Xuyên qua đám người chạy đến hàng rào đúng lúc An Dương rẽ vào khúc ngoặt phía trước, dường như muốn vượt qua người kia, mắt thấy rào cản ngay phía trước mà cũng không giảm tốc độ, tay cầm roi ngựa không ngừng vung. Càng ngày càng gần, gần đến nỗi có thể thấy được cả gân xanh trên mu bàn tay An Dương, Hành Bộ Vân không chịu được sự đau đớn khi phải xóc nảy lại bị An Dương kìm chế lại! Không quan tâm bên cạnh có rất nhiều người, hai tay làm thành hình cái loa đưa lên miệng nói to: "An Dương, chậm lại, chậm lại!"
Tiếng bị những người xung quanh át đi, căn bản An Dương cũng không nghe được.
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, may mà thái giám kia được việc, toàn bộ thị vệ đều đã tập trung vào chỗ này, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của An Dương. Rào cản ở ngay trước mắt, roi ngựa trong tay An Dương vung lên, tiếng cực kì vang dội, thậm chí còn át đi cả tiếng mọi người bên ngoài khen ngợi truyền đến tai A Đoàn.
Xong rồi!
Trong đầu A Đoàn chỉ có hai chữ này.
Hành Bộ Vân chỉ lấy đà một lần, giữa không trung hí lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống, An Dương cũng từ trên lưng ngựa mà ngã xuống. Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau, A Đoàn cùng một số thị vệ nhanh chóng chạy đến muốn đỡ An Dương. Trong mắt A Đoàn hiện giờ chỉ có An Dương, cái gì cũng mặc kệ, khi hai người còn cách nhau một chút, thị vệ bên cạnh đã không còn trông cậy được nữa, đám người bắt đầu rối loạn, khắp nơi đều là ngươi xô ta đẩy.
Cắn răng, trực tiếp nhào qua, đoán nơi An Dương có thể sẽ rơi xuống rồi nhào qua đấy. Vì để tránh hôm nay trời mưa nên đường đua đã được quét dọn một lần, phía trên là cỏ, ở dưới lại là đá vụn, lúc nhào qua hai cánh tay đều có cảm giác đau đớn.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn ở hai tay thì trên lưng lại có sức nặng.
"A...!" Một tiếng kêu đau đớn, môi dưới đã bị cắn đến
chảy máu.
An Dương như đang trong mộng, khi từ trên lưng ngựa ngã xuống đầu đã ngừng hoạt động, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ nhìn thấy A Đoàn chạy về phía mình, sau đó mình rơi xuống, nhưng sao lại không đau như mình nghĩ? Ngơ ngác nhìn xuống dưới, nhanh chóng nhìn thấy quần áo màu đỏ quen thuộc...
Mắt ngay lập tức mở lớn, vội vàng bò dậy quỳ ở một bên, tay nhẹ nhàng đẩy đẩy: "A Đoàn?"
Không có phản ứng!
Nước mắt nhanh chóng tràn ra, lần nữa la lên: "A Đoàn? A Đoàn ngươi đừng làm ta sợ..." An Dương sợ đến mức tay cũng không biết đặt vào đâu, lại không dám đụng đến A Đoàn, sợ mình đụng lung tung vào khiến vết thương của nàng càng nặng. Thật sự rất sợ, chỉ biết khóc, cũng không biết cho người truyền ngự y.
Tiểu thái giám truyền lời của A Đoàn xong, thủ lĩnh thị vệ ngay lập tức chạy đến ghế Hoàng hậu bẩm báo, chưa kịp nói gì thì thấy đám người bỗng nhiên hỗn loạn, Hoàng hậu nhanh chóng chú ý sang bên này. Người còn chưa tới nơi, thấy tình huống này liền nhanh chóng phân phó: "Truyền ngự y!"
Sau đó đi nhanh về phía bên kia, kéo An Dương ra, ngồi xuống xem xét A Đoàn. Nhẹ vỗ vỗ vào khuôn mặt không còn chút máu của nàng: "A Đoàn?" Hai mắt nhắm nghiền, chắc đã bất tỉnh rồi. Hoàng hậu nhanh chóng nhíu mày, quay đầu tức giận nhìn An Dương vẫn đang ngồi bên cạnh khóc, tất cả đều tại ngươi quấy rối. An Dương sợ đến cuống lên, kéo tay áo Hoàng hậu gấp gáp hỏi: "Mẫu hậu, A Đoàn không sao có phải không? Người nói cho con là nàng không sao đi!"
Bích Sơ đã sớm phân phó người giải tán đám đông, chuyện hôm nay dừng ở đây đã, cứu người trước, có gì nói sau. Lại tìm một ma ma lực lưỡng đến đem cô nương bế vào phòng. Mấy người cẩn thận tiến đến, nhẹ nhàng đem A Đoàn từ dưới đất bế lên, Hoàng hậu cũng đi theo giúp một tay.
Sau khi mọi người làm xong việc, Hoàng hậu xoay người lại nghiêm túc nhìn An Dương.
"Con xem lần này con đã làm ra chuyện gì rồi!"
An Dương nuốt nước bọt, từ từ quay lại nhìn sang, từ má phải A Đoàn hướng lên trắng bệch không chút máu. Nhưng may lúc nãy được người nâng lên kịp thời, má trái cũng không đến nỗi máu thịt lẫn lộn, có thể thấy rất nhiều máu đang chảy ra, còn có rất nhiều mảnh đá vụn dính trên mặt.
Hai cánh tay cũng đang còn nhỏ máu!
Che miệng, hoảng sợ lùi về phía sau một bước, cả người đều run lên vì sợ.
Hoàng hậu tức đến độ người cũng run rẩy, nhìn chằm chằm vào An Dương, không nói nên lời. Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng áp chế được cơn tức trong lòng, lạnh lùng nhìn An Dương: "Việc này ta sẽ không quản, là ta ngày thường quá cưng chiều con, nên hôm nay con mới xem trời bằng vung, thích làm gì thì làm, nháo khắp nơi như thế này! Việc này con tự nói với ca ca con đi."
"Hắn muốn xử lí như thế nào ta sẽ không ngăn cản!"
Nước mắt An Dương nhiều hơn nhưng không giải thích hay biện hộ gì, vì căn bản không thể giải thích. Là mình quá hiếu thắng, rõ ràng A Đoàn đã dặn rất nhiều, nhưng mình là muốn chứng tỏ bản thân với người kia... Cúi đầu, cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Hoàng hậu cũng không nhìn An Dương, quay lại chăm sóc A Đoàn.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, An Dương công chúa."
Đột nhiên truyền đến âm thanh thỉnh an.
Hoàng hậu nhíu mày, không phải đã nói là không cho người nào vào rồi sao! Ngẩng đầu lên muốn trách mắng, lời đến đầu môi lại quay ngược vào, là ba huynh đệ của Hứa gia. Ba huynh đệ chỉ hành lễ qua loa rồi nhanh chóng đi lại xem tình trạng của A Đoàn, Hoàng hậu cũng không để ý đến việc bọn họ hành lễ qua loa, chỉ thấy áy náy cùng khổ sở.
"Các ngươi..."
Tay Hứa Tiêu Nhiên thoáng nắm lại rồi buông ra, tiến lên vài bước nói: "Có thể cho phép thần đưa muội muội về không?" Hứa Thanh Viễn cùng Hứa Triệt Minh đã tiến đến nhận A Đoàn trong tay ma ma, Hứa Tiêu Nhiên khom người, hai người cẩn thận đặt A Đoàn lên lưng hắn, nhanh chóng rời đi.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn An Dương một lần.
Ngự y còn chưa tới đã tùy tiện kêu một đại phu đem thương tổn trên mặt xử lí. Ba huynh đệ Hứa gia, Hoàng hậu cùng An Dương đều ở ngoài tấm bình phong chờ, tầm một phút đồng hồ sau thái y đến, Hoàng hậu miễn lễ cho hắn, nhanh chóng đưa người vào.
Năm người ở đại sảnh trầm mặc không nói gì, Hoàng hậu muốn nhận lỗi sai cũng không biết nên nói như thế nào, nhìn sắc mặt ba huynh đệ cũng biết giờ có nói gì họ cũng không để ý, chi bằng đợi kết quả từ thái y trước. Lần nữa trừng mắt nhìn An Dương từ đầu đến cuối vẫn đang khóc.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh nhưng lại như trôi qua vô cùng chậm, một lúc lâu sau thái y mới đi ra. Ba huynh đệ khẩn trương bước lên một bước, ngay cả Hoàng hậu và An Dương cũng cùng đứng dậy.
"Thế nào rồi, mặt của nàng..." Hoàng hậu không hỏi hết câu, dung mạo đối với nữ nhân là quan trọng nhất, huống chi thân phận sau này của A Đoàn...
Thái y khom người đáp lời.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, thương tổn trên mặt cô nương không đáng lo ngại, tuy nhìn qua có vẻ rất nguy hiểm nhưng chỉ là bị xước, chỉ là số lượng có hơi nhiều. Khi vết thương liền có thể trị thương rất dễ, chỉ cần lấy thuốc trị sẹo bình thường thoa đều lên, sẽ không để lại sẹo."
...
A Đoàn biết rõ mình đang nằm mơ, bởi vì nàng có thể thấy rõ được Thái tử ca ca cùng mình ngày bé.
Lúc này chắc chắn đang ở ngự hoa viên của Đông cung vì có cây ngô đồng mình thích nhất cùng xích đu của mình. Thích chơi nhất là xích đu, cái xích đu nhỏ kia đã không thể thỏa mãn tính ham chơi của mình rồi. Ngồi ở trên xích đu được đẩy lên cao, làn váy cũng theo gió mà lay động, càng đẩy càng cao, càng chơi càng thích. Thích nhất là khi Thái tử ca ca đẩy xích đu cho mình.
Mình giờ đây đang đứng bên cạnh, xem "chính mình" ngày bé cùng Thái tử ca ca chơi, như người ngoài cuộc.
Đã lâu rồi chưa được thấy Thái tử ca ca nhưng đối với dung mạo hắn thì không quên dù chỉ một chút, chỉ biết ngây người nhìn. Dù biết là trong mộng nhưng vẫn không nhịn được mà muốn lại gần, nhưng chân như không phải của mình, không động đậy dù chỉ một ít. Đây là Thái tử ca ca nhưng đây cũng không phải là Thái tử ca ca.
Hắn lúc ấy, nụ cười ôn nhu của hắn lúc ấy, đều dành cho A Đoàn khi còn bé.
Không phải A Đoàn hiện tại...
Khi đi đến câu tạm biệt cũng không nói, cũng không quay lại nhìn mình dù chỉ một lần. Những năm gần đây, nếu không phải có Giang Vạn Lí luôn bên cạnh, mình lại có thể tự ý sử dụng nô tài ở Đông cung, thật sự sẽ cho rằng khi còn bé đều là do mình tự tưởng tượng, cái gì cũng không có.
Đã năm năm trôi qua, bây giờ đã là năm thứ bảy rồi mà hắn vẫn còn chưa xuất hiện.
Nếu như cái giá của sự trưởng thành là mất đi một người, thì ta tình nguyện không lớn lên...
Trong mộng, "A Đoàn" dường như đã chơi mệt, Thái tử ca ca bế nàng từ xích đu xuống, vô cùng thân thiết dựa vào trán nàng nói chuyện, sủng nịch cùng ôn nhu trong mắt như muốn nhấn người khác vào đó. Tâm A Đoàn đau đớn, vì sao đến giờ ngươi vẫn chưa quay về? Không nhịn được mà tiến đến chất vấn: "Vì sao đến giờ ngươi vẫn chưa trở lại? Tại sao những năm qua đến một bức thư cũng không có? Ta là cái gì, là như thế nào trong lòng ngươi? Rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao?"
Nói xong bản thân mình cũng thấy buồn cười, hai người bên kia hoàn toàn coi mình là không khí, rõ rằng không thấy mình.
Mỉa mai cười thì lại thấy A Đoàn ngày bé hét lên: "A! Mặt bên kia của tỷ tỷ đều là máu!" Bàn tay trắng nõn nhỏ bé kinh hãi chỉ vào mình. Máu? Còn chưa kịp hiểu vì sao "A Đoàn" lại có thể thấy mình, tay đã đưa lên mặt, lòng bàn tay nhanh chóng có cảm giác ướt, đưa tay ra nhìn, tất cả đều là màu đỏ tươi...
Kinh ngạc nhìn máu trên tay, không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong tầm mắt nhanh chóng xuất hiện một đôi giày màu đen, chậm rãi ngẩng đầu, là Thái tử ca ca đi tới trước mặt mình. Vẫn như trước ôm lấy "A Đoàn", đưa tay ấn đầu nàng vào ngực để nàng không nhìn thấy mình. Khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm: "Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Đột nhiên nở nụ cười, cố ý: "Muội là A Đoàn, Thái tử ca ca sao lại không nhận ra muội rồi?"
Tay đưa lên cổ giật ngọc bội xuống, dùng bàn tay đầy máu đưa tới trước mặt hắn: "Huynh xem, ngọc bội này muội cũng có."
Ta muốn xem rằng, trong mộng của ta, ngươi chọn ai?
Ngô Đồng nhíu mày, cẩn thận nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay A Đoàn, khó hiểu nhìn, lúc A Đoàn cho rằng hắn sẽ lên tiếng hỏi thì hắn lại không do dự mà xoay người đi, thậm chí còn phân phó nô tài đem mình đuổi ra. Bị nô tài đuổi cũng không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng hắn mà chất vấn.
"Ta chính là A Đoàn, vì sao ngươi chưa hỏi ta cái gì đã chọn không tin tưởng ta?"
Bước chân đang rời đi hơi khựng lại nhưng không quay đầu, thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến: "Đó đúng là ngọc bội giống với A Đoàn, ta không quan tâm ngươi từ đâu đến, ngươi không phải A Đoàn của ta. A Đoàn của ta rất nghe lời, nàng biết rõ ta sẽ tức giận, nàng tuyệt đối không biến bản thân mình thành bộ dạng người không phải quỷ cũng không như thế này."
Ta chính là A Đoàn, vì sao ngươi lại không tin?
Mắt nhanh chóng mở ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đỉnh màn màu xanh lá, là phòng của mình. Kinh ngạc nhìn đỉnh màn, cắn chặt môi dưới. Lưng rất đau, tay rất đau, mặt rất đau, môi cũng rất đau. Thế nhưng không quan tâm đến những điều này, chỉ cắn chặt môi dưới, nước mắt đã nhanh chóng tích tụ lại.
Từ biệt mấy năm, đến trong mộng ngươi cũng không nhận ra ta.
Cằm đột nhiên bị nắm lấy, hơi dùng sức một chút, môi dưới đang bị cắn chặt lập tức buông ra, nghiêng đầu nhìn, mắt mở lớn, mặt càng trắng hơn, nước mắt chảy ra, run rẩy lên tiếng: "Thái tử ca ca?"