Lúc A Đoàn đến phòng chính, bất ngờ nhưng cũng không ngoài dự đoán, Trình thị đang nói chuyện cùng Trần thị. Trần thị thấy A Đoàn đến, một ít không kiên nhẫn trên mặt lập tức biến mất, vội vàng gọi A Đoàn lại
"Không phải ta đã bảo con ở trong phòng dưỡng bệnh sao? Điểm tâm thế nào? Ta thấy con bị bệnh cho nên tự làm chủ đổi sang món thanh đạm cho con, con ăn có quen không?"
Điểm tâm hôm nay quả thật đơn giản, một bát cháo trắng cùng mấy đĩa dưa cải. A Đoàn cười tiến lên, mặc cho Trần thị lôi kéo tay mình: "Rất vừa miệng, không có không quen." Sau đó quay đầu nhìn về phía Trình thị, ý cười rõ ràng giảm xuống mười phần, chỉ còn lại khách khí và xa cách. Cúi người: "Nhị thẩm."
Động tác này, không chỉ chọc giận Trình thị mà còn làm cho Trần thị kinh ngạc vài phần. Con gái mình mình biết rõ, tuy rằng A Đoàn không thân thiết lắm với nhị phòng, nhưng những năm qua việc thể hiện việc bằng mặt không bằng lòng rất tốt. Hôm nay sao đột nhiên lại thay đổi? Nhíu mày nhìn về phía Trình thị, nàng ta đã làm cái gì?
Ân oán ngày hôm qua Trần thị cũng biết rõ, cũng biết là Bán Đông tự làm chủ. Nếu là A Đoàn sai khiến, làm mẫu thân cũng sẽ không làm mất mặt con gái mình, huống chi Trần thị cũng không cảm thấy việc này có gì ghê gớm. Đưa cho ngươi, là tình cảm, không đưa, là bổn phận. Bây giờ Trình thị ỷ là trưởng bối còn có mặt mũi đi tìm người làm loạn.
Thật là khiến người ta xem thường.
Chẳng lẽ bên trong chuyện này còn có gì mình không biết, nếu không sao A Đoàn có thể thay đổi thái độ đột
ngột như vậy.
Bên này tâm tư Trần thị xoay chuyển ngàn lần, Trình thị lại trực tiếp tức giận. Đúng, dù Tam tiểu thư thân phận quý giá, nhưng bản thân là trưởng bối của nàng! Hôm qua nàng nói một câu dõng dạc như vậy, hôm nay đã truyền đến tất cả hạ nhân, mặt mũi của mình để đâu? Cuối cùng không thể nhịn được, chỉ lạnh lùng nói: "Mau đứng dậy, thân thể ngươi không khỏe, đừng để mệt mỏi."
Khác một trời một vực so với sự nhiệt tình ngày xưa.
A Đoàn không thèm để ý, ngồi vào bên người Trần thị lôi kéo nàng nói chuyện: "Mẫu thân, người may quần áo cho Tam ca đã xong chưa? Con đã gửi thư rồi, nói không chừng còn đến trước người." Sau khi Hứa Triệt Minh đi, tinh thần Trần thị sa sút mấy ngày, lại biết ở biên quan rét lạnh, liên tục may quần áo cho Hứa Triệt Minh.
"Sao mà nhanh như vậy được?"
"Con viết thư chính là chỉ động bút viết, ta may quần áo còn phải tốn mất mấy ngày."
"Ta cũng tranh thủ trước đông chí* gửi cho Tam ca con, tránh để đông lạnh hắn."
*Đông chí: Ngày Đông chí là ngày mà thời gian ban đêm dài nhất trong năm ở bán cầu bắc, là ngày mà thời gian ban đêm ngắn nhất ở bán cầu nam. Theo Thiên văn học phương Tây, ngày này đánh dấu sự bắt đầu của mùa đông ở bán cầu bắc, và sự bắt đầu của mùa hè ở bán cầu nam. Còn theo quan điểm của phương Đông thì ngày Đông chí chính là ngày giữa mùa đông, chữ Chí trong Đông chí nghĩa là đã đạt đến điểm cùng cực. Vào ngày này, Mặt Trời sẽ nằm ở điểm cao nhất về hướng nam trên bầu trời vào giữa trưa, rồi từ từ quay trở lại phía bắc. Ngày Đông chí của bất kỳ năm âm lịch nào cũng phải rơi vào tháng 11 (là tháng một hay tháng Tý) của âm lịch.
Đây là do A Đoàn sợ Trần thị mỗi ngày đều nhớ đến Tam ca cho nên tìm việc để nàng làm. Quân đội huấn luyện sao có thể mặc áo bông chứ? Đương nhiên cũng không dám nói thẳng cho Trần thị.
"Mẫu thân bất công, làm cho Tam ca, mà không làm cho con."
"Cái đứa nhỏ không có lương tâm này, quần áo của con còn thiếu sao? Ở phòng còn một đống quần áo chưa mặc nữa, còn tranh giành với Tam ca con? Có mất mặt hay không!"
Hai mẹ con thân mật nói chuyện, không thèm nhìn Trình thị ngồi cạnh.
Nói về Hứa Triệt Minh, Trình thị lại không có hiểu biết gì, chưa nói đến không quen thuộc với ba huynh đệ, nhiều nhất là gặp mặt hành lễ mà thôi, Trình thị muốn nói chuyện cũng không thể xen vào. Mình còn đang chờ A Đoàn nhận lỗi với mình! Cái này là sao đây, muốn bỏ qua sao?
Không có cửa đâu!
"Khụ khụ..." Ho một trận cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, A Đoàn nâng mắt nhìn lại không nói lời nào, Trần thị lạnh nhạt hỏi một câu: "Ngươi không thoải mái sao? Không thoải mái thì về nghỉ ngơi sớm một chút. Ngươi cũng không thể ốm được, ngộ nhỡ bệnh rồi lây bệnh cho đứa nhỏ thì rất nguy hiểm, nhanh về nghỉ ngơi đi."
Trình thị bị lời này làm cho ngã ngửa, cả hai cùng hợp sức với nhau đúng không?
Trực tiếp đứng dậy, hơi thở không ổn định chất vấn: "A Đoàn còn nhỏ tuổi, ta không so đo với nàng, nhưng đại tẩu ngươi như thế này là sao? Bao che như vậy truyền xuống cũng không tốt."
Tuổi còn nhỏ không so đo với ta? A Đoàn cười, ngẩng đầu nhìn Trình thị đỏ mặt tía tai, nghiêng đầu lễ phép hỏi: "Không so đo? Người hôm qua chạy đến viện của ta náo loạn không phải là nhị thẩm sao?" Nghi hoặc một lúc hỏi Trần thị: "Chẳng lẽ nhị thẩm còn có tỷ muội song sinh sao? Sao con lại không biết nhỉ?"
Trần thị không biết vì sao thái độ A Đoàn lại thay đổi nhanh như vậy, nhưng vẫn phối hợp.
Cũng giống A Đoàn, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới lắc đầu: "Ta cũng không biết." Sau đó hai mẹ con đồng thời nhìn đến Trình thị mặt đã hoàn toàn đỏ lên, vẻ mặt nghi ngờ.
Đây là một một xướng một họa* sao! (Tương tự câu con hát mẹ khen hay.)
"Ta làm loạn như thế nào? Ta đi tìm ngươi nói một hai câu, như thế là náo loạn sao?"
Ánh mắt A Đoàn lạnh lùng: "Đã muốn đuổi người của ta đi, đây vẫn không phải là náo loạn? Vậy nhị thẩm cho rằng người của ta thẩm có thể tùy ý đuổi đi sao?"
Trình thị khiếp sợ nhìn ánh mắt lạnh lùng của A Đoàn. Cô cháu gái này vẫn ngoan ngoãn hiền lành, Trần thị đem những gì tốt nhất cho nàng, chưa từng kiêu căng làm khó ai, chuyện gì có thể cho qua thì cho qua. Nói dễ nghe là dễ nói chuyện, nói khó nghe là quá yếu đuối. Cho nên hôm qua mới trực tiếp tới cửa, không nghĩ được sẽ bị phản kích như vậy.
Chẳng lẽ một nha hoàn quan trọng hơn người thẩm này??
Đặt mông ngồi trực tiếp xuống đất bắt đầu kêu khóc om sòm.
"Cuộc sống này quá xuống cấp, ta là một chủ tử, nói nha hoàn vài câu cũng không được sao?"
"Ta biết nhị phòng vẫn dựa vào đại phòng sống qua ngày, ta cũng sống rất cẩn thận, ngày hôm qua chẳng qua là tức giận nói vài câu với nha hoàn kia, vậy mà ngươi chỉ vì một nha hoàn đối đầu với ta. Chẳng lẽ nha đầu kia mang cho ta mấy thứ đồ rách nát kia ta đuổi nàng ta không đúng sao?"
Vừa khóc than vừa đấm đất chỉ mắng nhị lão gia.
"Đều trách nhị lão gia không cố gắng, chỉ cần hắn không chịu thua kém người ta, ta cũng không dễ dàng bị người khác sỉ nhục như bây giờ!"
"Cái đồ không có tiền đồ nhà ngươi mau đến đây mà xem, đây chính là người một nhà, đây chính là người một nhà!"
Trình thị náo loạn không che giấu, trừ các nô tài trong đại phòng, các nha hoàn nàng mang theo cũng xông đến, ngày càng nhiều người chạy đến. Nhưng mà Trần thị và A Đoàn không lên tiếng, không ai dám đến đỡ nàng dậy, chỉ đứng bên cạnh khuyên.
"Nhị phu nhân mau đứng dậy, ngồi dưới đất lạnh lắm!"
"Đúng vậy, người mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói, người một nhà cả, có chuyện gì mà không thể nói chứ."
...
Người càng nhiều Trình thị khóc càng hăng say, nàng ngồi dưới đất không để ý hình tượng khóc lóc om sòm, quần áo tóc tai tán loạn, khóc đến mắt đỏ mũi hồng,
làm gì còn chút tao nhã nào? Ngược lại A Đoàn với Trần thị, từ đầu đến cuối hai người đều ngồi im tại chỗ nhìn Trình thị khóc lóc om sòm, không nói một câu nào.
Cuối cùng vẫn là Trần thị không nhịn được trước.
Không ai bảo đảm được hạ nhân nhà mình có thể ngậm miệng, luôn có mấy lời mắng chửi, Trình thị muốn làm lớn chuyện để không có kết cục tốt đẹp. Mình thì không có việc gì, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến A Đoàn! Nhìn Cẩm Tú liếc mắt một cái, Cẩm Tú hiểu ý gật đầu, đóng kín cửa lại. Trần thị vừa muốn đứng dậy, chân lại bị đè xuống, là A Đoàn đang nhíu chặt mày.
Là lãnh ý Trần thị chưa từng nhìn thấy cùng... kiên quyết?
Từ lúc Trình thị nói thứ đồ rách nát lần thứ hai A Đoàn đã hoàn toàn hiểu được, có một số người cho dù ngươi nói như thế nào làm như thế nào, nàng cũng sẽ không quan tâm. Nàng chỉ nhớ rõ lợi ích của mình, không quan tâm những cái đó nàng nên hay không nên có, làm cái gì cũng coi như đương nhiên.
Cười lạnh đứng dậy đi đến trước mặt Trình thị.
A Đoàn vừa động đậy, tất cả nha hoàn đều tự động lùi về sau vài bước. Trình thị đang gào hăng say, đột nhiên xung quanh không có tiếng người khuyên nữa, dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy A Đoàn. Tiểu nha đầu, đấu với ta ngươi còn non lắm! Được như ý, ý cười chợt lóe lên, sau đó càng khóc lớn tiếng hơn.
"Ta thật đáng thương, làm chủ tử thật là quá ủy khuất, ngay cả nha hoàn cũng không dạy dỗ được!"
"Ta còn mặt mũi nào ở lại Quốc công phủ này nữa! Hãy để nhị lão gia cho ta một tờ hưu thư đưa ta trở về là được, miễn cho người khác sỉ nhục!"
A Đoàn cười: "Được thôi, cũng không cần nhị thúc viết hưu thư, ở riêng là được, ở riêng sẽ không bị sỉ nhục nữa."
Ở riêng?! Không chỉ Trình thị ngây ngốc, những người khác tất cả cũng ngây ngốc, kinh ngạc nhìn A Đoàn hiện lên lãnh ý. Trần thị chau mày, nhưng mà cũng không cắt ngang A Đoàn, con gái mình không phải tự nhiên sẽ làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Trình thị khiếp sợ nhìn A Đoàn, sau đó quay phắt đầu lại nhìn Trần thị vẫn ngồi vững vàng như trước.
Trần thị không nói lời nào tức là đồng ý?
Sao có thể chứ! Nếu ở riêng, mình sẽ không có cái gì cả! Trước kia khi lão gia tử lão phu nhân còn sống đã phân nhà ổn thỏa rồi. Nếu ở riêng, nhà mình sẽ không có chỗ nào tốt! Tuyệt đối không thể ở riêng, tuyệt đối không thể!
Trừng A Đoàn: "Ngươi là nha đầu nghịch ngợm nói hỗn láo cái gì vậy, việc này ngươi có thể làm chủ sao? Cha ngươi còn chưa nói gì đầu! Khi hai lão nhân gia mất cũng không ở riêng, bây giờ ở riêng là lẽ gì? Tâm của nha đầu ngươi cũng quá đen tối, chỉ vì ta nói nha hoàn của ngươi vài câu ngươi liền giận chó đánh mèo đến toàn bộ nhị phòng?"
A Đoàn không trả lời mà cười hỏi lại: "Nhị thẩm cảm thấy ta có thể làm chủ hay không?"
Đương nhiên có thể, điều này Trình thị tuyệt đối không nghi ngờ. Nha đầu kia số mệnh tốt, tuy rằng Thái Tử không ở đây, còn có Hoàng Hậu nương nương cùng An Dương công chúa làm chỗ dựa cho nàng! Mặc dù đây là việc nhà, nhưng nói cho cùng bên trên không có cha mẹ chồng, lúc nào cũng có thể chia nhà ra ở riêng, vốn cũng chỉ là huynh đệ, phân thì phân.
Đến lúc đó cho dù là Hoàng Hậu hay công chúa thì tùy tiện nói vài câu với đại lão gia thì việc phân nhà này nhất định làm được.
Làm sao có thể, bản thân chỉ muốn làm cho nàng biết điều một chút thôi! Cài này nếu để cho lão gia biết mình náo loạn đến mức muốn phân nhà, nhất định sẽ đánh chết mình!
Chỉ hỏi A Đoàn.
"Ngươi có ý gì? Chỉ vì ta nói nha hoàn của ngươi vài câu? Chẳng lẽ nàng ta đưa mấy thứ đồ rách nát cho ta là nàng ta có lý sao?"
Lại là thứ đồ rách nát! A Đoàn thấy ranh giới lý trí của mình không ngừng bị Trình thị ném đi, càng muốn khống chế càng bị kéo đi xa! Nhắm mắt hít thở sâu vài hơi vẫn không nhịn được! Ngồi chồm hổm xuống, cả khuôn mặt lãnh ý không che giấu được, muốn cười mà không cười được: "Đúng vậy, là thứ đồ rách nát."
Sắc mặt trầm xuống, bình tĩnh nhìn Trình thị, từng câu từng từ nói rõ ràng.
"Thứ đồ rách nát trong miệng ngươi tổng cộng có hai rương, một rương ở chỗ ta, một rương ở chỗ Hoàng Hậu nương nương. Một rương ở chỗ Hoàng Hậu nương nương, chỉ có Hoàng Thượng, An Dương cùng hai vị hoàng tử có thể ăn, những công chúa khác cũng không có."
"Ngay cả công chúa cũng không có để ăn, ngươi nói với ta đó là thứ đồ rách nát gì?"
Trình thị há miệng thật to, không nghĩ đến những quả đào này quý như vậy! Đầu óc không ngốc thì sẽ biết mùa này còn có đào ăn nhất định là đồ vô cùng quý hiếm, nhưng Trình thị cũng không nghĩ đến chỉ có hai rương. Thường xuyên nhận được thứ gì đó A Đoàn mang đến, đều là đồ được đưa đến từ trong cung, nhận được nhiều cũng không quá để ý.
"Ta, ta không biết ít như vậy, ta thật sự không biết!"
Con ngươi đen láy của A Đoàn bình tĩnh nhìn Trình thị lúc này mới kinh hoảng lên: "Ngươi không biết thì có thể mở miệng ra là một câu lại một câu thứ đồ rách nát sao? Ngươi không biết thì có thể bỏ qua tất cả những điều này sao?"
Đứng lên, nhìn xuống Trình thị.
"Nếu nhị thẩm đã nói đây là những thứ đồ rách nát, đây cũng không phải của ta, ta cũng là lấy từ chỗ khác về, ta sẽ để chủ nhân của thứ này đến nói cho nhị thẩm một chút, nói cho ngươi xem đây rốt cuộc là thứ đồ rách nát gì."
"Bán Đông!"
Bán Đông vẫn ở bên cạnh xem kịch vui nghe được A Đoàn gọi nàng, lập tức đứng dậy: "Tiểu thư?"
A Đoàn vẫn nhìn chằm chằm Trình thị, thấy rõ trong mắt nàng là sợ hãi cùng khẩn cầu. Vậy thì có làm sao? Vừa rồi nàng náo loạn lớn như vậy, chính là nghĩ náo loạn lớn lên bản thân sợ hỏng thanh danh sẽ chịu thua nàng, bây giờ chuyện đã đến bước này! Hiện tại đã biết sợ rồi sao? Đã muộn rồi!
"Ngươi để người khác cầm lệnh bài của ta tiến cung mời An Dương công chúa lại đây!"
Mời An Dương đến đây, như vậy làm sao được chứ! Mặc dù Trình thị không tận mắt nhìn thấy, nhưng mà cũng biết lúc trước An Dương công chúa đối xử với Hứa Tĩnh Ngữ như thế nào! Trừ Trần thị và A Đoàn ra những người khác nàng sẽ không nể mặt! Vừa nghĩ đến lúc trước nha hoàn nói cả người Đại tiểu thư toàn là vết roi, không khống chế được rùng mình!
"Đừng!"
Thậm chí nhanh chóng bò vài bước túm chặt chân Bán Đông đang muốn bước đi: "Không được đi, ta nói sai rồi!"
Âm thanh bén nhọn chói tai.
Bán Đông dùng sức rút chân mình từ trong tay Trình thị ra, Trình thị mất đi chống đỡ nằm sấp ra đất, nhưng nàng không để ý chút nào, lại nhanh chóng bò dậy lần nữa bắt lấy chân Bán Đông. Bán Đông cũng không theo ý nàng, lui về sau vài bước, hoàn toàn tránh được Trình thị.
"Lời của nhị phu nhân xin thứ lỗi nô tỳ không thể nghe theo, chủ tử của nô tỳ là Tam tiểu thư, không phải ngài."
Nói xong nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Trình thị trơ mắt nhìn Bán Đông chạy ra ngoài, ngây ngốc tại chỗ. Xong rồi, xong rồi, công chúa sẽ đến đây! Trong đầu Trình thị chỉ còn câu nói này, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Qua một lúc lâu mới hồi phục, lập tức từ mặt đất bò lên xoay người muốn đi cầu xin A Đoàn.
Nhưng Trình thị còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên bên ngoài một nha hoàn xông vào, Cẩm Tú đi lên trực tiếp răn dạy: "Ngươi làm nha hoàn ở đâu? Ai cho phép ngươi chạy từ bên ngoài vào, không thông báo gì cả!"
Sự việc xảy ra đột ngột này cắt đứt lời Trình thị muốn nói, không cần nghĩ quay đầu nhìn lại. Sau đó trực tiếp hỏi: "Xuân Mai? Lúc này ngươi đến đây làm gì? Không phải để ngươi luôn đi theo tiểu thiếu gia sao!"
Đây là nha hoàn chuyên môn hầu hạ tiểu thiếu gia của nhị phòng.
Nhìn sắc mặt nàng kích động hô hấp dồn dập, còn tưởng là con trai xảy ra chuyện gì.
"Làm sao vậy, có phải tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì không!"
Xuân Mai khóc ra tiếng: "Phu nhân ngài mau trở về xem một chút, một đống quan sai vọt vào nhà chúng ta, nói là muốn xét nhà!"