Dụng kế khiến nàng trở về nước Hàn Vũ

Hô Diên La vội vàng nói: "Thiệu hộ vệ mất ba ngày mới đến được nước Ngân Nguyệt, sao lại lập tức lên đường bây giờ? Chi bằng ngươi hãy ở trong cung chơi vài ngày."

"Phụ hoàng!" Hô Duyên Phong lập tức ngăn lại, hắn lại phát hiện ra thái độ của mình có chút cứng rắn, sau đó chậm dãi cười nhẹ nói: "Phụ hoàng, trước giờ Thiệu hộ vệ làm việc luôn coi trọng năng suất, chúng ta không nên làm trì hoãn việc Thiệu hộ vệ bị trở về phục mệnh."

"Vậy cũng tốt." Hô Diên La cảm thấy hôm nay Hô Duyên Phong có chút lạ thường, nhưng hiện tại đang ở trước mặt người ngoài nên cũng không tiện nói gì. Hắn không thể làm gì khác hơn đành nói với Thiệu Tần: "Vậy thì làm phiền Thiêu hộ vệ trở về nói với Thần Vương Gia một tiếng, nhất định Phong nhi sẽ đến mừng Thần vương gia và vương phi."

"Phụ hoàng!" Hô Duyên Phong hoảng sợ đứng lên.

Thiệu Tần thấy thế liền ôm quyền cảm tạ: "Đa tạ hoàng thượng cùng đại hoàng tử, tại hạ lập tức lên đường trở về phục mệnh, cáo từ."

Sau khi tiễn Thiệu Tần lên đường, Hô Duyên Phong nói: "Phụ hoàng, sao người lại đồng ý chuyện này?"

"Trẫm cũng đang thắc mắc vì sao Phong nhi lại khẩn trương như vậy? Thần vương gia mượn cơ hội này để làm tiêu tan hiềm khích lúc trước, đây chính là cơ hội giúp mối quan hệ ngoại giao của hai nước được củng cố tốt nhất." Hô Diên La nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Hô Duyên Phong, cảm giác hắn đang có chuyện gì giấu giếm mình.

Hô Duyên Phong chột dạ: "Nhi thần. . . . . . Nhi thần là bởi vì hôn kỳ sắp tới, không muốn vì chuyện này mà làm chậm trễ."

"Hôn kỳ cũng không phải ngay lập tức mà tổ chức được, sau khi đến mừng Thần vương gia xong rồi trở lại vẫn còn nhiều thời gian, hơn nữa. . . . . . Hoàng nhi có phải ngươi có chuyện gì gạt trẫm hay không?" Hô Diên La tiến lên một bước nhìn Hô Duyên Phong chằm chằm, những biến hóa trên mặt hắn đều bị Hô Diên La thu vào trong đáy mắt.

"Không có." Hô Duyên Phong không muốn nói quá nhiều, chỉ sợ nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở.

Hô Diên La thở dài nói: "Được rồi, ngươi đã không nói, trẫm cũng không muốn ép buộc, nhưng lần này ngươi nhất định phải đi."

"Nhi thần không hiểu?"

"Phong nhi, ngươi nên hiểu rõ, gần đây Ngân Nguyệt quốc chiến sự liên miên, đã hao binh tổn tướng vô số, nếu bây giờ chúng ta đắc tội với Hàn Hạo Thần, khó có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không mượn lý do này để tấn công nước Ngân Nguyệt chúng ta."

Hô Duyên Phong tay nắm chặt quyền rời khỏi Huyền Thiên điện, khi hắn đi qua Ngự Hoa Viên thì nhìn thấy Lạc Tử Mộng đang giáo huấn Tứ hoàng tử.

"Hô Diên Uy! Ngươi không thể khi dễ người khác như vậy?" Nàng chống nạnh chỉ vào Hô Diên Uy cả giận nói.

"Ta khi dễ hắn thì sao? Hắn là nô tài của ta, ta muốn khi dễ hắn thì đó là chuyện của ta! Đừng nói với ta là ngươi đau lòng thay cho tên nô tài này?"

Hô Diên Uy bị Lạc Tử Mộng dạy dỗ nên có chút khó chịu trong lòng, nàng gọi Hô Diên Sơn là "Tam ca" , nhưng lại không gọi hắn là "Tứ hoàng tử" mà gọi thẳng tên húy của hắn ra. Chuyện phân biệt đối xử này của nàng khiến hắn thật căm tức, nếu không phải hôm nay hắn đến Tàng Thư Các thấy nàng và Hô Diên Sơn ở bên trong vừa nói vừa cười, thì sao hắn có thể tức giận mắng tên nô tài kia cho hả giận?

Lạc Tử Mộng kéo tên thị vệ tên "Quý Vân Hạc" nói: "Hô Diên Uy, đừng tưởng rằng võ công của ngươi lợi hại, luận về võ công, ngươi còn kém xa Phong, ngay cả Quý Vân Hạc so với ngươi còn mạnh hơn nhiều, chẳng qua là do hắn không dám động thủ với Tứ hoàng tử nhà ngươi mà thôi, nếu không phải là ỷ thế hiếp người thì làm sao ngươi có thể thắng."

"Ngươi. . . . . . Lạc Tử Mộng!" Hô Diên Uy bị nàng nói vậy tức giận đùng đùng, không ngờ hắn ở trong mắt nàng lại thấp kém đến vậy.

Lạc Tử Mộng nghĩ trong lòng, nàng mới học được công phu lấy độc điểm huyệt, đến giờ vẫn chưa có thử qua, không bằng hiện tại thử trên người của hắn một chút.

Hô Diên Phong thấy bộ dạng của Hô Diên Uy giống như là muốn đánh Lạc Tử Mộng, hắn lập tức chạy lên muốn ngăn cản, lại không nghĩ rằng Lạc Tử Mộng búng ngón tay một cái, không biết nàng dùng thứ gì đánh trúng ngực Hô Diên Uy, sau đó hắn đứng ngay tại chỗ.

Hành động này của nàng đừng nói đến việc Quý Vân Hạc bị dọa sợ, ngay cả Hô Diên Phong cũng không dám tin vào mắt mình.

"Mộng nhi! Tứ đệ bị làm sao vậy?" Hô Diên Phong chạy đến trước mặt Lạc Tử Mộng hỏi, vừa nhìn về phía Hô Diên Uy, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền đứng yên tại chỗ, cả người giống như là đứng ngủ thiếp đi.

Lạc Tử Mộng lấy tay quơ quơ trước mặt Hô Diên Uy, nàng không dám tin nhìn tay của mình vui vẻ nói: "Oa. . . . . . Có thể điểm huyệt thật ư? Tam ca thật là lợi hại!"

"Mộng nhi!" Hô Duyên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, kể từ ngày Lạc Tử Mộng tiếp xúc với Hô Diên Sơn, nàng càng ngày càng bướng bỉnh, vốn dĩ trong cung không người nào dám động đến nàng, nhưng nếu ở ngoài cung, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gây họa.

Lạc Tử Mộng le lưỡi làm mặt quỷ cười nói: "Được rồi, ta lập tức giải huyệt cho hắn."

Nàng là người điểm huyệt cho nên nàng hiểu, nếu bị điểm huyệt thì người đó ít nhất phải đứng ngủ hai canh giờ.

Lạc Tử Mộng khẽ vỗ vào eo, sau đó nàng đứng trước mặt Hô Diên Uy vung tay một cái, Hô Diên Uy liền mở mắt ra, khi hắn ngẩng đầu thì thấy Hô Duyên Phong đang đứng ở trước mặt hắn, mà hắn có cảm giác mới vừa rồi hình như mình đang nằm mộng.

"Đại ca? Huynh tới khi nào vậy?" Hắn kinh ngạc nhìn Hô Duyên Phong hỏi, lại thấy Lạc Tử Mộng đứng ở một bên cười trộm, trong lòng luôn có cảm giác mình bị nàng tính kế. Hắn không nhớ được mới vừa rồi khi hắn nhắm mắt lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng có chút tức giận: "Đại ca! Huynh phải quản lý thật tốt nha đầu này, nàng càng ngày càng không có quy củ."

"Rốt cuộc là người nào không có quy củ!" Hô Duyên Phong luôn đứng bên cạnh Lạc Tử Mộng giờ mới mở miệng lên tiếng: "Không lâu nữa nàng sẽ trở thành đại tẩu của ngươi rồi, người cần học lại quy củ là ngươi mới đúng."

"Hì hì!" Lạc Tử Mộng nghe Hô Duyên Phong nói vậy, lại thấy vẻ mặt đen xì của Hô Diên Uy, thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng, lại sợ Hô Duyên Phong sẽ quay sang nói nàng, nghĩ vậy nàng liền ôm hắn lấy lòng, "Phong. . . . . . Chàng thật tốt! Chàng là người coi trọng đạo lý, cực kỳ có bản lãnh, đối với ta chàng là người tốt nhất rồi. . . . . ."

Hô Duyên Phong bị nàng nâng lên trời, người cũng lâng lâng, lại nghĩ tới lời nàng vừa mới nói lúc trước, trong lời nói có chút ghen ghét: "Mới vừa rồi hình như ta nghe thấy nàng nói ' Tam ca thật là lợi hại '?"

Lạc Tử Mộng miệng hơi mở, có chút kinh ngạc, sau đó toét miệng nhìn về phía hắn nói: "Hắc hắc,so với chàng đương nhiên tam ca kém hơn một chút."

"Nàng thật biết nhìn người." Hắn mặt mày hớn hở nhìn nàng nói.

Hai người hoàn toàn không có bận tâm đến hai người còn lại, cứ như vậy liếc mắt đưa tình .

"Đại ca! Ngươi đừng có mà chiều hư nàng." Hô Diên Uy xấu hổ nhìn bọn họ, mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng không thể làm gì.

Lạc Tử Mộng hướng về phía Hô Diên Uy làm mặt quỷ, nàng nói với Hô Duyên Phong: "Phong, hắn lấy thân phận Tứ hoàng tử của mình luôn khi dễ Quý Vân Hạc. Nếu chúng ta đi rồi, không biết hắn sẽ làm gì Quý Vân Hạc nữa, Quý Vân Hạc võ công cao như vậy, để hắn làm một nô tài thật là đáng tiếc."

"Vậy Mộng nhi muốn như thế nào?"

"Không bằng cho ta đi?"

"Cái gì?" Hô Duyên Phong cùng Hô Diên Uy trăm miệng một lời, Hô Diên Uy không phục nói, "Vì sao phải cho ngươi? Chẳng lẽ hắn đi theo ta là điều đáng tiếc, đi theo ngươi lại không đáng tiếc sao?"

Lạc Tử Mộng biết trước Hô Diên Uy sẽ bướng bỉnh không chịu nhường hắn cho nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Hô Diên Uy nói: "Không phải, ta chỉ cảm thấy Quý Vân Hạc võ công cao cường, tính tình thành thật lại ít khi mở miệng nói chuyện, vừa đúng lúc ta chưa có lấy một người thị vệ nào, không bằng để hắn làm thị vệ cho ta."

"Thị vệ của ngươi? Ngươi cần thị vệ làm gì? Ngươi không đi khi dễ người khác là tốt lắm rồi, ngươi còn cần người khác bảo vệ sao?" Hô Duyên Phong yên lặng không nói gì, Hinh Lan đứng bên cạnh bật cười, bởi vì những lời Hô Diên Uy nói đúng là sự thật.

"Tứ ca. . . . . ." Lạc Tử Mộng toét miệng cười nhìn về phía Hô Diên Uy.

Một tiếng "Tứ ca" này thật đúng là khiến Hô Diên Uy mềm lòng, bởi vì trước giờ Lạc Tử Mộng chưa từng gọi hắn như vậy, mà bây giờ nàng không chỉ gọi hắn là "Tứ ca", mà còn dùng giọng nói ngọt ngào để gọi hắn.

Hô Duyên Phong đang muốn lên tiếng, lại thấy Hô Diên Uy đỏ mặt nói: "Được. . . . . . Được rồi, dù sao ta cũng có rất nhiều hộ vệ, cho ngươi thì cho ngươi."

"Cám ơn Tứ ca!" lông mày Lạc Tử Mộng nhíu lại, trong lòng tràn đầy vui mừng.

"Ta. . . . . . Ta còn có việc. Đại ca, đệ đi trước." Nói xong, Hô Diên Uy xoay người bỏ chạy.

Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn về phía Hô Diên Uy đang hoảng hốt bỏ chạy, nàng nói thầm: "Sao hắn lại chạy như vậy?."

Hô Duyên Phong nghiêm mặt nói: "Mộng nhi! Về sau đừng dùng giọng điệu đó để nói chuyện với người khác."

Nàng trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Giọng điệu gì?"

"Ta chỉ sợ ngươi như vậy, người khác sẽ đoạt ngươi từ tay ta mất."

"Chuyện như vậy sao có thể xảy ra? Ai dám từ trên tay Đại hoàng tử cướp người khỏi tay chàng?" Nàng cười nói.

Hô Duyên Phong nhìn nàng, hắn trầm tĩnh hồi lâu không nói câu gì, vốn dĩ hắn không biết mở miệng nói với nàng thế nào. Hôm nay khi hắn nhìn thấy Thiệu Tần, hắn bắt đầu lo lắng, trong lòng không yên.

"Sao vậy?" Lạc Tử Mộng nhìn thấy sự khác thường của hắn.

"Ngày mai ta sẽ xuất cung vài ngày. . . . . ."

"Rời cung? Chàng đi đâu?"

Hô Duyên Phong lại tiếp tục trầm mặc.

"Ta đi cùng chàng không được sao?"

"Không được, nàng phải ở lại trong cung."

"Tại sao? Ta muốn đi cùng chàng." Kể từ sau khi tỉnh lại, ngày ngày Lạc Tử Mộng đều ở cùng một chỗ với Hô Duyên Phong, chưa từng rời xa, bây giờ đột nhiên hắn xuất cung không có nàng đi cùng, cứ có cảm giác không nỡ.

"Nghe lời ta, nàng hãy ngoan ngoãn ở lại trong cung, không nên càn quấy, ta rất mau sẽ trở lại bên cạnh nàng." Hắn quay sang dặn dò Quý Vân Hạc: "Bây giờ ngươi đã là người của Mộng nhi, ngươi phải bảo vệ nàng, không thể để cho nàng có một tí tổn thương nào."

"Dạ, thuộc hạ nhất định bảo vệ tốt Quận chúa." Quý Vân Hạc trả lời.

Hô Duyên Phong như có điều suy nghĩ, hắn gật đầu một cái, nhưng thủy chung không chịu nói cho Lạc Tử Mộng biết hắn xuất cung để làm gì, hơn nữa còn không nói rõ sẽ đi bao lâu.

"Hô Duyên Phong!" Lạc Tử Mộng tức giận, nàng đứng ở trước mặt hắn uy hiếp nói: "Chàng nhất định phải thành thật khai báo, nếu không ta sẽ không gả cho chàng!"

Quả nhiên Hô Duyên Phong bị nàng dọa sợ, hắn chỉ có thể nói cho nàng biết: "Ta đến nước Hàn Vũ."

"Vậy tại sao không thể để cho ta đi cùng? Chẳng lẽ tình nhân của chàng ở đó?" Nàng nhướng mày, bộ dáng khiêu khích chất vấn hỏi hắn.

Hô Duyên Phong nghe xong suy đoán của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, nơi đó không có tình nhân của hắn, mà là có phu quân đích thực của nàng.

Hắn chắp ở sau lưng, tay nắm thật chặt, tiếp theo đem nàng ôm vào trong ngực, hắn không dám nói rõ chân tướng với nàng, cũng không thể giải thích rõ ràng với nàng, hắn nói: "Mộng nhi, người nước Hàn Vũ mưu mô xảo quyệt, nếu đưa Mộng nhi đi cùng ta chỉ sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, mà ta cũng khó có thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ nàng, cho nên nàng phải nghe lời ta ở lại trong cung, không nên chạy loạn đi ra ngoài biết không?"

"Nơi đó nguy hiểm như thế nào, nhất định chàng phải đi tới đó sao?"

"Ta cũng không muốn đi, nhưng. . . . . ." Nếu không đi, xã tắc kham ưu."Ta rất nhanh sẽ trở về bên cạnh nàng, đừng lo lắng."

Buổi tối, Lạc Tử Mộng lăn qua lộn lại ở trên giường, không thể ngủ được, nàng cứ có cảm giác sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đột nhiên, một đạo bóng đen xông vào tẩm điện của nàng, nhẹ nhàng di chuyển đến bên giường, Lạc Tử Mộng sợ hãi, thiếu chút đã kêu thành tiếng, lại bị người đó bịt miệng.

"Vương phi, đã đắc tội rồi, thuộc hạ là Thiệu Tần."

Lạc Tử Mộng nhìn người trước mắt mình đang mặc y phục dạ hành, nàng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, người này chỉ một thân một mình xông vào hoàng cung, hơn nữa còn xông vào Diên Hi cung, nơi này vốn có rất nhiều thị vệ bảo vệ xung quanh. Chứng tỏ bản lĩnh của người này không tệ, hơn nữa võ công của hắn chắc chắn hơn Quý Vân Hạc rất nhiều, người này có thể giải quyết Quý Vân Hạc một cách dễ dàng, lần này nàng chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội kêu cứu nào.

"Ngươi muốn gì?" Lạc Tử Mộng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng cần phải giữ tinh thần trấn định để tìm cách đối phó với hắn.

"Vương phi không biết thuộc hạ?" Thiệu Tần kéo khăn che mặt xuống, lại thấy dáng vẻ Lạc Tử Mộng giống như không biết hắn là ai.

"Đêm khuya ngươi xông vào khuê phòng của ta làm gì? Lại còn hỏi ta có biết ngươi hay không? Ngươi muốn hủy danh tiết của ta sao? Nếu để người khác nghe được, còn tưởng rằng ta và ngươi có quan hệ mờ ám."

Thiệu Tần cảm thấy kỳ hoặc, rõ ràng nàng chính là Thần vương phi Lạc Tử Mộng, như thế nào lại không nhận ra hắn? Trừ phi là nàng bị mất trí nhớ!

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn chỉ có khả năng này, bởi vì lúc nàng còn ở Thần vương phủ trí nhớ đôi khi bị gián đoạn, hơn nữa thái y đã từng nói, đây là lần đâu tiên hắn bắt gặp tình trạng mất trí nhớ như thế này, người bị mất trí nhớ sẽ tin tưởng người mà nàng gặp đầu tiên khi mở mắt. Xem ra nửa năm trước người mà nàng nhìn thấy đầu tiên nhất định là Hô Duyên Phong, nếu không nàng sẽ không cam tâm tình nguyện ở lại nước Ngân Nguyệt, ở lại bên cạnh Hô Duyên Phong.

"Vương phi. . . . . ."

"Cái gì vương phi? Ta là 'Hoàng tử phi ' tương lai của đại hoàng tử, cho nên thừa dịp bây giờ còn chưa có người phát hiện, tốt nhất ngươi nên lập tức rời khỏi đây, nếu bị người khác phát hiện, nhất định ngươi sẽ bị nhốt vào đại lao." Mặc dù Lạc Tử Mộng sợ hãi, nhưng cũng không dám kêu to, chỉ sợ kiếm trong tay hắn chém đứt cổ nàng.

Thiệu Tần biết, hiện tại hắn có nói cái gì đều không hữu dụng, bởi vì bây giờ Lạc Tử Mộng chẳng những mất trí nhớ, nàng còn rất tin tưởng Hô Duyên Phong, cho nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, nhất định phải khiến nàng trở về nước Hàn Vũ, cho dù phải lừa gạt nàng cũng được.

"Tốt! Mặc kệ thân phận bây giờ của ngươi là gì, vậy ngươi có biết ngày mai Đại hoàng tử lên đường đi đâu không?"

"Không phải là đến nước Hàn Vũ hay sao?"

Thiệu Tần lẳng lặng nhìn nàng, hắn thật mong đợi nàng có thể nhớ ra được điều gì, nhưng khi nhìn vẻ mặt của nàng, hắn biết nàng sẽ không dễ dàng nhớ ra được điều gì, nếu không nửa năm qua nàng sẽ không bặt vô âm tín.

Hắn thở thật dài một hơi nói: "Ngươi yên tâm để hắn đến đó một mình hay sao?"

Ánh mắt biến hóa của nàng không qua mắt được hắn, quả nhiên thái y nói không sai, hiện tại trong lòng nàng chỉ có Hô Duyên Phong, sự lo lắng của nàng toàn bộ viết ở trên mặt.

"Ngươi có ý gì?" Nàng ngước mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo nghi ngờ cũng mang theo sự đề phòng.

"Ta chỉ cảm thấy tò mò, Thần vương gia trọng tình trọng nghĩa, hắn và vương phi tổ chức thọ yến, muốn mời toàn bộ gia quyến đến, nhưng Đại hoàng tử chỉ đến đó một mình, chẳng phải là làm trái ý của Thần vương điện hạ hay sao? Rõ ràng không đem Thần vương điện hạ để ở trong mắt, ngươi nói nếu Thần vương điện hạ nhìn thấy Đại hoàng tử một mình đến chúc mừng . . . . . Hắn sẽ thấy thế nào?"

Lạc Tử Mộng giật mình, ban ngày nghe Hô Duyên Phong nói người nước Hàn Vũ mưu mô xảo quyệt, mà bây giờ mệnh lệnh của Thần vương gia rõ ràng là phải có hai người đến chúc mừng, nếu chỉ mình Hô Duyên Phong một thân một mình đến, chẳng phải là để cho hắn nắm được điểm yếu sao?

Nghĩ tới điều này, Lạc Tử Mộng bắt đầu hoảng hốt , nhưng lại cảm thấy có điều không thích hợp, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Tần hỏi: "Ngươi là người của Thần vương gia sao? Tại sao lại nói với ta những điều này?"

Thiệu Tần căng thẳng, may là trong cái khó ló cái khôn nói: "Bởi vì trước kia Đại hoàng tử đối với tại hạ có ân, coi như là đáp trả một cái nhân tình."

"Đi hay không đi, chính là do ngươi tự quyết định, sự sống chết của Đại hoàng tử đang nằm trong tay ngươi." Thiệu Tần nghe được bên ngoài có động tĩnh, lập tức điểm trúng huyệt ngủ của nàng: "Vương phi đắc tội, hi vọng người và Vương Gia sẽ mau chóng gặp lại nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play