Phủ Quốc công có hai phòng, nhị phòng bên kia tự mình mở một cửa hông, người bên ngoài cũng biết. Nếu túm Nhị lão gia, cũng sẽ không đi từ cửa chính, trực tiếp vào bằng cửa hông.

Vừa nghe được trong lời Xuân Mai có người muốn xét nhà, ngay cả Trần thị cũng khiếp sợ, lập tức đứng lên. 

Đi về trước hai bước lại dừng lại.

Nhất định là nhị phòng xảy ra chuyện, nếu không sao bên này không nghe được chút tin tức nào? Không biết như thế nào, đột nhiên nhìn về phía A Đoàn, luôn cảm thấy việc này có liên hệ với việc hôm nay nàng phát tác. Tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc, các nô tài của đại phòng cũng châu đầu ghé tai, thậm chí còn nhanh mồm nhanh miệng hỏi dò hơn Trình thị.

Dù đại phòng nhị phòng có mâu thuẫn gì cũng vẫn là người một nhà, không có nhị phòng, đại phòng cũng như bị lột một lớp da.

"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhị phòng đang tốt đẹp sao tự dưng lại xét nhà, không có chút dấu hiệu báo trước nào!" 

Xuân Mai cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng thấy tình huống không đúng lập tức chạy đi tìm Trình thị: "Nô tỳ cũng không biết, chỉ nghe nói nhị lão gia đã bị bắt giam. Phu nhân, ngài mau trở về xem một chút, những binh linh kia rất hung dữ, cũng sắp đem nhà chúng ta lật lên rồi!"

Trình thị lúc này mới hồi phục, tóc tai bù xù trực tiếp cùng Xuân Mai chạy về nhị phòng. Những hạ nhân khác gan lớn hơn một chút cũng chạy theo xem, nhát gan thì ở bên cạnh đợi tin tức.

Cả phòng người đều bối rối, chỉ có A Đoàn là bình tĩnh đến có chút dọa người. 

Trần thị do dự đã lâu, cuối cùng nhẹ giọng: "A Đoàn..." A Đoàn ngẩng đầu, trong con ngươi ngăm đen là sự bình tĩnh: "Mẫu thân, đợi sau khi những chuyện này qua con sẽ giải thích với người." Dừng một chút lại mở miệng: "Người phái người mang đứa nhỏ tới đây đi, còn nhị tỷ nữa, phái người đến thư viện đón nhị tỷ đến đại phòng đi."

Mặc kệ như thế nào, đứa nhỏ cũng là vô tội.

Trần thị bình tĩnh nhìn A Đoàn một lúc lâu, gật đầu đồng ý, xoay người đi xử lý vụ việc. Hiện tại nhị phòng đã rối như mớ bòng bong, đại phòng lại không có chút tin tức nào thật là làm cho người ta rối ren, dù sao vẫn phải phải biết nguyên nhân là gì mới đúng, còn phải tìm đại lão gia về để hỏi cho rõ ràng.

Còn đứa nhỏ với nhị tiểu thư, đón về cũng không sao cả.

Đứa nhỏ mới hơi lớn chút cùng một tiểu thư khuê các, cho dù nhị lão gia thật sự gây ra chuyện gì, cũng không liên quan đến hai người bọn họ.

Trần thị bận rộn đi ra ngoài xử lý mọi chuyện với hỏi thăm, người trong nhà cũng bắt đầu làm việc, mặc dù lo lắng, cũng không dám bỏ việc trong tay để chạy đi xem náo nhiệt. A Đoàn vẫn luôn đứng tại chỗ, bây giờ cất bước đi ra ngoài, lập tức có nha hoàn đi theo: "Bán Đông tỷ tỷ không ở đây, nô tỳ đưa tam tiểu thư về phòng."

Nhị phòng loạn như này, đại phòng cũng bị ảnh hưởng, ngộ nhỡ có người nhân lúc loạn này mà làm cái gì thì thật không tốt.

Biết là quan tâm mình, A Đoàn cười lắc đầu: "Không cần, ta còn đưa theo những người khác, đang chờ ở bên ngoài, ngươi đi giúp mọi người đi."

"Vâng, Tam tiểu thư đi cẩn thận."

Ra đến sau cửa phòng A Đoàn đứng tại chỗ nhìn về hướng nhị phòng. Cho dù không tận mắt nhìn thấy cũng có thể đoán được tình hình bên kia đang như thế nào, bọn nha hoàn sợ hãi khóc, nhóm ma ma cũng run rẩy, gã sai vặt cũng không lanh lợi hăng hái như bình thường. Những cái bình bị đập vỡ, tất cả đồ vật đều bị lôi ra, bên này thét chói tai, bên kia quát lớn...

Đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, xoay người rời đi.

Cũng không có nha hoàn đi theo như vừa nói với nha hoàn kia, cũng không về viện của mình, mà trực tiếp đi đến thư phòng của đại lão gia. Ai biết được trên đường lại gặp Hứa Tiêu Nhiên đang cuống quýt từ bên ngoài về, hai người nhìn thấy nhau đều ngẩn người, Hứa Tiêu Nhiên mở miệng trước: "Muội ở đây làm gì? Mau trở về phòng của muội đi, hôm nay không giống mọi hôm, trong nhà hơi loạn, muội đừng đi dạo bên ngoài."

Vừa nói vừa tiến lên: "Đi, ta đưa muội trở về."

A Đoàn lùi về sau một bước tránh được tay Hứa Tiêu Nhiên, lắc đầu: "Muội đi thư phòng chờ phụ thân, muội muốn nói chuyện với người."

Hứa Tiêu Nhiên ngẩn người sau đó giật mình, khuôn mặt đẹp thêm dịu dàng: "Muội không cần lo lắng, sự việc lần này tuy lớn, nhưng nhị thức tự làm tự chịu, không có liên quan lớn đến chúng ta. Không cần quá lo lắng, bây giờ phụ thân nhiều việc, muội đến đó cũng không đợi được người đâu." 

Nghĩ là A Đoàn lo lắng việc vừa xảy ra nên muốn tìm phụ thân, cho nên mới giải thích, nhưng không nói cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, chọc đến người nào. Chủ yếu là vì Hứa Tiêu Nhiên cũng không rõ những cái đó, mấy năm nay nhị thúc sống không rõ ràng, nói hắn không gây sự với ai là giả.

Quan trọng là, tại sao lại là Vệ tướng quân vừa mới trở về?

Nói cho cùng thì hắn với nhị phòng nhà mình không thù không oán, tại sao lại chọc đến hắn rồi.

Bên này tâm tư Hứa Tiêu Nhiên quanh quẩn mấy vòng, tâm tư A Đoàn cũng sớm bay ra bên ngoài. Nên nói như thế nào với phụ thân đây? Không muốn lừa gạt người, nhưng cũng sợ người buồn lòng, cho rằng mình máu lạnh, đối với người thân cũng có thể ra tay ác như vậy. Sai là sai, làm sai thì phải bị phạt, nói lý không nói tình thân! 

Vừa nghĩ vừa đi vòng qua Hứa Tiêu Nhiên, tiếp tục đi về hướng thư phòng của đại lão gia, trong đầu nghĩ nên nói như thế nào. Sau đó bả vai bị đè xuống, là Hứa Tiêu Nhiên, hắn cũng hồi thần: "Ngoan, ta đưa muội trở về trước, chờ phụ thân xong việc ta sẽ phái người báo cho muội."

"Bây giờ muội đến chờ ở thư phòng, cho dù chờ cả ngày cũng không có ích gì."

A Đoàn cũng biết sẽ phải chờ rất lâu, nhưng mà việc cần thiết bây giờ là nên suy nghĩ thật kỹ xem nói chuyện này với phụ thân như thế nào. Ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tiêu Nhiên, lời của Đại ca... Mím môi, trực tiếp kéo Hứa Tiêu Nhiên đến một lương đình gần đó ngồi xuống, đối với vẻ mặt nghi ngờ của Hứa Tiêu Nhiên, A Đoàn trực tiếp nói luôn.

"Chuyện của nhị phòng, là do muội làm."

Hứa Tiêu nhiên trong đầu mấy ngày nay đều nghĩ Vệ Trường Hận liên lạc với ai, hay trong sự việc này có kẻ thù của nhà mình, hắn có phải đứng ở phía đối lập với nhà mình hay không? Bất thình lình nghe được lời nói của A Đoàn, lộ ra vẻ mặt mờ mịt cùng đờ đẫn: "Muội nói cái gì?"

Tiểu muội với Vệ Trường Hận?

Hai người họ quen biết nhau hơn nữa còn liên lạc với nhau lúc nào!

Nhìn thấy Hứa Tiêu Nhiên trong nháy mắt kinh ngạc, A Đoàn biết mình đã tìm đúng người. Đại ca đã trưởng thành hơn nữa sắp thi khoa cử, nói với huynh ấy cũng không khác gì nhiều so với nói với phụ thân, nói trước cho Đại ca cũng không sai. Lại khẳng định lần nữa: "Chuyện của nhị phòng, là do muội làm."

"Đại ca, huynh nói xem nếu muội..." Nói việc này với phụ thân sẽ như thế nào, nhưng mà lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị cắt đứt.

"Đợi đã!" Hứa Tiêu Nhiên nhăn chặt mày, sắc mặt hết sức kinh ngạc nhìn A Đoàn: "Muội, muội quen biết Vệ tướng quân lúc nào? Muội có quan hệ như thế nào với hắn?" 

Hứa Tiêu Nhiên không nhịn được căng thẳng.

Mặc dù bây giờ A Đoàn mới mười hai tuổi còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng mà bên cạnh nàng tuyệt đối không được có bất kỳ một nam tử nào được! Cho dù Thái Tử mấy năm nay cũng chưa trở về cũng không thể được! Nếu lúc Thái Tử trở về biết được chuyện này, trời ạ, hoàn toàn không thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Sự việc của nhị phòng bên kia không còn quan trọng nữa!

Vệ Trường Hận? A Đoàn cũng sững sờ, việc này liên quan gì đến Thái Tử ca ca, sao lại kéo lên người hắn?

Nhìn A Đoàn hơi hơi trừng mắt, Hứa Tiêu Nhiên tưởng bản thân đã dọa đến nàng. Không dấu vết hít một hơi thật sâu, chỉnh lại nét mặt, hết sức bày ra dáng vẻ ôn hòa bình thường, cười khẽ lừa gạt: "Nói cho Đại ca biết, muội làm sao quen biết với Vệ Trường Hận? Hai người... quan hệ rất thân thiết sao?"

Vừa nói trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ xem nên xử lý Vệ Trường Hận như thế nào, cho dù là tướng quân cũng phải xử lý.

Tiểu muội còn nhỏ như vậy, nhất định là hắn câu dẫn tiểu muội! 

Cho dù tính tình A Đoàn chậm hiểu hơn nữa cũng biết chuyện này có chỗ không đúng, trợn mắt nhìn Hứa Tiêu Nhiên: "Đại ca muốn nói đi đâu vậy? Muội mới chỉ gặp mặt Vệ tướng quân một lần mà thôi, lần đó còn có An Dương. Hôm hắn mới trở về, Hoàng Thượng để muội cùng An Dương tiến lên gặp mặt hắn nói vài câu."

Lúc đầu cũng không để chuyện này trong lòng, bởi vì trong lòng A Đoàn Vệ Trường Hận là Thái Tử ca ca, quên mất là trong mắt người khác hắn là Vệ tướng quân. Hôm tất cả tâm tư đều đặt ở việc nếu phụ thân biết sự việc của nhị phòng sẽ làm thế nào, trong đầu óc đều nghĩ chuyện này, đã bỏ quên chuyện này.

"Vậy vì sao hắn nói chuyện của nhị phòng cho Hoàng Thượng biết?" Hứa Tiêu Nhiên không tin, bình tĩnh nhìn A Đoàn.

A Đoàn chớp chớp mắt nghiêm túc: "Đương nhiên là An Dương tìm rồi. muội nói chuyện này cho nàng ấy biết, nàng ấy nghĩ ngợi rồi nói bây giờ Vệ tướng quân là người được Hoàng Thượng coi trọng, hơn nữa hắn với nhà chúng ta không có thù oán gì thì càng có sức thuyết phục. Chủ yếu nhất là, nếu là hắn nói, Hoàng Thượng thấy thái độ coi trọng của hắn đối với chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua."

"Phụ thân cũng không có cách nào nói nhị thúc."

"Thật sự là chỉ như vậy thôi sao? Là An Dương công chúa ở giữa?" 

"Tất nhiên, nếu không còn có thể có gì nữa chứ?" A Đoàn phồng mặt, không thấy chột dạ chút nào phản bác lại. 

Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng cách giải thích này, chủ yếu là vì Hứa Tiêu Nhiên cũng không tưởng tượng được tiểu muội nhà mình cùng Vệ tướng quân mặt lạnh có gì để nói! Bấy giờ mới gật gật đầu, sau đó khẽ cau mày: "Muội hãy đem những gì muội biết nói hết cho ta biết."

A Đoàn gật đầu, bỏ bớt chuyện Ngô Đồng báo tin cho biết, nói láo là bản thân vô tình biết được, sau đó cùng An Dương tra ra được, những cái khác thì nói hết cho Hứa Tiêu Nhiên, bao gồm cả chuyện có hơn mười người chết vì nhị thúc. Đoạn trước còn chưa phản ứng, lúc nói đến chuyện có người chết sắc mặt Hứa Tiêu Nhiên lập tức nghiêm túc.

Sau đó gắt gao nhìn A Đoàn.

A Đoàn cho rằng Hứa Tiêu Nhiên cũng giống mình không tiếp thu được sự thật này: "Đại ca, muội cũng không nghĩ như vậy. Nhưng mà nhị thúc thật sự đã làm sai, những người chết đó đều vô tội, chúng ta không thể bao che cho nhị thúc, nếu không về sau sẽ càng có nhiều người vô tội chết vì nhị thúc..."

Hứa Tiêu Nhiên nhắm nghiền hai mắt, phải kìm nén lại, lồng ngực không phập phồng thở dốc.

"Muội còn nói muội với hắn không có quan hệ gì nữa!"

"Cái gì?" Lần này A Đoàn thật sự không biết tại sao.

Hứa Tiêu Nhiên hung hăng nhìn A Đoàn: "Nếu muội không quen biết hắn, tại sao hắn phải giúp muội bao che cho nhị thúc? Vốn không có chuyện có người chết, chỉ nói nhị thúc tham ô mà thôi! Nếu như biết còn có hơn mười mạng người thì không đơn giản chỉ là xét nhà thôi đâu! Mà tất cả người của nhị phòng đều sẽ bị bắt vào nhà lao!"

Thái Tử ca ca... 

Rõ ràng là huynh đưa ra những chứng cứ kia, rõ ràng huynh muốn muội nhận lấy tiếng xấu, vì sao lại mềm lòng? A Đoàn thật sự bị tin tức này làm kinh sợ, đã chuẩn bị sẵn sàng việc nhị thức chết, phụ thân cũng sẽ vì chuyện này mà tức giận với mình thậm chí còn có thể cắt đứt quan hệ cha con. 

Sau đó đột nhiên nói cho ngươi biết, việc này cứ cho qua như vậy đi. 

Không biết vì sao đột nhiên rất muốn khóc lại cũng rất muốn cười, muốn nhất là bổ nhào vào lồng ngực của Thái Tử ca ca.

Khóe miệng Hứa Tiêu Nhiên co giật nhìn trên mặt A Đoàn hiện lên nụ cười chói mắt! Cái này, cái này rõ ràng là không có tự trọng! Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn trầm giọng: "Từ hôm nay trở đi, muội hãy ở yên trong nhà không cho phép muội gặp ai, kể cả công chúa cũng không được!"

Nhất định phải để nàng cắt đứt với Vệ Trường Hận, nếu không khi Thái Tử trở về thì thật sự nguy rồi!

Lúc này A Đoàn mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn Đại ca đang tức giận, nghĩ ngợi vẫn là không nên nói chuyện. Nếu nói hắn luôn nửa đêm trèo tường vào, không chừng Đại ca sẽ tức giận đến mức ngất đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play