Ngô Đồng thoạt nhìn rất mệt mỏi, lưng luôn thẳng tắp lúc này cũng hơi cong xuống, hai chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, khoanh hai tay lẳng lặng nhìn A Đoàn, không nói được lời nào.

Sau khi A Đoàn lên tiếng không thấy có tiếng trả lời, cho rằng do mình ngày nhớ đêm mong nên nhìn thấy ảo giác, đưa tay xoa lung tung trên mặt, đem nước mắt trên mặt lau đi, trừng lớn mắt nhìn về phía trước. Người vẫn ở đây, người thật sự vẫn đang ngồi trên giường của mình, không phải ảo giác, hắn thật sự đã trở lại.

Dung mạo không có thay đổi gì lớn, chỉ là càng thêm thành thục, nội liễm. Khi còn bé, lúc mất hứng mím môi còn có thể mơ hồ thấy lệ khí, lúc này lại không nhìn ra một chút gì. Từ ngoài nhìn vào như một thanh bảo kiếm ở trên cao, không nhìn ra một chút uy hiếp nào. Nhưng mà A Đoàn biết, sự thật tuyệt đối không phải như vậy.

Hai người nhìn nhau không nói gì, ai cũng không mở
miệng.

Ngô Đồng vặn cổ, đưa tay cởi hai cúc áo ở cổ tay, xắn tay áo lên, để lộ ra đường cong bắp tay dễ nhìn. Sau khi làm xong một loạt động tác toàn thân càng thêm thả lỏng, nghiêng đầu nhìn người vẫn đang trừng to mắt như trước - A Đoàn, con ngươi đen không nhìn ra bất cứ điều gì, thật lâu sau mới đưa tay, từ từ nhẹ phủ lên má trái của A Đoàn.

"Đau không?"

Thanh âm trầm thấp, chất phác giống như rượu năm xưa.

Không đưa tay đụng vào A Đoàn cũng đoán được mặt mình xảy ra vấn đề, không phải là mơ. Trước khi bất tỉnh biết tay bị thương, lúc này hai tay truyền đến cảm giác nhói đau mơ hồ với nhẹ nhàng khoan khoái, nhất định là thuốc thượng hạng, trên mặt cũng là cảm giác như thế, chắc chắn là cùng một loại thuốc.

Không biết trên mặt bị như thế nào, từ vẻ mặt của Thái Tử ca ca không thể đoán được là việc tốt hay xấu.

Hơi hơi nhíu mày, không trả lời lại.

Ngô Đồng cũng không sốt ruột, cả khuôn mặt đều là vân đạm phong khinh (mây giá điềm nhiên), tay vẫn như trước đặt nhẹ trên má trái của A Đoàn.

"Đau không?"

Thái độ nhàn nhã, dường như cho dù A Đoàn không trả lời, hắn vẫn có thể tiếp tục hỏi như vậy.

A Đoàn bình tĩnh nhìn Ngô Đồng, có quá nhiều chuyện muốn hỏi, vì sao lại gạt muội, vì sao đến bây giờ mới trở về, vì sao ngay cả một câu cũng không để lại. Muốn hỏi quá nhiều, thế nên đến cuối cùng một câu cũng không hỏi ra khỏi miệng. Vô thức cắn môi một lần nữa, lại đụng đến vết thương trên môi.

"Đau..."

Âm thanh có chút run rẩy, A Đoàn cho rằng sự ỷ lại cùng làm nũng đã sớm biến mất. Giống như khi còn bé, cho dù xảy ra chuyện gì, ngã hay chạm vào đâu, chỉ cần tìm Thái Tử ca ca khóc, nhất định sẽ được an ủi thật tốt, trong ánh mắt có chút chờ mong mà đến chính A Đoàn cũng không biết.

"Ha ha."

Ngô Đồng cúi đầu cười, âm thanh dễ nghe như trước, ánh mắt đẹp đẽ như trước lạnh dần xuống, con ngươi lạnh lùng đến cực điểm nhìn A Đoàn. Trong lúc A Đoàn không biết chuyện gì xảy ra, tay đột nhiên dùng sức nắm vết thương.

"A!" Không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào thì vô cùng đau.

A Đoàn không giãy dụa cũng không hỏi, chỉ thở hổn hển cau mày gắt gao nhìn Ngô Đồng đang tức giận. Ngô Đồng cũng nhíu chặt chân mày, cằm dưới căng cứng, nhướn mày nhắc lại: "Đau là tốt."

"Xa cách mấy năm, lời nói của ta nàng vẫn không thèm để vào mắt."

Kề sát vào, khom người, chăm chú nhìn ánh mắt A Đoàn, nói từng chữ: "Hay là nàng muốn ta dạy dỗ nàng một lần, nàng mới có thể khắc thật sâu lời nói của ta?" 

A Đoàn rõ ràng thấy lửa giận trong mắt Ngô Đồng, không che giấu một chút nào, ùn ùn kéo đến. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mà Ngô Đồng cho rằng nàng sẽ nhượng bộ, mở mắt ra lần nữa vẻ mặt A Đoàn cũng là tức giận, thậm chí không để ý vết thương trên tay, hai tay dùng sức đẩy Ngô Đồng ra. 

Bản thân cũng lập tức ngồi dậy, mặt càng tái nhợt.

Vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngô Đồng, tràn đầy chất vấn: "Huynh đã nói cái gì? Muội nhớ rõ huynh nói cái gì? Muội nhớ rõ huynh nói đi năm năm sẽ trở về, muội nhớ rõ huynh nói ngô đồng lá rơi năm năm sẽ trở về, bây giờ là đã lần thứ mấy rồi? Lá ngô đồng trong viện của muội xanh rồi lại vàng rụng xuống bao nhiêu lần, lúc đó huynh đang ở đâu?"

"Nếu không phải do hôm nay muội gặp chuyện không
may, huynh cũng vẫn sẽ không xuất hiện có phải hay
không!"

A Đoàn tin nhất định Ngô Đồng luôn ở chỗ cách đây không xa, nếu không vì sao mình vừa gặp chuyện không may hắn đã xuất hiện chứ? Trời bây giờ cũng chưa tối, mới qua mấy canh giờ ngắn ngủi hắn đã xuất hiện ở đây. Nếu hắn đã ở gần như vậy, vì sao đến thời gian ước định lại không trở về thăm mình? Chẳng lẽ trùng hợp như vậy, hắn vừa trở về thì đúng lúc mình gặp chuyện không may?

Cơn tức của A Đoàn không cần nghĩ nhiều cũng có thể cảm nhận được, Ngô Đồng không thể tin nhướn mày, thậm chí mắt cũng trừng lớn lên, âm thanh phát ra như là không biết làm sao: "Nàng đang... tức giận sao?" Nói xong dừng lại rất lâu, cực kỳ không tin vào sự thật là A Đoàn đang tức giận.

Mày A Đoàn nhăn càng chặt, chẳng lẽ mình không thể tức giận?

"Huynh có ý gì? Chính huynh không giữ lời hứa, chẳng lẽ muội cũng không thể tức giận sao?" Âm thanh càng thêm kích động, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng.

"Bộp!" Ngô Đồng đột nhiên đưa tay che mắt mình lại, miệng cũng nhếch lên thật cao, sau đó cất tiếng cười to: "Ha ha ha..." Cười đến mức toàn thân cũng phát run, bộ dạng cực kỳ vui vẻ. Qua một lúc thật lâu mới chậm lại, vẫn che lấy mắt, nhẹ nhàng nói: "Hóa ra, chỉ cần điều đơn giản này cũng có thể làm nàng tức giận..."

Thanh âm rất nhẹ, trầm thấp không thể nghe thấy, A Đoàn không nghe rõ, theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?" Sau đó lập tức bừng tỉnh, mình vẫn còn đang tức giận mà! Khuôn mặt lại lập tức lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng hạ tay xuống, ánh mắt vẫn còn hơi hồng hồng, nhìn chằm chằm A Đoàn: "Ta rất vui vì nàng có thể tức giận, ta thích dáng vẻ tức giận của nàng."

Cực kỳ nghiêm túc, là đang nói lời thật lòng.

Mày A Đoàn nhíu chặt, Ngô Đồng không quan tâm A Đoàn giãy dụa, tiến lên ôm người vào trong ngực, giống như khi còn bé, cằm kề trán thân mật, dùng âm thanh có thể làm say lòng người nỉ non: "A Đoàn, ta thật vui vì nàng có thể tức giận." Điều này có gì mà vui vẻ chứ? A Đoàn không hiểu cũng không muốn đi tìm hiểu, chỉ không ngừng giãy dụa.

Đấu tranh một lúc lâu mà không thấy hai tay đang chặt chẽ vây quanh mình nhúc nhích chút nào, ngược lại mặt A Đoàn lại có chút đỏ ửng, dừng một lúc cũng không còn tức giận nữa, nhận mệnh tựa vào trong ngực vừa xa lạ vừa quen thuộc này. Cánh mũi hơi động đậy, mùi hương trên người hắn không còn giống với trước kia nữa, trước kia luôn nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, nhưng mà bây giờ lại không có bất kỳ mùi hương nào cả. 

Chỉ còn lại hơi thở của hắn.

An tâm lại tin cậy.

"Chuyện ngày hôm nay, đúng là do muội không nhớ lời dặn của huynh, nhưng nếu sự việc như hôm nay lại xảy ra một lần nữa, muội vẫn sẽ không do dự mà làm như vậy lần nữa."

"Giữa lời của huynh với sự an toàn của An Dương thì muội sẽ chọn cái thứ hai, điều này thì muội tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Cho dù huynh có không vui hay tức giận thì điều đó cũng sẽ không thay đổi." 

Cằm tái nhợt mà vẫn cứng cỏi. 

So với A Đoàn đang nghiêm túc, Ngô Đồng rõ ràng có chút không để ý. Đôi mắt phiếm hồng mang ý cười nhìn A Đoàn, còn đang đắm chìm vào đoạn nói chuyện vừa rồi, giống như là không nghe thấy A Đoàn nói gì. Qua thật lâu mới giật mình nhướn mày: "Tùy nàng." 

Đơn giản như vậy sao? A Đoàn không tin. Quả nhiên, phía sau lại tiếp tục.

"Dù sao tính tình An Dương khiêu thoát (tính tự do tự tại, không thích bị gò bó, trói buộc, suy nghĩ khác người), người đã trưởng thành mà tính tình không giảm bớt chút nào. Nếu đã như vậy, lần sau mà còn gặp chuyện như vậy, sẽ đưa nó lên chùa hai năm, vừa để tính tình của nó trầm ổn lại một chút, lại có thể cầu phúc cho đất nước, một công đôi việc, rất tốt."

"Nếu như nàng muốn nó đi, lần sau vẫn có thể làm như vậy, ta không có ý kiến gì."

Đưa An Dương lên chùa cầu phúc sao? Để nàng ấy ngây ngốc trong cung nửa tháng cũng giống như muốn mạng của nàng ấy. Với người khác lên chùa là để trầm ổn tính tình, nhưng đối với An Dương chắc chắn là mất nửa cái mạng, đây là uy hiếp trắng trợn! A Đoàn lập tức trợn mắt há mồm, Ngô Đồng đột nhiên vùi vào cổ A Đoàn.

"Chúng ta khó khăn lắm mới được gặp mặt, không nên nhắc đến những người khác."

A Đoàn run run khóe miệng, đó là muội muội của huynh, không phải là người khác.

Lẳng lặng nhìn sườn mặt Ngô Đồng, lặng lẽ đặt tay lên vai hắn. Chưa bao giờ thấy bộ dạng Thái Tử ca ca mệt mỏi như vậy, cả mặt đều là sự mệt mỏi. Trước kia tuy hắn luôn vội vàng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, không như bây giờ, giống như sắp bị vỡ ra vậy. Nhỏ giọng mở miệng: "Mấy năm nay huynh sống thế nào?"

Ngày trước còn nhỏ, chỉ cảm thấy vì sao Thái tử ca ca muốn đi du học, cũng không hiểu ý nghĩa bên trong, bây giờ trưởng thành thì biết có bao nhiêu nguy hiểm. Phần lớn đều nhắm vào đất nước này, thiên hạ chỉ là bình yên ngoài mặt, quân phản loạn thật ra rất nhiều, biên cương càng không cần nói, từ trước đến nay đều không bình yên.

Cho dù chưa ai từng nói với mình nhưng mình cũng biết, Thái Tử ca ca đi du học, là cơ hội cho bao nhiêu người, nhưng hắn lại gặp bao nhiêu nguy hiểm.

Không trả lời câu hỏi của A Đoàn, chỉ lẳng lặng dựa vào A Đoàn, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Ta rất nhớ nàng."

A Đoàn lại không khống chế được cắn môi dưới của bản thân, vết thương ở trên môi, miệng lại vỡ ra cũng không để ý, thấp đầu nhẹ giọng hỏi: "Vậy vì sao huynh không trở về thăm muội?"

"Nếu như huynh bận, viết thư cũng được, vì sao cả một bức thư cũng không gửi cho muội..."

Cằm lại bị người nhẹ nhàng nâng lên, còn chưa nâng mắt mọi cảm giác đã tập trung trên môi. Đây là một cái hôn rất nhẹ, thậm chí còn không có sự thân mật như khi còn bé, vừa chạm vào đã rời đi. A Đoàn còn chưa hồi thần đã nghe Ngô Đồng nhẹ giọng nói: "Không được lại làm những việc khiến ta đau lòng, được không?"

Mang chút ý vị cầu xin.

A Đoàn kinh ngạc nhìn Ngô Đồng, gật đầu.

Cười, giống như khi còn bé vuốt tóc A Đoàn, hạ mí mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu như nhớ mong của mấy năm nay đổi lại một nàng của hiện tại, ta sẽ vui vẻ chịu đựng."

Cái gì mà đổi lại một nàng của hiện tại? A Đoàn nghiêng đầu, không hiểu. Ngô Đồng cũng không hề giải thích, chỉ cười cười: "Giờ nàng còn không hiểu, chờ nàng lớn lên sẽ hiểu."

Lại là những lời này! 

"Năm muội năm tuổi huynh nói chờ muội lớn lên sẽ hiểu được, bây giờ muội cũng sắp mười hai tuổi, huynh vẫn nói chờ muội lớn lên sẽ hiểu, như thế nào mới được coi là lớn lên!" 

Ngô Đồng lại cười, ánh mắt cũng tỏa sáng, đưa tay bóp bóp má phải của A Đoàn: "Dáng vẻ nàng tức giận thật xinh đẹp." 

A Đoàn: "..."

Bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng còi không rõ, Ngô Đồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, quay đầu lại nhìn A Đoàn đã thay thành vẻ mặt nghiêm túc. Hai tay đặt lên bả vai A Đoàn: "Ta phải đi, không được nhắc với bất kỳ ai việc ta trở về, kể cả An Dương cũng không được. Nàng chăm sóc cho mình thật tốt, thiếu cái gì hoặc có việc gì không giải quyết được đều có thể nói với Giang Vạn Lí."

Cho nên, lần này đặc biệt vì mình mà trở về sao? A Đoàn mừng thầm trong lòng, lập tức hồi thần lại, giữ chặt vạt áo Ngô Đồng: "Vậy lúc nào thì huynh mới có thể thật sự trở về?" Động tác đứng dậy của Ngô Đồng chợt dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn A Đoàn một cái, miễn cưỡng cười cười: "Ngoan, qua một thời gian ngắn nữa ta sẽ trở về."

"Thời gian ngắn là bao lâu?" A Đoàn cố chấp muốn nhận được một câu trả lời thuyết phục, lôi thật chặt vạt áo của Ngô Đồng. 

Cúi đầu không nhìn ánh mắt của A Đoàn, đưa tay nhẹ nhàng tách tay A Đoàn ra, thấp giọng dặn dò một lần nữa: "Chăm sóc bản thân thật tốt."

Xoay người, nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play