Một buổi sáng xuyên qua, nàng đi tới một nơi chưa từng nghe tên, nước Hàn Vũ, dùng một tư thế mắc cỡ nằm ở trên người của chàng.
Nghe nói vị Thần Vương có chiến tích chói lọi này không hề háo sắc, ít cười ít nói, khó có thể gần gũi. Nhưng mà, vì sao lúc nàng đang mơ mơ màng màng lại giở trò ăn nàng sạch sành sanh?
Nàng không tiếc phá hủy hình tượng, vứt bỏ tự ái, trèo tường cao, bò chuồng chó, nhưng vì sao mỗi lần đều giống như quỷ ám bị chàng bắt trở về.
Nàng không muốn ở lại cái đất nước xa lạ này, nhưng chỉ bởi vì một đạo thánh chỉ do chàng thỉnh cầu mà bị chàng giam giữ ở bên cạnh, nàng cắn răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể để mặc cho chàng giày xéo.
Cảnh một (sau khi trèo tường)
Chàng tức giận nói: "Thần vương phủ thật sự đáng sợ như vậy sao? Nàng nhất định phải trốn đi sao?"
Nàng xoắn ngón tay cười đùa cợt nhả: "Nếu như nơi này không có huynh, chắc cũng sẽ là nơi đặt chân rất tốt."
Vẻ mặt chàng hiện lên đầy vạch đen, bắt nàng trở về.
Cảnh hai (sau khi bò chuồng chó)
Nàng lấm la lấm lét đi tới chuồng chó lần trước, nhưng lại phát hiện. . . chuồng chó bị lấp kín, tường rào đã bị xây cao hơn, người giữ cửa tăng lên gấp đôi.
Nàng ngửa mặt lên trời gào to: "Hàn Hạo Thần! Huynh thật là quá đáng!"
Thế nhưng chàng chỉ nhấc ly trà lên, ngồi ở một nơi không xa âm thầm vui mừng.
Cảnh ba (sau khi uống rượu)
Nàng lộ ra dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và chủ động tới gần, vốn dĩ chàng đã cố gắng kiềm chế nhưng lại lập tức bị tan rã.
Ai ngờ sau khi tỉnh lại. . .
Nàng hối hận nói: "Thật ra thì. . . mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra nhé, huynh ngàn vạn lần đừng phụ trách với ta."
Nàng không muốn cả đời phải đối diện với một khuôn mặt lạnh như băng đâu.
Nhưng không ngờ chàng vốn đang kinh ngạc sau đó lại hiện lên một nụ cười quỷ dị: "Nếu không cần ta phụ trách, vậy thì làm nhiều thêm mấy lần nữa đi."
Nói xong lại bắt đầu một màn mưa to gió lớn nữa. . .
Nàng giận dữ: Là tên khốn kiếp nào nói hắn ta không háo sắc hả? !
——— ————
Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ lúc mới gặp nàng, chàng liền dành toàn bộ cưng chiều cả đời cho một mình nàng, nhưng mà một người khác xuất hiện lại phá vỡ sự ấm áp này.
Rốt cuộc chàng chính là thanh mai trúc mã đến từ hiện đại, hay là vốn không phải cùng một người?
Nhưng mà vì sao trong nháy mắt, tính tình của nàng lại thay đổi rất lớn, trong trí nhớ tựa như chưa từng có sự xuất hiện của chàng?
Cảnh bốn (gặp lại nhau)
Chàng vươn tay muốn vuốt nhẹ mày ngài* của nàng, nhưng nàng lại lùi về phía sau, nhẹ nhàng hành lễ với chàng: "Thần Vương điện hạ, xin tự trọng."
*Mày ngài: Lông mày dài và mảnh, thường chỉ mỹ nhân.
Đáy mắt chàng hiện lên màu đỏ tươi, trong cổ họng hơi nghẹn ngào: "Mộng Nhi, ban đêm nàng có còn thói quen đá chăn không?"
Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, lúc này trong lòng như có cái gì đau nhói.
Truyện này không phải sủng văn đơn thuần, có âm mưu có quỷ kế, có tình yêu nhấp nhô lúc lên lúc xuống, cũng có chuyện xưa vô cùng cảm động, nhưng mà nam chủ tuyệt đối cả người chuyên nhất (một lòng không thay đổi).