"Không phải tại ngũ, là xuất ngũ!" Vấn Thiên trả lời: "Cho dù bối cảnh Thiếu Hoàng Phái có đồ sộ đến đâu cũng không thể điều động quân nhân tại ngũ được. Họ chỉ là thuê quân nhân xuất ngũ có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã làm cố vấn và hướng dẫn viên. Một phần vì vậy nên chính quyền Đông Hải mới nương tay, bằng không đám này đã bị giải tán lâu rồi."

"Nếu thật sự xảy ra sự cố ngoài ý muốn thì sao?"

"Ngoài mặt thì trước khi lên đảo tất cả đều bị tịch thu tất cả công cụ liên lạc, thực ra mỗi hướng dẫn viên đều ngầm mang theo một máy thông tin, ngoài ra còn có một chiếc xuồng đậu sẵn gần hoang đảo. Nếu xảy ra sự cố, hướng dẫn viên sẽ lập tức báo cho xuồng cập bờ, đưa người bị thương đi cấp cứu."

11 gật đầu: "Trò chơi này bắt đầu từ khi nào?"

Vấn Thiên đáp: "Trước đây khá lâu đã có, chính thức thành tổ chức thì mới gần hai năm nay. Thực ra nhiều vùng khác trong nước cũng kiểu trò chơi sinh tồn hoang dã tương tự, chỉ là không mạo hiểm bằng và quy mô thì kém xa. Cả quần đảo Lưu Ly đó đã được Thiếu Hoàng Phái lấy danh nghĩa phát triển khu vực thuê trọn gói, tháng nào cũng tổ chức thi thố khá rầm rộ..."

11 chỉ vào tấm ảnh hỏi: "Chuyện xảy ra như thế nào?"

"Vụ này xảy ra vào tháng trước. Theo lời hướng dẫn viên đội đó thì hai người chết gồm một nam một nữ, quen nhau trong trò chơi, chắc chắn khi đó đã phát sinh tình cảm. Một buổi tối hai người trốn vào rừng tâm sự, khi người trong đội nghe thấy tiếng súng chạy đến thì cả hai đã chết. Theo vết thương trên cơ thể, chắc chắn người tấn công dùng súng thật. Xem biên bản thẩm vấn của cảnh sát thì tất cả đều nói không ai rời khỏi đội lúc đó. Cảnh sát đã triển khai lục soát khắp đảo, không hề phát hiện thấy trên đảo còn có người khác, cũng không tìm được khẩu súng thật nào, dường như cả hung thủ và hung khí đã bốc hơi biến mất. Ngoài ra kỳ lạ nhất là việc này..." Vấn Thiên chỉ vào tấm ảnh: "Sau khi xác định cả hai người đã chết, hướng dẫn viên đặt thi thể ở đó rồi dẫn đội rời ra phía bờ biển, nhưng khi cảnh sát đến tiếp nhận thì thi thể đã biến mất, hiện trường chỉ còn lại những dấu chân này. Theo cảnh sát kiểm chứng, những dấu chân này đều thuộc về hai người chết..."

11 chau mày: "Các ông nghi ngờ là tự xác chết đứng dậy bước đi?"

Tửu Quỷ lại xen vào: "Tôi đã bảo là cương thi mà!"

Vấn Thiên lắc đầu: "Khả năng xác chết tự đi không lớn, tuy không thể loại trừ nhưng cá nhân tôi không nghiêng về giả thiết này."

"Cảnh sát sau đó có tìm thấy thi thể không?"

"Không!" Vấn Thiên lắc đầu: "Lục tìm khắp đảo cũng không thấy, hơn nữa........." Ông ta như làm trò ảo thuật, rút hai tấm ảnh khác chìa ra: "Cảnh sát theo dấu chân truy tìm, đến chỗ cách ban đầu chừng một cây số thì cả hai dấu chân đồng thời biến mất. Tấm ảnh này là địa điểm xuất hiện cuối cùng của dấu chân..."

11 cầm ảnh xem một hồi. Vẫn là một bãi cỏ, vì gần biển ẩm ướt nên hình dấu giày đều rõ ràng, in sâu trên đất. Một tấm ảnh khác chụp xa theo góc nghiêng, có thể nhìn thấy hai hàng dấu giày đến một chỗ rồi cùng biến mất. Phía trước và xung quanh không thấy để lại dấu chân nào khác, ngoài ra gần đó chỉ có cây cối và bùn đất, không có vách đá để trèo cũng không có bờ biển để nhảy xuống nước. Vì sao dấu giày lại đột nhiên biến mất chứ?

Hắn đặt tấm ảnh xuống, hỏi: "Có kiểm tra cây cối gần đó không?"

Vấn Thiên gật đầu: "Đã kiểm tra kỹ. Không có dấu chân dấu tay, cũng không có vết máu. cành cây cũng không hề có dấu tích leo trèo. Hai người đó chắc chắn không leo cây để rời đi."

11 lại cầm mấy tấm ảnh lên, tỉ mỉ quan sát. Một lúc Vấn Thiên hỏi: "Thấy thế nào?"

11 hỏi lại: "Phía cảnh sát có nhận định gì?"

"Vì dọc đường dấu chân thỉnh thoảng để lại vết máu, đã xác định là máu của người chết, nên cảnh sát nghi ngờ hung thủ đã đổi sang đí giày của hai người chết, cõng thi thể đi. Nơi dấu giày biến mất khả năng có trực thăng tiếp ứng ở trên, hung thủ vác xác leo lên bay đi. Cảnh sát thoe đó phán đoán hung thủ ít nhất là hai người, hơn nữa còn có trực thăng tiếp ứng."

"Không có khả năng!" 11 bác lại ngay: "Tuy từ tấm ảnh không thể xác định mức độ mềm nhão cũng như độ ẩm ướt của bùn đất, nhưng nhìn những chỗ đất lộ ra thì có thể chắc chắn, nếu một người cõng thêm một người thì dấu chân để lại sẽ không thể nông như thế này. Theo độ sâu của dấu chân cũng như kích thước gót giày, có thể đoán một người khoảng 40 đến 50 cân, người kia đại loại 63 đến 68 cân, hẳn phải là một nam một nữ. Trọng lượng cụ thể phải xem chất đất hiện trường và độ ẩm ướt mới có thể tính toán, nhưng chắc chắn không thể có chuyện một người cõng một người khác, trừ phi hoặc bản thân hung thủ hoặc thi thể không có trọng lượng..."

Vấn Thiên lộ rõ thần sắc tán thưởng. Khả năng quan sát phán đoán mà 11 thể hiện đều khác hẳn người thường, chỉ qua mấy tấm ảnh đã suy ra nhiều như vậy, thậm chí tính cả được thể trọng của đối tượng. Nếu bồi dưỡng cẩn thận, tương lai thành tựu của hắn hẳn sẽ vô hạn lượng. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tình hình quả đúng như hắn nói. Hai người chết gồm một nam một nữ, thanh niên lúc còn sống nặng 65,5 cân, cô gái nặng 46.5 cân, rất khớp với tính toán của 11. Hơn nữa đây mới chỉ là tính toán qua ảnh, nếu có thể đến hiện trường, e rằng 11 còn có thể tính được thể trọng của họ chính xác đến từng lạng.

"Còn ông nghĩ sao?" 11 hỏi Vấn Thiên.

"Phán đoán tạm thời chỉ có hai khả năng, một là thi thể bị người ta mang đi ngay tại nơi để xác. Hai người khác đi giày của người chết, chích một ít máu dọc đường vung ra đánh lạc hướng, đến chỗ đã định được người tiếp ứng dùng trực thăng hoặc các công cụ khác đón đi. Khả năng thứ hai là người chết tự bò dậy đi đến điểm biến mất, sau đó được người khác đưa đi..."

Tửu Quỷ vỗ đầu: "Tôi thấy phải còn một khả năng khác nữa..."

"Hử?" Vấn Thiên nhìn lão đầy hứng thú. Đúng là mặt trời mọc đằng tây, Tửu Quỷ lần đầu tiên nghiêm chỉnh nêu ý kiến!

Tửu Quỷ đúng là rất nghiêm chỉnh: "Nếu hai người này giẫm theo vết chân của mình quay trở lại, được đón ngay tại chỗ ban đầu thì sao?"

"Không thể nào!" 11 thẳng thừng bác bỏ, không hề nể mặt.

Tửu Quỷ không mảy may mếch lòng, cười hì hì: "Sao lại không thể? Ta từng xem một bộ phim trinh thám, trong đó có một đoạn như vậy... Hung thủ xỏ giày người chết vào đi một đoạn rồi quay trở lại, tạo ra hiện trường giả..."

11 chỉ vào dấu chân trong bức ảnh: "Những vết giày đều rất rõ ràng, đường vân dưới đế giày không rối loạn hoặc có dầu hiệu bị lặp lại, là do chỉ giẫm một lần mà có. Nếu giẫm theo dấu giày đi trở lại, không thể nào có chuyện đặt chân chuẩn xác không sai một li, cả hoa văn đế giày cũng ăn khớp. Ông có làm được không?"

Tửu Quỷ nghĩ một lát, bước lên trước hai bước, đoạn vừa tính toán vừa lùi lại hai bước, gượng cười lắc đầu. Tuy nói cao thủ có thể khống chế chính xác điểm đặt chân của mình, nhưng thật sự có thể làm được mỗi bước đều không sai một li giẫm đúng vào dấu chân lúc trước để quay lại thì đã không còn là người nữa rồi, bởi lẽ con người căn bản không thể làm nổi.

Vấn Thiên thấy 11 nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lại hỏi: "Còn phát hiện gì không?"

11 hỏi lại: "Cương thi di chuyển như thế nào?"

"Thì nhảy!" Tửu Quỷ đứng nguyên tại chỗ, giơ thẳng hai tay, đồng thời hai chân nhảy cẫng lên một cái.

Vấn Thiên cười nhạt: "Di chuyển của cương thi là thần kinh thực vật bị kích thích, không thể nào giống như người sống. Mỗi khi chịu kích thích, hai chân họ sẽ bật lên không theo một mục đích nào. Tần suất giật nhảy căn cứ theo tốc độ co duỗi thần kinh và tần số va chạm, khi nhanh khi chậm không hề ổn định."

"Ông nhìn đi..." 11 gõ nhẹ vào hai hàng dấu chân trên bức ảnh: "Hai chân trái phải của hai người này cách đều đặn, so le nhau. Họ không nhảy mà là đi bình thường."

Vấn Thiên giật tấm ảnh lại nhìn, gật đầu: "Không sai, họ đi chứ không phải nhảy!"

Tửu Quỷ cũng cầm lấy tấm ảnh xem một hồi, đoạn gãi đầu: "Kỳ lạ, sao ta không để ý tới nhỉ?"

11 lại hỏi: "Cương thi có nhảy về một hướng cố định nào đó không? Hay là hai cương thi cùng nhảy về một hướng?"

Vấn Thiên lắc đầu: "Khả năng này không lớn, cương thi không có suy nghĩ và ý thức tự chủ, hướng nhảy vì thế không cố định. Có thể là luôn nhảy mãi ở một chỗ, cũng có thể là nhảy giật lùi." Dừng một lát ông ta nói tiếp: "Ý của cậu là hai người này rõ ràng di chuyển có mục đích?"

"Ông nhìn hai bức này! 11 đưa hai tấm ảnh chụp dấu giày biến mất cho Vấn Thiên.

Vấn Thiên và Tửu Quỷ chụm đầu lại cùng xem, nhìn mãi cũng không hiểu ý 11. Cuối cùng Tửu Quỷ ngẩng đầu hỏi: "Xem cái gì?"

11 chỉ quanh mặt cỏ rồi chỉ vào cây cối xung quanh: "Nếu là trực thăng thì lúc lượn vòng sẽ gây ra gió mạnh ép xuống, cỏ cây trên mặt đất sẽ rạp về bốn phía so với điểm trung tâm, lá trên cây cũng bị thổi bay xuống, cuối cùng tất cả lá rụng ở khu vực này sẽ đều bị gió thổi bay. Chỗ này lẽ ra phải rất sạch sẽ, thế nhưng trong ảnh lại còn đầy lá rụng."

Vấn Thiên gật đầu tán đồng: "Vì thế không thể có trực thăng đến tiếp ứng, nghi vấn hung thủ bay đi cũng có thể loại trừ."

"Khá lắm!" Tửu Quỷ giơ ngón tay cái tán thưởng: "Nhóc con giỏi lắm, chỉ mấy câu đã loại trừ được khả năng bỏ trốn lớn nhất. Nhưng không có trực thăng thì chúng biến mất bằng cách nào? Không lẽ thật sự biến thành Phi thi?"

Vấn Thiên phản bác: "Không thể nào lại biến thành Phi thi. Gọi là Phi thi cũng không phải là thật sự biết bay đâu!"

Tửu Quỷ giật giật tóc, nhăn mặt: "Chuyện li kì cổ quái chúng ta gặp còn ít sao...?" Có lẽ rất không quen phải chải tóc ngay ngắn mà cả buổi lúc nào lão cũng đưa tay gãi đầu. Mái tóc lúc bước vào cửa sạch sẽ gọn gàng, bây giờ đã rối tung chẳng khác nào tổ quạ.

11 hỏi: "Thế nào là Phi thi?"

Vấn Thiên giải thích: "Phi thi là một loại xác chết phân hủy, tương đối phức tạp, nếu muốn nói rõ ràng thì phải bắt đầu từ đầu. Thông thường người chết đi sau một đến hai tiếng đồng hồ là giai đoạn nhão cơ, sau đó sẽ bước vào giai đoạn cứng xác. Trong trường hợp bình thường, giai đoạn cứng sẽ kéo dài từ một đến hai ngày, sau đó lại sẽ bắt đầu giãn dần, trong vòng ba đến bảy ngày thì trưong lên rồi phân hủy. Có điều thi thể chôn ở dưỡng thi địa thì khác, do sự xâm thực của các chất hóa học trong đất mà tốc độ phân hủy cơ thể tăng lên, tình trạng xác cứng cũng sẽ được duy trì, vì thế các khớp thẳng đờ không tài nào gập lại được. Trong thời gian năm đến bảy ngày sau khi chôn, thi thể sẽ bắt đầu có biến đổi. Ở đây, quá trình mà tôi nói này là trong điều kiện thi thể trực tiếp tiếp xúc với đất, nếu khi chôn đặt vào trong quan tài thì lại khác. Có quan tài thì quá trình bảo vệ xác chết sẽ được kéo dài, dài đến mức nào thì phải xem chất lượng của quan tài. Độ ăn mòn của đất ở dưỡng thi địa rất cao, quan tài gỗ kém dễ mục giũa thì thời gian có thể là vài tháng hay một năm, quan tài mỏng chỉ có thể một đến hai tuần. Mà trong xã hội cũ thì người nghèo khổ chiếm đa số, đa phần chỉ dùng chiếu bọc người chết đem chôn, lấp một lớp đất mỏng lên là xong nên mới gây ra nhiều cương thi, trong đó chuyện cương thi xuất hiện ở thời Minh mạt và Thanh mạt là nhiều nhất. Còn nếu dùng quan tài tốt như gỗ trắc chẳng hạn, bên ngoài lại bọc thạch quách thì hầu như không thể nào xảy ra chuyện cương thi biến đổi. Dưỡng thi địa là nơi rất thần kì, nếu để thi thể tiếp xúc với bùn đất sẽ đẩy nhanh tốc độ phân hủy thậm chí sản sinh hiện tượng xác biến. Nếu thi thể được bảo vệ tốt thì dưỡng thi địa không gây phương hại, ngược lại sẽ trở thành nơi lý tưởng để cất giữ thi thể. Vì thế vào thời cổ, các quý tộc hoàng thân quốc thích đều thích được chôn ở dưỡng thi địa, bởi chỉ có họ mới có khả năng dùng quan tài tốt để gìn giữ thi thể. Nhiều nơi ở Trung Quốc đào được thi thể hàng nghìn năm vẫn không bị phân hủy, thậm chí có một số khi khai quật vẫn giữ được dung mạo lúc chôn, chính là công hiệu của dưỡng thi địa vậy."

"Ục ục......." Tửu Quỷ không nhịn nổi việc con sâu rượu đang hoành hành, cầm chai bia thứ hai trên bàn tu ừng ực. Dường như lão đã quên thứ bia này đối với lão là vô vị nhạt thếch, uống chẳng khác nào nước lã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play