- Khu vực chưa biết. Trả lời của Mục vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, trong số mọi người, tố chất thân thể của Diệp Trùng là tốt nhất, cũng là hắn tỉnh lại đầu tiên.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, dù Diệp Trùng trấn định cũng không khỏi ngây người.
- Mấy thứ này là cái gì? Diệp Trùng chỉ một mảng màu đỏ mênh mông nhẹ như khói trên màn hình, Hoa hoa công tử đang ở trong màn sương đỏ mênh mông này, màn sương đỏ này lúc mỏng lúc dày, có lúc như khói như lụa mỏng, có lúc lại dày đặc như cháo. Loại sương đỏ không biết tên này gây nhiễu cực lớn đối với quét hình, ngay cả quét hình của Mục, bán kính cũng bị ép tới một bán kính cực nhỏ, đối với phương thức quang học, Diệp Trùng liếc nhìn ngoài cửa sổ của Hoa hoa công tử, mức độ có thể nhìn thấy cực thấp.
- Căn cứ tư liệu hiện có, thành phần chưa biết. Trả lời của Mục làm Diệp Trùng lại ngơ ngẩn một hồi.
- Vậy ở đây làm sao phân biệt phương hướng? Diệp Trùng hỏi, trong vũ trụ lúc nào cũng phải định vị, nếu không cực dễ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Huống chi, tổn hại của những mảnh vụn nham thạch trôi nổi trong vũ trụ đó đối với tàu vũ trụ cũng không được xem thường.
- Chỉ đành xem may mắn của chúng ta thế nào thôi. Ngữ khí của Mục cũng lộ ra vài phần bất lực.
Diệp Trùng yên lặng.
Rất mau, mấy người còn lại cũng tỉnh lại, nhưng sự khẩn trương trong ý liệu của Diệp Trùng lại không có chút nào, Trúc Linh ngay cả đầu cũng không quay lại, một mình trở về phòng huấn luyện. Liên Nguyệt xoa xoa cổ, vươn vai lười biếng, không biết lẩm bẩm câu gì rồi lại vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Tiểu Thạch đầu dứt khoát ngay cả đứng dậy cũng không đứng, ngồi ở trên sàn như thế tiếp tục ngơ ngẩn như thường ngày.
Đám người này tại sao không chút quan tâm hoàn cảnh của mình chứ? Trong lòng Diệp Trùng không khỏi cảm thấy rất kỳ quái.
Hoa hoa công tử bay đã ba ngày, nhưng vẫn không tay ra khỏi màn sương đỏ này, may mà dọc đường lại vô cùng yên ả, không xảy ra bất cứ tình huống gì, Hoa hoa công tử vô luận là tồn trữ thức ăn và nước hay là tấm năng lượng đều vô cùng đầy đủ.
Loại vật chất dạng sương đỏ này, mọi người từng lấy đi phân tích, nhưng không có bất cứ phát hiện nào, tới tận bây giờ, cũng chỉ biết nó gây nhiễu cực kỳ nghiêm trọng đến tín hiệu điện từ, biến mỏng, biến dày theo chu kỳ. Đối với thân thể con người có hại hay không, do không có sinh vật nào khác nên không ai dám thử.
Do trước mắt không biết tọa độ cụ thể, Mục cũng không dám tùy tiện thực hiện bước nhảy không gian, chỉ có thể bay bình thường.
Diệp Trùng sau khi như gặp đại địch trong hai hôm đầu tiên, cũng đã an tâm rồi.
Ngày thứ ba, Thu Mạn cuối cùng cũng tỉnh lại, đối với người đẹp thế này, Liên Nguyệt tự nhiên sẽ cực kỳ nhiệt tình, nhưng Diệp Trùng rất mau làm hắn hiể rõ người phụ nữ này hắn không thể đụng vào được.
Thu Mạn vừa tỉnh lại liền đánh giá hoàn cảnh xung quanh, khi nhìn thấy Diệp Trùng, nàng liền hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là muốn làm gì? Đây là đâu? Thu Mạn rất mau liền khôi phục bình tĩnh, ung dung hỏi, cử chỉ ưu nhã, làm cho Liên Nguyệt ở một bên nhìn thấy trợn trừng mắt, quả thật rất có mùi vị phụ nữ nha, hắn nhịn không được lẩm bẩm trong lòng. Hoa hoa công tử vốn dĩ dương thịnh âm suy, ngay cả phụ nữ duy nhất là Trúc Linh cũng nhìn không ra bất cứ mùi vị phụ nữ nào. Vừa nhìn thấy Thu Mạn, Liên Nguyệt liền như bị sét đánh chết.
- Chúng tôi cũng không biết đây là đâu. Đối với vấn đề đầu tiên, Diệp Trùng lười trả lời. Nhưng vấn đề thứ hai, Diệp Trùng lại không định bỏ qua, nhưng hắn cũng không hỏi thẳng, mà lại hỏi: “Thân phận của cô.”
Giọng điệu của Diệp Trùng tự nhiên có một loại mùi vị như gió thu thổi rì rào, làm trong lòng người ta không khỏi tự nhiên phát lạnh, Liên Nguyệt ở một bên không nhịn được rụt cổ lại, sau đó gần như dùng tốc độ bỏ chạy để rời khỏi.
Thu Mạn khẩn trương trong lòng, nhưng tâm tính linh động, nàng hiểu lúc này lựa chọn hợp tác với đối phương càng có lợi hơn. “Ta là người phụ trách của sở nghiên cứu 79.”
Diệp Trùng nhìn như đóng đinh vào Thu Mạn, ánh mắt không mang chút cảm tình nào như thường ngày.
Thu Mạn bị hắn nhìn đến sởn cả da đầu, không khỏi tiếp tục nói: “Ông nội ta là tổng lĩnh khoa tình báo trong tổ chức.”
Diệp Trùng khẽ gật đầu, trong lòng hiểu ra, thì ra là vậy, chẳng trách đối phương lại hành động quy mô như vậy, Diệp Trùng không hề hiểu cụ thể tổng lĩnh khoa tình báo là chức vụ thuộc đẳng cấp nào, nhưng nghĩ chắc là không thấp.
- Cao Thế Xương, có nghe nói qua người này chưa? Diệp Trùng đột nhiên hỏi.
- A! Thu Mạn bụm miệng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nàng thế nào cũng không ngờ thiếu niên này lại hỏi tới người này, thiếu niên trước mắt xem ra chẳng qua khoảng hai mươi tuổi, việc đó đã trải qua hai mươi năm, chắc là không có quan hệ với thiếu niên này mới đúng, chẳng lẽ hắn là họ hàng của Cao Thế Xương? Nhưng báo cáo không phải nói Cao Thế Xương vẫn luôn sống một mình cô độc sao?
Đồng tử Diệp Trùng đột nhiên co lại, trái tim đập nhanh. Có hy vọng! Người phụ nữ này nhất định biết gì đó.
Nhưng biểu hiện của Thu Mạn tiếp theo quả thật có chút kỳ quái, vô luận Diệp Trùng hỏi gì, nàng ta đều im lặng không mở miệng, xem ra mình thật sự không phải thứ hỏi cung rồi a, trong lòng Diệp Trùng cười khổ châm biếm. Loại công việc này hay là giao cho Mục đi, không ai thích hợp hơn hắn làm loại việc này.
Việc chuyên nghiệp hay là mời chuyên gia tới làm đi. Diệp Trùng dứt khoát đứng dậy đi.
Liên Nguyệt ngược lại mỗi ngày luôn nhìn Thu Mạn đắm đuối, vẻ mặt đó làm Diệp Trùng phát lạnh không thôi, muốn làm cho Liên Nguyệt quên phụ nữ, vậy thì chỉ có một việc có thể làm được: nghiên cứu động cơ quang giáp. May mà tư liệu Diệp Trùng mang về từ phòng thí nghiệm của Donald quả thật là vô cùng phong phú.
Mọi người phảng phất như lại trở về khoảng thời gian trước đây ở Hoa hoa công tử, Trúc Linh mỗi ngày đều tập trung huấn luyện, tiểu Thạch đầu lại ngồi đần ra, trong đầu không biết đang tính toán cái gì, Diệp Trùng lại cùng với Liên Nguyệt nghiên cứu tư liệu động cơ quang giáp mang về từ phòng thí nghiệm của lão già Donald.
Liên Nguyệt không hổ là thiên tài về phương diện quang giáp, chỉ dùng thời gian ba ngày liền triệt để tiêu hóa ý tưởng của Donald. Đúng như dự liệu của Diệp Trùng, nghiên cứu của Donald đang tới bình cảnh.
Hai người Diệp Trùng và Liên Nguyệt cả ngày vắt óc suy nghĩ bản sơ đồ thiết kế chưa hoàn thành này, Diệp Trùng tuy ở phương diện động cơ không hề được như Liên Nguyệt, nhưng động cơ cao cấp hắn từng thấy qua lại nhiều hơn Liên Nguyệt rất nhiều, hơn nữa, cơ sở vững chắc của Diệp Trùng cũng làm Liên Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Dưới sự hướng dẫn của Liên Nguyệt, trình độ của Diệp Trùng ở phương diện động cơ tăng vùn vụt, có cơ sở vững chắc, kiến thức đầy đủ, Diệp Trùng ở phương diện này chẳng qua cũng chỉ thiếu cơ hội một cao thủ chỉ điểm và đi sâu học tập thế này. Sau khi được Liên Nguyệt hướng dẫn vài chỗ quan trọng, Diệp Trùng tỉnh ngộ, lý giải đối với động cơ trong thời gian cực ngắn có được sự nhảy vọt về chất.
Điều này làm Liên Nguyệt kinh ngạc vô cùng, trước giờ, hắn đều khoe khoang là thiên tài, tới giờ lại gặp được một tên ngang với mình, không khỏi hứng thú vô cùng.
Liên Nguyệt rất hưng phấn, Diệp Trùng lại có chút chịu không nổi.
Bước nhảy tư duy của Liên Nguyệt rất nhanh, làm Diệp Trùng có chút vất vả, so với Liên Nguyệt, độ dày tri thức của Diệp Trùng ở phương diện động cơ còn xa mới bằng. Để có thể theo kịp tư duy của Liên Nguyệt, đầu óc Diệp Trùng mỗi ngày căn bản là phải vận chuyển hết cỡ, như vậy mới miễn cưỡng theo kịp.
Nhưng như vậy làm Liên Nguyệt càng thêm hứng thú, trước giờ, hắn ở lĩnh vực này đã tịch mịch rất lâu rồi, bây giờ bên cạnh lại có một tên có thể cùng mình nghiên cứu động cơ, thế nào kêu hắn không hứng thú chứ?
Mỗi ngày hắn đều quấn lấy Diệp Trùng thảo luận vấn đề có liên quan tới động cơ quang giáp, làm cho Diệp Trùng có mấy ngày dứt khoát chạy ra xa, nhưng chính dưới sự dày vò ở mật độ cao thế này của Liên Nguyệt, tiến bộ của Diệp Trùng cũng lớn kinh người, sau bảy, tám ngày, Diệp Trùng đã có thể theo kịp tư duy của Liên Nguyệt, trông nhiều hiểu rộng, hắn liên tục có những lời nói kinh người, làm cho ngay cả Liên Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc.
Trải qua nỗ lực không mệt mỏi một tháng của hai người, sơ đồ thiết kế động cơ mới cuối cùng cũng ra lò, cái này lấy thiết kế của Donald làm bản gốc, tham khảo động cơ của quang giáp ba phe Hiệp hội sư sĩ, Hắc giác và Tông sở mà có được sản phẩm cuối cùng. Nhưng không phải là nói rằng hai người Diệp Trùng và Liên Nguyệt lợi hại hơn Donald, chỉ là bọn họ đứng trên vai người khổng lồ mà thôi, kẻ đứng ngoài thì sáng.
Động cơ mới được đặt tên là Vận mệnh, đây là tên do Liên Nguyệt đặt, nhưng Diệp Trùng đối với cái tên này không hề để ý, hắn hiện giờ đã hoàn toàn không có thời gian đi nghĩ mấy thứ này rồi. Hai mắt hắn hiện giờ đang nhìn chằm chằm sơ đồ cấu tạo có hắn tham gia này. Trong đầu hắn lúc này đều là làm thế nào mới có thể mang nó từ sơ đồ thiết kế biến thành vật thật.
Nếu như mang nó biến thành vật thật, theo như kết quả tính toán của Diệp Trùng và Liên Nguyệt, công suất lớn nhất của nó thậm chí có thể đạt tới ba lần công suất lớn nhất của động cơ Qua Dực, đương nhiên, đây chỉ là giá trị lý luận, thực tế lại căn bản là không cách nào đạt tới, bởi vì yêu cầu đối với tài liệu thực sự quá cao.
Nhưng cho dù như vậy, sự khủng bố của động cơ Vận mệnh vẫn vượt qua tưởng tượng của Diệp Trùng và Liên Nguyệt. trong dự định ban đầu của Diệp Trùng và Liên Nguyệt vốn dĩ chỉ muốn thiết kế một loại động cơ mới có thể thua kém không quá nhiều so với động cơ của Qua Dực, không ngờ rằng kết quả thiết kế cuối cùng vừa có được, Diệp Trùng và Liên Nguyệt đều cảm thấy không thể tin được.
Điều Diệp Trùng muốn làm hiện giờ chính là làm ra một vật thật, chỉ có biểu hiện của vật thật mới có thể làm người ta tin tưởng thật sự.
Điều Diệp Trùng phải đối mặt đầu tiên chính là vấn đề tài liệu, rốt cuộc dùng tài liệu thế nào để chế tạo đây? Điều này làm Diệp Trùng đắn đo rất nhiều, hiện giờ trên tay hắn không chỉ có lượng lớn vật liệu xương chất lượng tuyệt hảo, còn có rất nhiều kim loại hiếm có, thậm chí còn có quặng năng lượng biến dị, số lượng mấy thứ tài liệu hiếm có, trân quý này trên tay Diệp Trùng lại không ít.
Diệp Trùng dùng cả nửa tháng trời thời gian để lựa chọn tài liệu chế tạo động cơ Vận mệnh, trong thời gian nửa tháng này, Diệp Trùng thí nghiệm qua vô số phương pháp phối chế, cũng chỉ có Diệp Trùng, mới có thể xa xỉ dùng mấy thứ vật liệu trân quý này để làm thí nghiệm, cuối cùng Diệp Trùng vẫn quyết định sử dụng vật liệu xương.
Xương Lam linh long mã, chất liệu xương như ngọc, tính năng vật lý cực tốt, tính chất nhẹ nhàng, đây là một trong những vật liệu xương xuất sắc nhất trên tay Diệp Trùng. Lam linh long mã Diệp Trùng chưa hề thấy qua, nhưng trong sổ tay vật liệu xương sư phụ Cát đưa cho mình lại rất tôn sùng nó, hơn nữa, trải qua thí nghiệm nghiệm chứng, loại vật liệu xương này tuy vẫn không thể đạt tới giá trị tốt nhất của động cơ Vận mệnh, nhưng lại là vật liệu thích hợp nhất để chế tạo động cơ Vận mệnh ở trên tay mình.
Nhưng ở một số chỗ quan trọng, Diệp Trùng vẫn sử dụng hợp kim, dù sao tính chế tạo của hợp kim vẫn ưu việt hơn vật liệu xương rất nhiều, 80% vật liệu xương, 20% hợp kim. Vì theo đuổi hiệu quả hoàn mỹ nhất, Diệp Trùng nhẫn tâm, bỏ đủ loại quặng năng lượng biến dị một cách không tiếc tiền vào trong hợp kim, quặng năng lượng biến dị có được từ hành tinh nguyên sinh đó đã tiêu hao hơn nửa ở chỗ này.
Hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, chưa biết mang lại cho Diệp Trùng cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ. Lúc này nếu như có biện pháp đề cao thực lực của mình, Diệp Trùng sẽ không chút do dự đi làm, vô luận ở đâu, việc đề cao thực lực đều có thể làm tăng xác suất sống sót của mình.
Động cơ Vận mệnh cuối cùng cũng chế tạo thành công.
Trang bị nó vào Hàm gia, khi Diệp Trùng lần đầu tiên điều khiển Hàm gia có động cơ Vận mệnh, hắn mới thật sự thể hội được cái gì gọi là đỉnh điểm của tốc độ!
Quả thật là quá nhanh rồi!
Công suất của động cơ Vận mệnh tuy không thể đạt tới ba lần động cơ quang giáp Qua Dực trong lý tưởng, nhưng vẫn đạt tới 1,5 lần động cơ quang giáp Qua Dực. Thêm vào trọng lượng của Hàm gia nhẹ hơn Qua Dực rất nhiều, tốc độ lớn nhất của Hàm gia thậm chí có thể đạt tới hai lần Qua Dực.
Hai lần tốc độ lớn nhất của Qua Dực, đây là một khái niệm thế nào chứ! Mọi người đều ngẩn người ra! Khi Diệp Trùng điều khiển Hàm gia mới thử nghiệm trong phòng huấn luyện, biểu tình của mọi người đều có chút đần ra, trừ Mục. Diệp Trùng ác ý nghĩ trong lòng, nếu như ngày nào đó mình làm gì đó mà có thể làm Mục kinh ngạc, đó cũng là một việc cực kỳ có cảm giác thành tựu a.
Đột nhiên tới, đột ngột biến mất.
Đây là hình dung tốt nhất đối với tốc độ Hàm gia biểu hiện ra lúc này. Trúc Linh điều khiển Qua Dực đối kháng với Diệp Trùng, chỉ kiên trì nửa phút trên tay Diệp Trùng. Quang giáp cường hãn như vậy, lòng tin của Diệp Trùng tăng mạnh, cho dù gặp phải sư sĩ át chủ bài của ba thế lực lớn, Diệp Trùng hiện giờ cũng không sợ hãi.
Nhưng Mục rất nhanh lại cho Diệp Trùng một bài học. Hai mươi phút, Diệp Trùng điểu khiển Hàm gia chỉ kiên trì được hai mươi phút dưới sự tấn công của Mục, hơn nữa đây còn là trong chiến đấu xáp lá cà. Sở trường nhất của Mục là tấn công tầm xa, nếu như trên tay Mục cầm Quy pháp, còn chiến trường không bị hạn chế, Diệp Trùng rất hoài nghi mình có thể kiên trì được một phút hay không, chỉ e nửa phút cũng khó kiên trì.
Nhưng hai mươi phút vẫn làm Diệp Trùng hơi cảm thấy phấn chấn, đây là kỷ lục đối kháng dài nhất từ trước tới giờ của hắn với Mục.
Nếu như Mục Thương hoàn chỉnh, vậy thực lực sẽ kinh người thế nào chứ! Diệp Trùng sợ hãi trong lòng. Nhưng hắn lập tức lại có chút nghi hoặc, nhớ rằng lúc trước hắn từng hỏi qua Mục, hắn có phải là quang giáp lợi hại nhất không, Mục nói xác suất nằm trong khoảng 500 tới 600 là lớn nhất. Lúc trước mình cũng không cảm thấy gì, dù sao Mục bị thương nặng như vậy, còn có thể xếp tới hạng 500, 600, cũng vô cùng cùng không tệ rồi.
Nhưng giờ nghĩ lại, Diệp Trùng lại cảm thấy hơi kỳ quái.
Tới tận bây giờ, các kiểu cường giả Diệp Trùng đã gặp qua không ít, thí dụ át chủ bài Phượng Túc Niết Vũ của Tông sở, còn có hai cái quang giáp át chủ bài của Liên minh tự do làm đám người mình văng tới khu vực ngụy dị này. Nhưng vô luận là ai, so với Mục Thương, cho dù là Mục Thương vẫn chưa sửa chữa, Diệp Trùng cũng có thể khẳng định bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Mục Thương. Nếu như Mục Thương bây giờ ở hạng 500, 600, vậy cũng có nghĩa là phía trên còn có ít nhất 400, 500 cao thủ.
Nhưng những cao thủ này ở đâu chứ? Theo Diệp Trùng biết, mấy át chủ bài đó đã gần như là tồn tại cường đại nhất ở năm thiên hà lớn rồi.
Mục tuyệt không nói khoác, đối với điểm này, Diệp Trùng tin chắc không nghi ngờ, nhưng trước mắt, Diệp Trùng chỉ có đè nén nghi hoặc này xuống. Bỏ đi, lo làm gì, cho dù mấy cường giả này thật sự tồn tại cũng chẳng có quan hệ gì lớn tới mình.
- Diệp tử, đây là kết quả, người đẹp này quả nhiên biết không ít, tra khảo người đẹp quả thật là trải nghiệm đáng làm người ta ghi nhớ a! Hắc hắc, không ngờ Liên minh tự do này lại thú vị như vậy. Thương có đôi chút chưa hết hứng thú nói.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT