Vấn Thiên nhắm mắt xem như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Bất kể chôn cất ở đâu, chỉ cần quan tài chưa bị xâm thực thì thi thể vẫn an toàn, cũng sẽ không xảy ra tình trạng biến dị. Thi thể lúc đó sẽ ở trong trạng thái ướt và yên vị tại chỗ hoặc hân phủy tiếp. Tuy nhiên nếu quan tài bị mục rũa và xác chết theo đó biến dị thì sẽ rất nhiều chuyện xảy ra. Trước hết giai đoạn này độc tố thường phát triển nhanh chóng khiến xác chết lên mốc, tùy theo từng khí hậu và nhổ nhưỡng khác nhau mà màu sắc mốc xác cũng khác nhau, chính là tử cương, lục cương và mao cương tôi đã nói ở trên. Thực ra đây chỉ là trạng thái mọc mốc của xác chết, người xưa nhầm tưởng là xác ướp mọc lông. Một kiểu biến dị nữa chính là phi thi, tình trạng này rất đặc thù, đến giờ vẫn không biết xảy ra do đâu. Trước đây chúng tôi đã từng gặp một phi thi, đáng tiếc lúc đó đã dùng lửa thiêu luôn..."

Tửu Quỷ nhấc miệng khỏi chai bia, làu bàu: "Còn đáng tiếc nữa? Không lẽ anh muốn giữ lại nghiên cứu?"

Vấn Thiên vẫn làm như không nghe thấy, nói tiếp: "Phi thi thực ra cũng là cương thi nhưng lực bật nhảy rất kinh người, mỗi lần có thể vượt xa hơn 2 mét, đồng thời nhảy cũng rất cao. Hơn nữa tần số kích thích thần kinh cũng cực nhanh, hơn rất nhiều so với cương thi thông thường, vì thế dân gian cho rằng chúng biết bay, mới gọi là phi thi..."

"Hơn hai mét?" 11 nhìn qua bức ảnh, lắc đầu: "Không thể nào, gần chỗ này không có dấu chân khác, nếu như chỉ là hai, ba mét thì chắc chắn đã bị cảnh sát phát hiện!"

Vấn Thiên gật đầu: "Cảnh sát đã lục tìm một phạm vi rộng lớn, không phát hiện thấy dấu chân khác nên tôi đã loại trừ khả năng phi thi."

11 dựa lưng vào ghế, hỏi: "Ông vẫn cho rằng đó là cương thi?"

"Có lẽ không phải!" Vấn Thiên lắc đầu: "Như cậu nói, tôi nghĩ hai người này tự mình đi. Cương thi không thể đi chỉ có thể nhảy, càng không thể di chuyển có mục đích. Trong khi người để lại hai hàng dấu chân này khẳng định là ý thức rất tỉnh táo, hơn nữa còn có thể tự do đi lại. Vấn đề là họ đã đi đâu? Dấu chân rốt cuộc là của hung thủ hay là thật sự của người chết? Vết máu dọc đường thì giải thích ra sao? Vì sao hai người lại đột nhiên biến mất? Họ đã biến mất như thế nào?"

"Ông muốn tôi đi điều tra vụ này?"

Vấn Thiên tay phải chống cằm, ngón tay cái khẽ gãi môi: "Vốn dĩ tôi muốn đích thân đi một chuyến, không ngờ cậu lại gây việc rắc rối lớn như thế nên phải thay đổi kế hoạch. Thời gian tới cậu không thể ở lại Kinh thành, vậy thì hãy thay tôi đi điều tra vụ này!"

"Chuyện hôm nay các ông định xử lý ra sao"

"Còn có thể thế nào nữa?" Vấn Thiên thở dài một tiếng, gõ gõ lên đầu: "Chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ thôi!"

"Tẩy não?"

Vấn Thiên đính chính: "Là thôi miên! Chúng tôi phải cật lực thu xếp một đội thôi miên cao cấp, tiến hành làm thủ thuật cho đám người kia. Trước hết phong tỏa trí nhớ đối với buổi tối nay, sau đó cấy vào não hình ảnh giả..."

11 chau mày: "Dị năng khống chế tâm linh?" Text được lấy tại Truyện FULL

"Không phải, lấy đâu ra nhiều dị năng khống chế tâm linh thế? Trung Quốc đến nay chỉ mới xuất hiện hai người, một là Tâm Ngữ, người còn lại chính là bạn của cậu..." Vấn Thiên thở dài: "Nếu có đủ người điều khiển tâm linh thì hay rồi, chúng ta có thể cấy vào não họ những hình ảnh giả vĩnh cửu, không cần nơm nớp lo lắng biết đâu những người này hồi phục lại trí nhớ. Vì cậu chúng tôi đã phải rất mạo hiểm đó!"

Nói đến đây Vấn Thiên đưa mắt nhìn 11, hỏi vẻ ý tứ sâu xa: "Hay là... người bạn có thể điều khiển tâm linh kia của cậu đâu? Nếu có cậu ta giúp thì chúng ta khỏi cần lo lắng nữa rồi!"

11 không đáp mà hỏi lại: "Sau khi thôi miên, sẽ không có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có!" Vấn Thiên biết hắn cố tình lảng tránh, trong lòng không khỏi thầm thở dài: "Thôi miên chỉ là dẫn dụ những người đó mau quên đi, hoặc giả phong tỏa một đoạn ký ức, lợi dụng ảo giác tạo cho họ một đoạn hình ảnh giả khiến họ tin hình ảnh giả này chính là sự việc có thật từng xảy ra. Nhưng não người là thứ phức tạp nhất, nhiều người từng bị thôi miên quên đi một số quá khứ nhưng sau một thời gian lại có thể dần nhớ ra. Y học gọi hiện tượng này là chứng mất trí tạm thời. Vì thế chúng ta không loại trừ trong số những người có mặt tối nay sẽ có người lúc nào đó tỉnh lại..."

"Nếu họ hồi phục được trí nhớ, các ông sẽ xử lí thế nào?"

"Những người này đều đã được xác định, trong vòng một năm sẽ có nhân viên chúng ta ngầm theo dõi, ngay khi phát hiện ai đó có dấu hiệu khôi phục lại trí nhớ sẽ phải bí mật đưa về thôi miên thêm. Sau một năm thì dù có lấy lại trí nhớ cũng không còn gì đáng ngại..."

"Các ông định tạo hình ảnh giả thế nào?"

"Đánh đấm, ẩu đả dẫn đến thương tật, thậm chí chết người..." Vấn Thiên chỉ ra ngoài cửa: "Bên ngoài còn rất nhiều kẻ tò mò và phóng viên các báo đài. Tất cả đều đã biết trong quán đại loại xảy ra chuyện gì, chúng ta đương nhiên không thể tạo ra hình ảnh vô sự được. Chỉ có thể để cho đám sinh viên kia tung tin ra, nói tối nay có hai băng xã hội đen xô xát ẩu đả, cũng chỉ có vậy cậu mới có thể đứng ngoài không liên can. Tuy nhiên tốt nhất thời gian này cậu không nên xuất hiện ở Kinh thành, vụ án này giao cho cậu xử lí là thích hợp nhất."

Nói tới đây, ông ta thở dài một tiếng nặng trịch: "Băng, chúng tôi thật sự đã khoan dung hết mức với cậu rồi. Lần này chỉ vì một chuyện hoàn toàn cá nhân mà cậu đã khiến cả Long Hồn phải chịu áp lực lớn, thâm chí phải mạo hiểm bạo lộ thân phận đến giúp cậu xử trí hậu sự. Kỳ vọng của Long Hồn đối với cậu từ trước đến nay rất cao, đừng để chúng tôi thất vọng!"

Đúng như lời Vấn Thiên nói, Long Hồn ra mặt lần này quả thực đã phải mạo hiểm không ít. Thân phận của thành viên Long Hồn vốn không thể để lộ, bởi lẽ mỗi một người trong đó đều không thua kém gì vũ khí siêu cấp. Một khi thân phận họ bại lộ, không những ảnh hưởng đến quốc gia mà người thân họ cũng có thể gặp nguy hiểm. Không ít quốc gia luôn lăm le trông chừng Long Hồn, nếu biết tung tích một thành viên chắc chắn những kẻ thù địch sẽ không bỏ qua cơ hội loại trừ người đó, hoặc giả bắt cóc người nhà để uy hiếp người đó làm việc cho họ.

Vì thế công tác bảo mật thân phận của Long Hồn, từ trước đến nay đều được thực thi hết sức nghiêm ngặt.

Vấn Thiên lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho 11: "Lát nữa sẽ có người đưa cho cậu vé máy bay, sáng sớm mai xuất phát đi Đông Hải. Sau khi đến hãy gọi điện thoại cho người này, cô ta sẽ thu xếp các việc tiếp theo. Nhược Thủy hôm qua đã đến đó, vụ này chúng ta giao cho hai người phối hợp điều tra. Người trên danh thiếp sẽ bố trí hai thân phận thích hợp, hai người dùng thân phận này tham gia trò chơi sinh tồn hoang dã vào tuần sau. Nhớ kỹ, không được để lộ thân phận, cũng không được có hành động quá đà, mọi việc chỉ có thể tiến hành bí mật. Trò chơi sẽ kéo dài năm ngày, trong năm ngày này nếu vẫn chưa tìm được đầu mối thì tạm thời quay lại Đông Hải, chờ chỉ thị mới của Tổ chức."

11 nhận tấm danh thiếp, xem qua. Đây là một danh thiếp rất tinh xảo, trên dùng in tên một công ty thương mại xuất nhập khẩu tại Đông Hải, bên dưới là cái tên Phó Kiều Kiều, chức vụ Giám đốc phòng dịch vụ khách hàng.

Hắn cất tấm danh thiếp, hỏi: "Trò chơi vẫn còn tiếp tục?"

Vấn Thiên khoanh hai tay trước ngực, gật đầu: "Mặc dù có tai nạn nhưng sau đó nhu cầu vẫn không giảm. Thiếu Hoàng Phái dùng quan hệ gia đình gây áp lực với chính quyền tỉnh, phía Đông Hải chỉ còn cách tạm thời dỡ bỏ lệnh phong tỏa. Thực ra thì Đông Hải đã báo cáo vụ này lên Trung ương, cấp trên sau khi nghiên cứu quyết định giao cho Long Hồn chúng ta bí mật xử lý, vì vậy mới có lệnh cho trò chơi tiếp tục. Vì vụ án có nhiều điểm rất bất bình thường nên để tránh làm quần chúng hoang mang, chúng ta chỉ có thể điều tra bí mật, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."

"Cũng có nghĩa là, biết vụ án này ngoài chính quyền Đông Hải và cảnh sát thì chỉ có mấy người tham gia trò chơi lần trước, phía báo giới không có tin tức gì?"

"Đại loại là vậy!" Vấn Thiên gật đầu.

"Tham gia trò chơi có hạn chế thân phận không?"

"Cơ bản là không, nhưng Thiếu Hoàng Phái có chế độ hội viên, người thường dù biết có trò chơi cũng không biết đi đâu để ghi tên tham gia. Hội viên đều là do những người cũ giới thiệu gia nhập, sau đó tự mình lại giới thiệu người khác vào, dựa vào mô hình như thế đến nay đã phát triển đến con số 1774, đa phần là trí thức khá giả và con em nhà giàu các vùng trong cả nước."

Tửu Quỷ ngoáy mũi, hù nhạt: "Nói trắng ra thì là Thiếu Hoàng Phái mượn danh nghĩa trò chơi để chiêu binh mãi mã, hòng tăng cường lực lượng chính trị về sau. Đám nhãi nhép này, tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ không hề nông cạn đâu..."

Vấn Thiên lắc đầu: "Chuyện đó không liên quan đến chúng ta!"

11 lại hỏi: "Nếu như là chế độ hội viên, tự tôi đi ghi danh liệu có gây nghi ngờ không?"

Vấn Thiên trịnh trọng gật đầu: "Chắc chắn, vì thế chúng tôi đã sắp xếp cho cậu một người bạn. Có hội viên cũ giới thiệu, sẽ không khiến người ta nghi ngờ."

"Ai?" 11 rút tấm danh thiếp giơ lên: "Cô ta?"

"Không phải! Phó Kiều Kiều không là hội viên, chỉ phụ trách thu xếp cho cậu và Nhược Thủy một thân phận thích hợp."

Tửu Quỷ bên cạnh không nhịn được, lại chen vào: "Người này cậu cũng biết, hơn nữa trong hội này lại khá có vị thế. Có hắn ra mặt giới thiệu, cậu sẽ không phải lo bị ai nghi ngờ..."

"Âu Dương Lâm?" 11 hỏi ngay.

"Hả?" Tửu Quỷ giật thót người: "Sao cậu biết?" Không riêng Tửu Quỷ, cả Vấn Thiên cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Đoán thôi!" 11 lạnh nhạt.

Thực ra, được xem là quen biết bên cạnh hắn cũng không có mấy ai. Ý của Vấn Thiên là người này không những quen biết với 11 mà còn nhiều lần tham gia vào các trò chơi sinh tồn, có nghĩa rất đam mê nhưng kiểu mạo hiểm như thế này. Không cần suy nghĩ nhiều, 11 lập tức xác định chỉ có hai ứng viên, một là Lãnh Dạ, hai là Âu Dương Lâm. Ngoài hai người này, người 11 quen biết cũng chỉ có thành viên Long Hồn và mấy thiếu nữ. Long Hồn không thể nào xuất hiện, mấy thiếu nữ kia thì càng khỏi cần nghĩ. Còn lại chỉ có Lãnh Dạ và Âu Dương Lâm...

Sau sự kiện Huyết Hồng Hoa, Lãnh Dạ được minh oan và tức khắc bị cơ quan cũ triệu tập, sau đó cũng không rõ hành tung ra sao. Trong vụ án này cơ hội để gã xuất hiện là gần như bằng không, vì thế 11 bỏ qua Lãnh Dạ mà đoán Âu Dương Lâm...

Tửu Quỷ thở phù một hơi, cảm thán: "Nhóc con, có lúc ta thật muốn phanh cái đầu cậu ra xem bên trong rốt cuộc làm bằng gì!"

Vấn Thiên nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, nói: "Ba anh em nhà Âu Dương từ nhỏ lớn lên trong trụ sở Quân khu 3, vì thế việc Âu Dương Lâm quen biết Thiếu Hoàng Phái đồng thời tham gia vào trò chơi này cũng không có gì lạ. Chúng tôi đã điều tra, anh ta hầu như cứ cách hai tháng lại tham dự một lần. Cuộc sinh tồn dã ngoại tuần sau, không những Âu Dương Lâm mà danh sách còn có tên cả Âu Dương Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh!"

11 khẽ chau mày: "Chẵng lẽ Âu Dương Lâm không biết chuyện xảy ra lần trước?"

"Có lẽ là không. Tin này được giữ rất kín, mà Âu Dương Lâm sau khi được cậu cứu về chỉ ở nhà nghỉ dưỡng, hẳn không có cơ hội tiếp xúc với mấy tay bự của Thiếu Hoàng Phái."

"Còn Âu Dương Bác, ông ta cũng không biết?"

Vấn Thiên gõ nhẹ tay lên trán: "Chuyện này thì tôi cũng không rõ. Cách nghĩ của Âu Dương Bác từ trước đến giờ người khác đều khó đoán, có thể ông ta đã biết nhưng cảm thấy chết hai người cũng chẳng có gì là ghê gớm, nên..."

Tửu Quỷ cắt ngang: "Tính cách Âu Dương lão tử, nếu biết có nguy hiểm chắc chắn vẫn sẽ gửi con mình đến đó. Thành tài phải qua tôi luyện mà!"

Một thành viên Long Hồn chợt chạy vào phóng thẳng lên tầng hai, cúi xuống thì thầm mấy câu bên tai Vấn Thiên. Với nhĩ lực của 11 cũng không thể nghe được gã nói gì, hẳn người này đang dùng món công phu "Tụ âm thành tuyến" trong võ học Trung Quốc.

Vấn Thiên nghe xong, khẽ gật đầu: "Bên kia xảy ra chút chuyện, tôi phải đi trước. Tửu Quỷ, ông hãy trao đổi với Băng các công việc tiếp theo!"

Nói đoạn đứng dậy, vừa bước hai bước chợt dừng chân quay lại, nói: "Băng..." Trầm ngâm một hồi, ông ta lại lắc đầu: "Cậu phải cẩn thận, nếu thật sự là cương thi thì nhớ không được va chạm, chỉ có thể dùng gậy xử lý. Còn nữa, đừng gây thêm chuyện! Long Hồn không làm lỗi với bất cứ thành viên nào, trừ phí họ làm lỗi trước với Long Hồn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play