Hoa hoa công tử màu đỏ sẫm giống như một con con cá mập màu đỏ sẫm đang ngủ say đột nhiên bị giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên sáng lên răng nanh đáng sợ của nó, vô số thiết bị bắn tia laser bỗng mở ra, tất cả sư sĩ đuổi đến của Liên minh tự do chỉ cảm thấy trước mặt đột ngột sáng lên, quang mang chói mắt làm mắt mọi người đau buốt.
Mưa ánh sáng do ngàn vạn chùm tia laser hình thành chiếu cả bầu trời sao này sáng như ban ngày, giống như hoa tươi nở rộ, lại xán lạn như cảnh xuân tươi đẹp.
Mấy sư sĩ đuổi đến này lại không nhàn nhã đi thưởng thức cảnh đẹp khó thấy này, bọn họ đã hồn phi phách tán. Mấy chùm tia laser nhỏ mảnh này trong mắt bọn họ lại trí mạng vô bì. Nếu như là bình thường, chùm tia laser uy lực thế này đối với bọn họ mà nói không xem là gì, cho dù chịu vài cái cũng chẳng có gì không được.
Đích xác, loại chùm tia laser uy lực thế này đánh lên quan giáp của bọn họ chẳng qua cũng chỉ để lại một cái lỗ nông, nguy hại đối với cả cái quang giáp nhỏ nhoi vô cùng. Nhưng mật độ dày đặc của những chùm tia laser trước mắt lại vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Quang giáp có kiên cố hơn cũng không dám coi nhẹ công kích của loại hỏa lực có mật độ thế này. Hơn nữa, độ chính xác của mấy thiết bị bắn tia laser này khủng bố tới mức kinh người, gần như không hề bắn hụt.
Oành oành oành. Chính ngay lúc tàn ảnh của mấy chùm tia laser này vẫn còn lưu lại trên võng mạc của mọi người, vô số quang giáp bùng nổ dữ dội. Sự hoành tráng của cảnh tượng mấy mươi cái quang giáp đồng thời phát nổ, cho dù là mấy tinh anh đã quen với quang cảnh hoành tráng trong Liên minh cũng xuất hiện sự thất thần trong khoảng thời gian ngắn.
Mưa ánh sáng không ngừng lại, các vụ nổ cũng xảy ra liên tục, mấy quả cầu lửa không ngừng chiếu sáng bầu trời sao trở thành nốt nhạc gõ xuống liên tục trên bản nhạc này.
Ba giây!
Chỉ dùng có ba giây! Toàn bộ tất cả quang giáp bước vào tầm bắn của thiết bị bắn tia laser đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhất thời, cả chiến trường lại xuất hiện một sự tĩnh lặng ngắn ngủi. Mấy cái quang giáp phía sau căn bản là không dám tới gần, lúc này đây, chiến hạm màu đỏ sẫm này trong lòng bọn họ giống như một con cự thú hồng hoang, kiêu ngạo, khinh thường nhìn bọn họ.
Đây rõ ràng chẳng qua chỉ là chùm tia laser bình thường, thế nào mà có thể có uy lực to lớn thế này?
Số lượng thiết bị bắn tia laser nhiều như vậy, tỉ lệ bắn trúng kinh người thế này, trong chiến hạm này rốt cuộc bao nhiêu thần xạ thủ?
Tất cả sư sĩ đều sợ hãi.
Chính trong khoảnh khắc mọi người thất thần này, Hoa hoa công tử đột nhiên tăng tốc, bỏ trốn ra ngoài. Tuy hiện giờ xem ra Hoa hoa công tử chiếm thượng phong, nhưng mỗi người trong chiến hạm đều hiểu rõ lúc này thật ra vẫn chưa rời khỏi cảnh nguy hiểm.
Nơi đây dù sao cũng là đại bản doanh của kẻ địch, nếu như đối phương chỉ có chút thực lực này, vậy bọn họ hoàn toàn không đủ tư cách sánh ngang với ba thế lực lớn còn lại. Huống chi đối phương còn có chiến hạm, nếu như Hoa hoa công tử bị mấy cái quang giáp này dây dưa, đợi chiến hạm của đối phương tới, vậy Hoa hoa công tử tuyệt đối khó tránh cái chết.
Cho nên Mục không chút do dự mà lựa chọn bỏ chạy.
- Không hay, chiến hạm của địch! Trong giọng nói của Mục lại xuất hiện chút kinh hoảng.
Mấy mươi điểm đen được phóng lớn thông qua màn hình, làm mọi người trên chiến hạm ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.
- Số lượng tám mươi. Mục dùng tốc độ nhanh nhất có được con số cụ thể.
Bao gồm cả Diệp Trùng, mọi người trên chiến hạm đều ngây ngốc ra. Không đến nỗi vậy chứ, tám mươi chiến hạm? Dùng tám mươi chiến hạm tới đối phó một chiến hạm này của mình? Điều này cũng quá khoa trương rồi đó!
Nhìn đối phương giữ đội hình chiến đấu hoàn chỉnh lao thẳng tới bên này, chiến hạm đông nghìn nghịt cực kỳ hoành tráng, xung đột thị giác mang đến cho người ta cũng không gì so sánh được. Tám mươi chiến hạm? Đây là khái niệm gì chứ, trong đầu mọi người không khỏi đoản mạch trong chốc lát.
Thân hình mọi người đột nhiên đột ngột chúi ra sau, Hoa hoa công tử tăng tốc rồi! Lúc này, kẻ ngốc cũng biết ở lại khẳng định sẽ chỉ có một con đường chết. Nhưng Diệp Trùng thế nào cũng nghĩ không ra đối phương lại xuất hiện tới tám mươi chiến hạm. Nhìn Thu Mạn nằm trên mặt đất, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Nàng ta rốt cuộc là có thân phận gì? Vì nàng ta, Liên minh tự do lại xuất động tám mươi chiến hạm!
- Đối phương muốn đánh bọc sườn! Trúc Linh tinh mắt, nhịn không được thất thanh kêu lên.
Diệp Trùng vội vàng ngước mắt nhìn, mấy mươi cái quang giáp đã từ mấy hướng xa xa bay tới, nhìn tình hình là muốn đánh bọc sườn phía trước Hoa hoa công tử.
Tổng cộng mười ba cái. Diệp Trùng đếm kỹ càng.
Tốc độ mười ba cái quang giáp này nhanh vượt xa dự liệu của mọi người. Có hai cái quang giáp tốc độ thậm chí có thể nhanh hơn Qua Dực của Trúc Linh, ngoài ra có mười một cái, cũng tuyệt không chậm hơn Thủ Hộ của Diệp Trùng, mười ba cái quang giáp này, cái nào cũng sát khí đằng đằng, khí thế hung hăng.
Nếu như Thu Mạn lúc này mà tỉnh lại, nhất định sẽ nhận ra mười ba cái quang giáp này. Mười một cái trong đó chính là mười một vị trong mười ba Lĩnh bộ danh tiếng vang dội trong Liên minh tự do. Còn danh tiếng hai người còn lại càng có uy hơn, nhưng người biết lại ít hơn nhiều, Thu Mạn là một người trong đó. Bọn họ là Phong trưởng cực ít khi ra tay trong Liên minh. Phong trưởng của Liên minh tự do cũng tương đương với át chủ bài của ba thế lực lớn khác. Lần này Liên minh tự do có thể nói là tinh anh xuất ra hết, nếu như còn giữ không được Hoa hoa công tử, vậy quả thật là mặt mũi mất sạch.
Trong hai cái quang giáp này có một cái là quang giáp không phải hình người, quang giáp hình dạng bò cạp, nhưng so với Phong Sa trùng Diệp Trùng dùng qua lúc trước không biết cao cấp hơn bao nhiêu. Tốc độ hai cái quang giáp nhanh nhất, bay ở trước nhất.
Nhưng mười ba cái quang giáp này rõ ràng có chút cố kỵ với thiết bị bắn tia laser của Hoa hoa công tử, không thể không làm một đường cong lớn.
- Các vị xin ngồi vững, lập tức thực hiện bước nhảy không gian. Giọng nói của Mục đầy bình tĩnh.
Diệp Trùng kinh ngạc trong lòng, bước nhảy không gian? Bước nhảy không gian cần một quá trình tăng tốc khá dài, hơn nữa, trong quá trình này không thể chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào, nếu không, cực có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm.
Nhưng Diệp Trùng rất mau liền bình tĩnh lại, lựa chọn của Mục nhất định là lựa chọn tối ưu có được sau khi trải qua tính toán.
Vẻ mặt Trúc Linh kinh ngạc, liếc nhìn tiểu Thạch đầu một cái rồi lập tức bình tĩnh lại. Vẻ mặt tiểu Thạch đầu bình tĩnh, kết quả tính toán của hắn và của Mục hoàn toàn giống nhau. Chỉ có Liên Nguyệt mặt trắng như một tờ giấy, hai tay bắt chéo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lúc đầu, khi đang bay tới hành tinh Minh Hồng, Mục đã lựa chọn vài địa điểm bước nhảy không gian làm đường lui. Mục tiêu bay lúc này chính là một trong số đó.
Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới tình cảnh mình ngồi trong buồng lái của Mục chạy khỏi hành tinh rác. Con đường phía trước không rõ, cũng đầy nguy hiểm, nhưng tâm tình của Diệp Trùng lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Không có hoảng hốt, không có sợ hãi, sau khi kinh ngạc lúc đầu, Diệp Trùng rất mau liền tiếp nhận hiện thực này.
Vô số lần qua lại giữa sống và chết làm hắn càng trân quý tính mạng, lại không hề sợ hãi cái chết.
Đầu kia của địa điểm bước nhảy không gian này là một chỗ trong thiên hà Thiết Bối Tây Ni. Chỉ cần thông qua chỗ bước nhảy này, vậy thì mấy người này sẽ an toàn rồi.
Tính toán bước nhảy không gian không ai dám sơ suất, lơ là, một điểm sai sót nhỏ nhoi cực có khả năng làm ngươi đi tới một nơi cực kỳ xa xăm và lạ lẫm. Có lẽ cả đời ngươi cũng tìm không ra đường về.
Vũ trụ rộng lớn, là thứ con người vĩnh viễn mày mò không hết. Năm thiên hà lớn tuy lớn, nhưng trong cả vũ trụ, nó chẳng qua chỉ như một hạt cát nhỏ.
Mọi người đối với tính toán bước nhảy không gian, không ai không thận trọng vô cùng. Ngoại lệ giống tiểu Thạch đầu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể tính toán ra địa điểm bước nhảy không gian của đối phương, là thuộc về thiên tài.
Thời gian trôi qua cực chậm, thời gian bình thường trôi qua trong nháy mắt lúc này lại giống như bị kéo dài dằng dặc. Bầu không khí trong cả chiến hạm làm người ta khó thở.
Mọi người đều đang cầu chúc quang giáp đối phương không phát hiện ra ý đồ của Hoa hoa công tử. Cặp mắt mọi người không nháy, nhìn chằm chằm màn hìn, mười ba cái quang giáp này vẫn bay về phía trước, muốn đánh bọc sườn ở trước mặt. Từ trước mắt mà xem, bọn họ hình như không phát hiện ra ý đồ của Hoa hoa công tử.
Thời gian trôi qua từng chút một. Địa điểm bước nhảy không gian tiến gần càng chút một, trái tim mọi người đều nhảy tới cuống họng rồi. Đôi tay tiểu Thạch đầu nắm chặt, gương mặt đỏ rực, ngay cả hơi thở của Trúc Linh cũng trở nên nặng nề. Liên Nguyệt càng không chịu nổi, mồ hôi tuôn như suối, nhưng khẩn trương tới mức hoàn toàn quên lau đi.
Sắp rồi... sắp rồi... Lập tức sẽ tới rồi...
- Không hay! Trừ Diệp Trùng, mọi người trên tàu đều đồng thời la lên, sắc mặt đồng loạt thay đổi.
Cái đuôi bò cạp của quang giáp hình dạng bò cạp màu nâu đậm đó đột nhiên tuôn chảy ra quang mang màu đỏ chói mắt, tình cảnh đó Diệp Trùng cực kỳ quen mắt, trong đầu hắn lập tức nghĩ tới quang mang màu lam nhạt tỏa ra do pháo điện từ tích lũy năng lượng trước khi bắn.
Lần này ngay cả sắc mặt Diệp Trùng cũng thay đổi.
Một chùm sáng màu đỏ đậm chuẩn xác bắn trúng Hoa hoa công tử.
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT