quay đầu nhìn lại, lập tức hốt hoảng la lên: "Không xong rồi Quận chúa, có thích khách!"
Tại thời điểm nàng đi ra ngoài, bên ngoài đang đánh nhau ác liệt, mặc dù Quý Vân Hạc mang theo hai thủ hạ, nhưng phía mấy tên thích khách có tổng cộng hai mươi, ba mươi người. Làm sao có thể chống chọi lại được.
Quả nhiên những tên thích khách này nhằm về phía nàng , khi bọn hắn nhìn thấy nàng xuất hiện, có mấy tên cùng lúc vọt tới.
"Quận chúa!" Hinh Lan kêu lên một tiếng sợ hãi, Lạc Tử Mộng vội vàng chạy đến cứu nàng.
Nàng vừa kéo Hinh Lan từ trong tay tên thích khách ra, lại bị tên thích khách khác bắt được, hơn nữa mấy tên thích khách này cũng không phải đơn thuần chỉ muốn giết nàng, bọn chúng xé rách y phục của nàng.
Nàng không biết đến tột cùng đám người này là do người nào phái tới, nàng vừa mới đến nước Hàn Vũ, cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai ở đây.
Quý Vân Hạc quay đầu nhìn thấy Lạc Tử Mộng đang bị một đám người tấn công, hắn lập phi thân đến bên cạnh Lạc Tử Mộng.
"Quận chúa!"
Nghe được giọng nói của Quý Vân Hạc, Lạc Tử Mộng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nàng lấy từ bên hông ra một nắm bột thuốc, ném về phía đám thích khách, chỉ một thời gian ngay sau, bọn chúng đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Quý Vân Hạc kinh ngạc nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, hắn ngồi xổm người xuống đưa tay thăm dò một tên thích kháh, toàn bộ không một ai sống sót, hơn nữa còn chảy máu rất đáng sợ.
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng, biết nàng lâu như vậy, cũng biết nàng được hoàng thượng cùng tất cả hoàng tử cưng chiều, nhưng lại không biết nàng có bản lãnh này.
Hinh Lan ngay người, đứng ở một bên không ngừng run lẩy bẩy, Lạc Tử Mộng chỉnh đốn lại trang phục của mình, nàng đi về phía đám thích khách, đáy mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn. Cũng không phải là lòng dạ nàng ác độc, là do bọn họ không những muốn lấy tính mạng của nàng mà còn muốn phá hủy danh tiết của nàng, bọn họ thật đáng chết.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, người sai khiến đám thích khách hành động như vậy nhất đinh là nữ nhân. Nhưng nàng không nghĩ ra, rốt cuộc là người nào sai khiến đám bọn chúng, nàng càng thêm khẳng định những lời nói của Hô Duyên Phong, quả nhiên người nước Hàn Vũ thật mưu mô xảo quyệt, nàng vừa mới đến nước Hàn Vũ đã xảy ra chuyện, cũng không biết phía sau còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.
"Vân Hạc! Chúng ta phải nhanh chóng đến dịch trạm, không biết đại hoàng tử có xảy ra chuyện gì hay không? Chuyện ngày hôm nay các ngươi cũng đừng nói cho Đại hoàng tử biết, tránh cho hắn khỏi lo lắng." Nàng cùng bọn họ nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi, nàng tin tưởng, đáp án rất nhanh sẽ được giải đáp.
Khi thấy Lạc Tử Mộng hoàn hảo không việc gì đi xuống núi, Hoa Thiên Nhụy kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn mấy người bọn họ, nàng phái đi 30 tên sát thủ, lại không đối phó được bốn người bọn họ.
Nàng nhìn Quý Vân Hạc, phỏng đoán nhất định hắn là một người có võ công cao cường, nếu không làm sao có thể thuận lợi chạy trốn. Hoa Thiên Nhụy rất nhanh nghĩ ra biện pháp khác, tuyệt đối không thể để cho nàng có cơ hội trở lại Thần vương phủ.
Lạc Tử Mộng đi tới dịch trạm, Hô Duyên Phong ngạc nhiên nhìn Lạc Tử Mộng, hắn đã dặn dò nàng ở lại nước Ngân Nguyệt, lại không nghĩ rằng nàng vẫn tới nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT