Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 82


11 tháng

trướctiếp

A Đoàn thành thành thật thật đi theo Hứa Tiêu Nhiên về viện của mình, vài lần muốn mở miệng, nhưng mà thấy Hứa Tiêu Nhiên lạnh mặt, vẫn không thể nào nói ra miệng, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc mắt một cái, lại liếc mắt nhìn.

Hứa Tiêu Nhiên tuy không phải người luyện võ, nhưng đi theo Đại lão gia xử lý rất nhiều việc, sớ, học được đoán ý qua lời nói và sắc mặt.

Nha đầu kia đáng thương nhìn mình lại nhìn mình...

"Haizz." Thở dài một tiếng sau đó dừng bước, nghiêng đầu nhìn ánh mắt hơi trừng lớn như bị dọa sợ của A Đoàn, không do dự mở miệng: "Đừng giả bộ, muội sợ ta từ lúc nào rồi? Có chuyện gì thì nói nhanh lên, đưa muội trở về xong ta phải chạy qua chỗ phụ thân, bây giờ nhị phòng đang rất loạn."

Dừng một chút bổ sung: "Về việc cấm túc với chuyện của Vệ tướng quân thì không cần nói nữa, việc này tuyệt đối không thương lượng."

Trước tiên xử lý chuyện của nhị phòng xong sẽ lại đến xử lý chuyện của các người! Trong mắt Hứa Tiêu Nhiên viết rõ ràng ý này. A Đoàn bĩu môi hoàn toàn không để trong lòng, đó chính là Thái Tử ca ca, có gì mà phải kiêng dè chứ? Về sau sẽ biết. Bỏ qua chuyện này, sau đó nói: "Đại ca, muội có nên đi tìm phụ thân nói thẳng chuyện này là do muội gây ra không?"

"Không thể." Hứa Tiêu Nhiên nghe được lập tức từ chối, gần như không cần suy nghĩ.

"Vì sao?"

"Chuyện này vốn chính là do muội khởi xướng, muội không thể để người khác gánh tội giúp muội."

Người khác này là chỉ Vệ Trường Hận sao? Chẳng lẽ quan hệ của hai người đã tốt đến mức này rồi? Huyệt thái dương của Hứa Tiêu Nhiên giật giật lại bị kìm nén xuống. Bây giờ không thích hợp nói chuyện này, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt đã. Được Hoàng Thượng coi trọng thì thế nào? Cho dù Hoàng Thượng sủng ái hắn chẳng lẽ còn có thể sủng ái hơn Thái Tử sao?

"Việc này là do muội khởi xướng, nhưng mà muội tuyệt đối không thể để cho phụ thân biết, tuyệt đối không thể."

Vẻ mặt nghiêm túc tuyệt đối không nói đùa, còn dùng chữ tuyệt đối hai lần. A Đoàn cau mày, bộ dáng phục tùng tự hỏi một phen sau đó mím môi: "Ý của Đại ca là, phụ thân sẽ vì chuyện này mà trách cứ muội sao? Sẽ bởi vì nhị thúc là huynh đệ là tay chân của người, nên người sẽ coi như việc này không xảy ra sao?"

Cảm xúc của A Đoàn bây giờ rất loạn, có đau lòng khổ sở, cũng có trách cứ phụ thân bao che người nhà, còn có, áy náy với hai đứa nhỏ của nhị phòng. Bả vai đột nhiên bị đè nặng, ngẩng đầu lên nhìn là Đại ca, Hứa Tiêu Nhiên nắm bả vai A Đoàn, khom người nhìn ánh mắt nàng.

"Ta hiểu tâm trạng của muội, nhưng mà chuyện này tuyệt đối không được để cho phụ thân biết."

"Mấy năm nay nhị thúc làm việc như thế nào chúng ta đều biết, phụ thân cũng biết, nhưng mà người vẫn luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nhị thúc. Chuyện này cũng là thường tình, hắn cũng là nhị thúc của chúng ta, càng là đệ đệ ruột thịt của phụ thân. Thanh quan khó quản việc nhà, phụ thân không thể nhẫn tâm với nhị thúc là chuyện thường tình."

"Chúng ta không mấy thân cận với nhị thúc, nhưng mà phụ thân với ông ấy lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên sâu nặng hơn rất nhiều."

A Đoàn tất nhiên biết việc này, cũng bởi vì biết cho nên mới muốn thẳng thắn: "Phụ thân khổ sở thì muội càng nên nói cho người biết, nói cho người biết chuyện này là do muội làm. Đánh muội mắng muội cũng được, chỉ cần phụ thân có thể tốt hơn."

"Không, muội không hiểu." Hứa Tiêu Nhiên lắc đầu, giọng nói thâm trầm. 

"Trên thực tế, việc này phụ thân đều biết, chỉ là không đi sâu vào điều tra, nói chính xác ra, vốn chưa bao giờ nghĩ đến việc điều tra." Chỉ mắng nhị thúc một trận mà thôi, yêu cầu hắn về sau thành thật một chút. Nhưng con người nhị thúc như vậy làm sao có thể thành thật được chứ? Phụ thân nói hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể an ổn mấy ngày.

Nghĩ tới việc này, trên mặt Hứa Tiêu Nhiên khó tránh khỏi chút bất mãn. Bất mãn vì phụ thân không quả quyết, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, lần này gây ra chuyện này, lại là chuyện tốt. Nhìn vẻ khiếp sợ của A Đoàn, Hứa Tiêu Nhiên dứt khoát nói tất cả mọi chuyện ra: "Ta đã từng nói với phụ thân, xử lý
chuyện của nhị thúc sớm một chút, nếu không đợi vài năm nữa, nhất định sẽ gây ra chuyện lớn hơn nữa, đến lúc đó sẽ không thể giải quyết nổi."

Chờ A Đoàn lớn lên, làm Thái Tử phi sau đó là Hoàng Hậu.

Nhìn tính tình của nhị thúc như vậy, hắn còn không gây chuyện lật trời lên sao? Đến lúc A Đoàn là Hoàng Hậu, không thể để xảy ra chút sơ suất nào, nhị thúc là một căn bệnh ác tính. Nhưng mà đã nói đến mức này, phụ thân vẫn không nhẫn tâm, khi đó còn mắng mình một trận.

Chờ vài năm nữa? A Đoàn lập tức nghĩ đến chuyện Thái Tử ca ca nói. Không có tâm trạng cười bọn họ anh hùng chung chí hướng, chỉ là hơi mất mát. Phụ thân đối với mình rất tốt, nhưng người biết rõ về sau nhị thúc sẽ ảnh hưởng xấu đến mình như thế nào vẫn không xuống tay, hơn nữa những chuyện kia còn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đi điều tra.

Phụ thân bao che cho nhị thúc đến mức này...

Thấy rõ sự chua xót của A Đoàn, Hứa Tiêu Nhiên cũng không khuyên bảo. Bởi vì đây là sự thật, phụ thân đúng là vì nhị thúc mà làm cho A Đoàn lâm vào hoàn cảnh khó khăn, hơn nữa còn là hoàn cảnh hiển nhiên dễ thấy. Về sau A Đoàn sẽ là Hoàng Hậu, nàng nên hiểu được, không thể hoàn toàn tin tưởng ai, người nhà cũng không được.

Trong đầu nghĩ đến vừa rồi phụ thân tức giận, còn bảo mình đi điều tra chuyện này, thậm chí vẫn muốn bảo vệ nhị thúc. Cười lạnh, sẽ chỉ làm chuyện này càng ngày càng lớn, đừng nghĩ đến chuyện bảo vệ hắn.

"Chuyện này với ta mà nói, là ta gây ra, chuyện không liên quan đến muội, muội hãy nhớ kỹ."

A Đoàn ngẩng phắt đầu dậy, khiếp sợ nhìn Hứa Tiêu Nhiên đang rất bình tĩnh: "Đại ca..."

Hứa Tiêu Nhiên cười cười, đưa tay bóp bóp khuôn mặt bây giờ vẫn có chút thịt của A Đoàn, đáng tiếc nói: "Trưởng thành rồi, không tròn tròn như khi còn bé nữa." A Đoàn không có tâm trạng nói đùa, cũng mặc kệ bàn tay đang làm loạn của hắn vội vàng nói: "Làm sao có thể để Đại ca đi chứ? Việc này nhất định sẽ làm phụ thân tức giận rất lớn, không thể để Đại ca đi nhận tội thay muội, muội sẽ tự mình nói với phụ thân!"

Hứa Tiêu Nhiên nhíu mày, đã dự liệu trước nhìn A Đoàn.

"Muội cảm thấy ta không có khả năng bảo vệ muội sao? Không có tư cách đi chống lại phụ thân sao?"

"không phải, ý muội không phải như vậy..." 

"Được rồi, thời gian thật sự không có nhiều, muội tin ta, ta sẽ xử lý tốt những chuyện này, muội không thể cho phụ thân biết việc này có bất kỳ quan hệ gì với muội biết chưa?"

A Đoàn hơi không tình nguyện, Hứa Tiêu Nhiên lại thở dài, tiểu muội làm sao lại kiên quyết như vậy chứ! Trực tiếp ngồi xổm trước mặt A Đoàn, ngửa đầu nhìn ánh mắt của nàng, cười hờ hững: "Ta là con cả, càng là người thừa kế phủ Quốc công sau này. Ta đã trưởng thành, lập tức sẽ tham gia thi Hương."

"Cho nên, làm sao phụ thân có thể tức giận được, người sẽ không làm gì ta đâu."

"Nhưng muội thì không như vậy, cho dù về sau muội có thân phận tôn quý như thế nào cũng vẫn là nữ nhi, nữ nhi xuất giá sẽ mang đến trợ lực cho nhà mẹ đẻ đồng thời cũng phải dựa vào nhà mẹ đẻ. Ta không thể cho muội có khúc mắc gì với phụ thân được, tuyệt đối không cho phép."

"Cho nên, việc này không có chút quan hệ nào với muội cả, là ta khởi xướng, muội hoàn toàn không biết."

Hứa Tiêu Nhiên cũng không nghĩ người một nhà mà phải tính kế đến mức này, nhưng mà nhị thúc với tiểu muội chỉ có thể chọn một người, quyết định của mình rất rõ ràng, là tiểu muội. Máu lạnh cũng được, không có tình thân cũng tốt, đối với nhị thúc căn bản là cũng không có bao nhiêu tình cảm. Nếu như hắn an ổn thì thôi, nhưng mà người này chưa bao giờ biết chữ an ổn viết như thế nào!

Mà lựa chọn của phụ thân cũng rõ ràng, hắn biết rõ sẽ để lại hậu hoạn như thế nào, nhưng vẫn muốn bảo vệ nhị thúc! Đổi cách nói khác, phụ thân đã vì nhị thúc mà từ bỏ A Đoàn. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm đến mức này, cho dù tình hình khó khăn nhị thúc thật sự ngã xuống, hắn nhất định sẽ ghi hận lên người khởi xướng!

Điểm này là chắc chắn. 

Nam nhân không đáng tin cậy, đế vương càng không đáng tin cậy. Về sau A Đoàn là quốc mẫu, nàng nhất định phải có một gia tộc phía sau hoàn toàn chống đỡ nàng, chuyện này tuyệt đối không thể có bất kỳ sai sót nào. Đương nhiên, nếu như Hoàng Thượng cố gắng bảo vệ A Đoàn lại là chuyện khác. Nghĩ đến đây bản thân Hứa Tiêu Nhiên cũng cười, cùng nhau lớn lên thì sao?

Mấy năm nay Thái Tử luôn không hồi kinh, ngay cả thư cũng chưa viết cho tiểu muội một bức. Cho dù nhớ rõ thì sao? Ân huệ của Đế Vương trôi qua như mây khói, mình không thể đánh cược với một ít khả năng như vậy được.

Hơn nữa hiện tại tiểu muội còn dây dưa không rõ với Vệ Trường Hận!!!

Bán Đông đứng ở cửa viện hết nhìn đông đến nhìn tây, sao tiểu thư vẫn chưa trở về! Vốn mình cũng không đi tìm An Dương công chúa, đã thương lượng với tiểu thư, chỉ là giả vờ một chút, trực tiếp về viện là được. Kết quả nửa đường nghe được động tĩnh quá lớn bên nhị phòng, khắp nơi đều là tiếng kêu sợ hãi.

Bán Đông to gan, hơn nữa là động tĩnh của nhị phòng bên kia, đương nhiên muốn đi xem kịch vui. Kết quả nhìn thấy một đội quan sai trực tiếp vọt vào nhị phòng. Lúc ấy Bán Đông liền biết xảy ra chuyện, đám quan binh kia không lưu tình chút nào, tùy tay đẩy nhóm bà mụ ngã xuống đất, không chút lưu tình.

Nhà mình cao quý, ai đến cũng cười cười nể mặt ba phần, Bán Đông lập tức hiểu được, lần này nhất định nhị phòng đã gây ra chuyện lớn.

Cũng không dám nhìn tiếp, sợ những người đó coi mình là nha hoàn của nhị phòng. Lúc ấy có thể nhìn thấy, một đám nha hoàn của nhị phòng, bất kể là đại nha hoàn hay tiểu nha hoàn, tất cả đều quỳ trong sân! Nhìn một lúc rồi chạy về, dù sao nhất định là tiểu thư biết.

Ai biết mình từ nhị phòng về đã đi một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng tiểu thư đâu!

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu thư cùng Đại thiếu gia sóng vai đi đến! Bán Đông lập tức chạy qua: "Tiểu thư, người đã đi đâu vậy?" A Đoàn động đậy khóe miệng, không nói chuyện, rũ mi mắt tinh thần không tốt. Bán Đông nghi ngờ nhìn về phía Đại thiếu gia, làm sao vậy?

Hứa Tiêu Nhiên không giải thích nghi ngờ của Bán Đông, chỉ xoa xoa đỉnh đầu A Đoàn.

"Trở về nghỉ ngơi cho tốt, tất cả đã có ta."

Lại quay đầu dặn dò Bán Đông: "Tâm trạng tiểu thư không tốt, ngươi hầu hạ nàng trở về nghỉ ngơi đi."

Bán Đông gật đầu, đỡ A Đoàn đi về hướng gian phòng. A Đoàn vẫn nhìn dưới đất, hai mày nhăn nhẹ, nhìn không ra đau lòng hay khổ sở, bởi vì quá bình tĩnh, Bán Đông cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng mơ hồ đi đến kết luận, có phải tâm trạng của tiểu thư bây giờ là mất mát không? Nhưng Bán Đông cũng không dám hỏi, chỉ suy đoán trong lòng.

Gặp được Giang Vạn Lí đang chờ ở chính sảnh, Giang Vạn Lí nhìn thấy A Đoàn lập tức muốn tiến lên. Bán Đông lại trừng hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Bước chân Giang Vạn Lí lập tức dừng lại, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn A Đoàn, không nhận được kết quả lại nhìn Bán Đông. Bán Đông lắc đầu, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!

Đỡ A Đoàn vào gian phòng, sau đó liền bị A Đoàn đuổi ra ngoài, nói muốn yên tĩnh một mình.

Bán Đông sau khi ra ngoài nói với Giang Vạn Lí hiện tại A Đoàn không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ là ngồi trên ghế quý phi bên cửa sổ, nhìn lá khô bên ngoài cửa sổ đến thất thần. 

Đại ca đã nói đến như này, mình còn có gì không rõ nữa
chứ? Phụ thân, chọn nhị thúc... nếu như không phải chính mình gây ra chuyện này, phụ thân vẫn sẽ bao che giấu xuống.

Nên khổ sở sao? Đúng vậy, nên khổ sở. Nhưng như vậy thì sao chứ? Mình là nữ nhi không sai, nhị thúc cũng là huynh đệ ruột thịt của người. Nói về quan hệ huyết thống thì không phân thắng bại. Phụ thân chọn nhị thúc cũng không sai. Nhị thúc vô liêm sỉ, nhưng nếu mình không nói những chuyện kia, thì cũng không có ai lôi ra không phải sao?

Người một nhà sống với nhau hòa hòa bình bình không phải rất tốt sao?

Tự nhiên muốn cười, nhưng mà kéo mãi khóe miệng cũng không thể nhấc lên nổi, chỉ là tràn đầy chua xót. Hóa ra, ngay cả phụ thân cũng không thể dựa vào. Mấy năm nay quan hệ cha con là thật nhưng phụ thân chọn nhị thúc cũng là thật...

Đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên nghĩ cái gì, nên làm cái gì, chỉ là ngẩn người. 

Cũng không biết đã qua bao lâu, trên người đột nhiên bị đè nặng, liếc mắt nhìn lại, là áo choàng mình thường mặc. Tưởng là Bán Đông, cổ họng hơi khàn khàn mở miệng: "Ta không sao, để ta yên tĩnh một mình, ngươi đi giúp đỡ người khác đi." Âm thanh nhẹ nhàng, gió thổi qua liền tan đi.

Nhưng mà phía sau lại truyền đến nụ cười trầm thấp.

"Ta mạo hiểm như vậy ban ngày ban mặt tới đây, nàng thật sự muốn ta đi sao?" 

Thân mình A Đoàn ngẩn ra, không thể tin chậm rãi xoay người, nước mắt đã tụ lại trong hốc mắt, lúc thật sự quay đầu lại đã không nhìn rõ hình dáng người kia, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, nhưng A Đoàn biết, đó là Thái Tử ca ca, hắn thật sự đến rồi! Trực tiếp nhào về phía người làm cho mình an tâm kia ôm ấp. 

"Cảm ơn huynh, cảm ơn huynh hiện tại có thể đến đây..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp