Dù sao Hoa Thiên Nhụy vẫn chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi, thấy Lạc Tử Mộng gắp thức ăn cho đại ca khiến huynh ấy vui vẻ như vậy, mình cũng liền noi theo, nhưng nàng không biết Hàn Hạo Thần không phải Hoa Thiên Sóc, hắn chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của nữ tử dành cho hắn.

Thấy đồ ăn trong bát vẫn còn nguyên, căn bản hắn không có động đũa lấy một lần. Lạc Tử Mộng âm thầm nở nụ cười, nàng gắp một đũa thức ăn vào trong bát hắn: "Cái này dành cho Thần Vương điện hạ a!"

Hàn Hạo Thần sững sờ, hắn ngước mắt lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy nàng hơi hất mày về phía hắn: "Ăn ngon lắm đó."

Hắn cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát, nâng đũa lên gắp bỏ vào miệng.

"Thần ca ca!" Hoa Thiên Nhụy mất hứng.

"Thần Vương Gia nếu đã ăn đồ ăn do Lạc cô nương lấy, khẳng định cũng muốn ăn đồ ăn do Tam muội lấy a, nếu không Tam muội của ta sẽ rất tức giận đó."

Hàn Hạo Thần nhìn Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc, hắn lúng túng ho khan hai tiếng, rồi cầm ly rượu lên uống. Hàn Hạo Hữu chưa bao giờ thấy Hàn Hạo Thần tiếp nhận đồ ăn do nữ nhân gắp mời, không ngờ hắn đối với Lạc Tử Mộng so với Hoa Thiên Nhụy thật khác biệt , lần này cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi.

Một bữa cơm này mọi người ăn thật vui vẻ, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng Lạc Tử Mộng lại trêu chọc Hoa Thiên Sóc, Hoa Thiên Nhụy chỉ biết tức giận, nghĩ cách kề cận Hàn Hạo Thần.

Lúc này, lạc Tử Mộng nhờ Tiểu Đông đem một chiếc đĩa trống tới cho nàng, Hoa Thiên Sóc mới vừa gắp chiếc đùi gà lên liền bị Lạc Tử Mộng đoạt mất, nàng để chiếc đùi gà đó vào trong chiếc đĩa vừa mang tới.

Hoa Thiên Sóc nghi ngờ nhìn Lạc Tử Mộng, hắn hỏi: "Thế nào? Ngươi muốn ăn sao?"

"Cái này lát nữa ta sẽ mang đi!" Lạc Tử Mộng cắn cắn chiếc đũa, ánh mắt vô tội nhìn Thiệu Tần.

Phí công công quát lớn: "Lớn mật! Nha đầu to gan, hoàng thượng còn chưa dùng bữa xong, ngươi định mang đi đâu? Để xuống cho ta."

Đột nhiên Phí công công quát lên như vậy khiến Lạc Tử Mộng bị dọa sợ, nhất thời không có phản ứng, nàng mở to mắt ngập nước nhìn Phí công công, lại quay sang nhìn Hàn Hạo Hữu. Hàn Hạo Hữu nhẹ nhàng phất tay, ý bảo Phí công công không cần ngăn lại, hắn quay đầu bật cười nói:

"Lạc cô nương, chẳng lẽ cô sợ buổi tối Thần vương không cho cô dùng bữa hay sao? Ha ha!"

Lạc Tử Mộng liếc nhìn Hàn Hạo Thần, cười hì hì: "Dĩ nhiên không phải, ta tin tưởng Thần Vương điện hạ đại nhân đại lượng sẽ không cùng một nữ tử như ta so đo. Dù sao chuyện một người chết đói ở thần vương phủ nếu bị đồn ra ngoài cũng không phải chuyện dễ nghe đúng không?"

Hàn Hạo Thần không nhịn được giật giật khóe miệng.

Lạc Tử Mộng lại tiếp tục nói: "Hơn nữa hiện tại Thần vương điện hạ cho ta ăn không ở không ở nơi này, ta đã rất cảm kích ngài ấy rồi."

"Biết là tốt rồi!" Sau khi nghe nàng nói như vậy tâm tình Hàn Hạo thần cũng hòa hoãn.

"Biết rồi!!! Lạc Tử Mộng ta kiếp sau nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của Thần Vương điện hạ ngài a! Nếu như lúc còn sống không báo được, khi chết ta cũng tới báo đáp ngài." Trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

*Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. ( Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được)

Hàn Hạo Thần đầu đầy hắc tuyến.

"Muốn báo ơn ta thì làm ngay bây giờ cũng được, không cần chờ đến kiếp sau đâu."

Lạc Tử Mộng lập tức nâng cao cảnh giác thầm nghĩ: Hàn Hạo Thần ngươi được lắm, muốn ta đời này làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi? Nghĩ khá lắm.

Nghĩ như vậy nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười: "Đời này? Chỉ sợ ta có lòng nhưng lại không có đủ năng lực để thực hiện rồi, tay ta không thể xách, vai không thể khiêng, nữ công gia chánh cũng không thông thạo, nấu ăn cũng không ngon…. Cho nên chỉ có thể hẹn điện hạ kiếp sau báo đáp vậy"

Hàn Hạo Thần cười lạnh nói: "A, thì ra cái gì ngươi cũng không biết, như vậy thật không đúng chút nào!" Nói xong còn gật đầu chê cười.

Lạc Tử Mộng hối hận, mới vừa rồi nàng nói nhiều như vậy hóa ra vô ích, nàng bĩu môi hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần. Nhìn thấy bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra của hắn, Lạc Tử Mộng cảm thấy tức giận.

Ở trong mắt Hàn Hạo Hữu cùng những người khác, hai người bọn họ trông giống như một cặp oan gia. Nhưng điều khiến Hàn Hạo Hữu giật mình chính là, cho tới bây giờ nhị đệ này của hắn chưa từng có dáng vẻ này, cũng không dùng giọng điệu này cùng bất luận người nào nói chuyện, chứ đừng nói đến là một nữ tử, trước còn tưởng rằng do hắn chinh chiến lâu năm nên không thích gần gũi nữ nhân.

Lời đồn đãi nói hắn không thích nữ nhân, không háo sắc, xem ra hôm nay Hàn Hạo Hữu thật muốn lần nữa tự mình đánh giá.

"Thật ra thì trẫm cảm thấy Lạc cô nương ở tại thần vương phủ không tiện lắm, không bằng bây giờ ngươi theo trẫm vào cung đi." đột nhiên `Hàn Hạo Hữu mở miệng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play