Nhìn Lạc Tử Mộng khập khiễng đi tới phòng khách, Hoa Thiên Sóc đã bị lá gan của nàng làm ngạc nhiên đứng tại chỗ.
''Vương gia...'' Tần quản gia há miệng run rẩy nhìn Hàn Hạo Thần.
Hàn Hạo Thần cầm áo choàng trong tay như có điều suy nghĩ, sau chốc lát, hắn cầm áo choàng đưa cho Tần quản gia rồi nói : ''Cầm áo choàng đi cất đi, để thái y đi nhìn Lạc cô nương một chút.''
"À. Vâng vâng.'' Sau khi kinh ngạc Tần quản gia vội vàng gật đầu.
Lạc Tử Mộng thở phì phò trở lại phòng khách và ngồi trên giường, nhìn da thịt trên đầu gối và lòng bàn tay, bị ma sát bởi cục đá trên đất nên bị rỉ chút máu. Uất ức rơi nước mắt, nêu không vì nàng không giải thích được sao lại xuyên qua tới chỗ này thì đâu bị như vậy.
Nhớ hồi mình ở thế kỉ 21, cho dù là một cái hắt hơi cũng được một đám người tới quan tâm, giờ thì tốt rồi, không có chỗ nương thân còn bị châm chọc khinh thường, nếu như nàng có biện pháp trở về, có cầu xin thì nàng cũng không ở lại chỗ này.
Thời điểm càng nghĩ càng buồn bực uất ức thì Liên Vân đi vào, trong tay bê một chậu nước.
''Lạc cô nương, người không sao chứ? Để nô tỳ rửa sạch vết thương cho người?''
"Ta không sao.'' Nàng lau nước mắt.
''Có phải rất đau hay không?'' Liên Vân vừa thấm vải bông cho nàng vừa nói, ''Đau thì nên khóc ra ngoài, nô tỳ sẽ không nói ra đâu.''
Lạc Tử Mộng nặn ra một nụ cười khổ, trên thực tế đã không còn như vậy nữa rồi, vừa mới khóc là vì trong lòng uất ức, không biết mình gặp phải vận xui gì, thế nên mới xuyên đến cái nơi xa lạ này.
''Không đau, cảm ơn.''
Nàng vừa mới nói xong thái y liền đi vào, nhìn thấy Lạc Tử Mộng thì lập tức hành lễ :''Lạc cô nương, thần phụng mệnh vương gia đến chuẩn bệnh cho cô nương.''
Nàng vừa nghe thấy thì cự tuyệt :''Không cần, đi ra ngoài.''. Nàng không cần đón nhận ý tốt của hắn.
Liên Vân mấp máy môi có chút khó sử :'Lạc cô nương, người cho thái y xem một chút đi, nếu như người không chịu chữa, tụi nô tì sợ sẽ bị chịu phạt.''
Có cần khoa trương như vậy không.
Lạc Tử Mộng cảm thấy Liên Vân đang khoa trương, nhưng nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Hàn Hạo Thần và cảnh cáo của hắn, trong lòng ngẩn người, nàng không thể không tin tưởng, hơn nữa tính đến thời điểm này Liên Vân là người duy nhất đối tốt với nàng, vì vậy gật đầu một cái.
Sau khi thái y xem xét vết thương rồi đắp thuốc, nói là không có gì đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc đúng hạn là không có việc gì, lúc này Liên Vân mới yên tâm.
Đợi đến lúc mọi người rời đi, Liên Vân xoay người tốt bụng nhắc nhở, :''Lạc cô nương, xin thứ cho Liên Vân lắm mồm, lần này vương gia đã nhẫn nhịn lắm, nếu như có lần sau, không biết Lạc cô nương và nô tỳ sẽ phải chịu phạt gì.''
Lạc Tử Mộng có chút xem thường :''Ta cũng không phải là hắn, ta mặc kệ. Cùng lắm là đuổi ra ngoài.''
''Đuổi ra ngoài? Chuyện không đơn giản như vậy.'' Liên Vân bỏ dược cao xuống sau đó dùng gạc băng bó cho nàng, ''Hắn là vương gia, cả nước Hàn Vũ trừ hoàng thượng ra sẽ không có ai đắc tội Thần Vương điện hạ, đuổi ra ngoài là nhỏ, rất có thể là đầu thân hai nơi.''
''Giết người.'' Lạc Tử Mộng sờ cổ mình một cái, toát mồ hôi lạnh nuốt nước bọt.
''Ừ.''
Lạc Tử Mộng vừa nghe, nhất thời bối rối.
Chính xác là nàng chỉ là một tiểu nữ tử không có thân phận ở nước này, cho dù chết cũng không có người biết, hơn nữa cho dù hiểu thì sao? Hắn là Vương gia. Ai dám đắc tội.
Sau này nhớ lâu một chút mới được, nàng thanh xuân trẻ trung như này, không thể tìm cái chết vô nghĩa như này.
Liên Vân thấy Lạc Tử Mộng đã thấy sự quan trọng của vấn đề, nên cũng tạm thời yên tâm, ai ngờ sau một khắc, Lạc Tử Mộng đã nói một câu khiến mình xấu hổ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT