Đại ca làm người ổn trọng lại ôn hòa, đối với ai cũng tươi cười, bây giờ nhìn thái độ của hắn, đúng là chỉ coi An Dương là muội muội. Nhưng mà, An Dương cũng không cho là như vậy. Tính tình của An Dương mình biết quá rõ, hiện tại có lẽ là giai đoạn mơ hồ của nàng ấy, chỉ là có hảo cảm, nhưng nàng ấy cũng sẽ liều lĩnh.
Chỉ cần nàng ấy muốn sẽ bất chấp mọi thứ, sẽ không áp dụng các thủ đoạn đen tối mà trực tiếp làm.
Thật sự rất khó.
Ở trong đám người vô thức đi qua đi lại, hơi hơi mím môi, bả vai đột nhiên bị va phải, A Đoàn đang muốn giải thích thì người kia lại đi trước một bước nói xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cố ý đụng phải ngươi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Giọng nói rất kinh hoảng, cả người cũng liên tục cúi đầu.
A Đoàn nâng mắt nhìn, tuổi của cô nương này cũng không cách biệt so với mình là bao nhiêu, chắc cũng khoảng 12 – 13 tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng tròn trịa làm người ta yêu thích. Chỉ là bây giờ cô nương này không dám ngẩng đầu nhìn mình. Nhìn thoáng qua lớp trang điểm của nàng ấy thì hiểu ra, tuy hình dáng trâm cài với quần áo mới lạ nhưng chất liệu thì đã cũ.
Con gái của quan nhỏ.
Vươn tay ngăn động tác cúi đầu không ngừng của nàng ấy.
"Ta cũng không nhìn đường, cả hai chúng ta đều có chỗ sai, ngươi không cần giải thích."
Cánh tay bị A Đoàn tóm lấy, động tác khom người vẫn đang tiếp tục, lại liên tục cúi chào mấy lần mới trả lời chậm một nhịp: "Ngươi, ngươi không trách ta sao?" Giọng nói dường như không tin A Đoàn dễ nói chuyện như vậy. A Đoàn nghiêng đầu, chẳng lẽ nàng ấy hay bị khi dễ trong thư viện hay sao?
A Đoàn còn chưa nói chuyện, cô nương kia ngẩng đầu nhìn thấy vẻ ngoài của A Đoàn thì giật mình. Đột nhiên lùi về sau một bước lớn, khó tin trừng A Đoàn, giống như nhìn thấy hồng thủy, thú dữ, há to miệng, bộ dáng không thốt lên lời.
Mình có kinh khủng như vậy không?
Câu hỏi này A Đoàn cũng không hỏi ra khỏi miệng, cười nhạt: "Nếu không có việc gì nữa thì ta đi trước đây." Xoay người muốn rời đi, lúc nghiêng người nghe được cô nương kia hình như lắp bắp: "Quốc, quốc công, quốc công phủ tam tiểu thư?" Động tác dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi biết ta sao?"
Đúng là tam tiểu thư!
Cô nương kia lần nữa lui về sau một bước, vẻ mặt cực kỳ quái dị, như là không thể tin lại như lấy làm lạ. Lần này A Đoàn vẫn không nói chuyện, cô nương kia giống như chịu khiếp sợ cực lớn, đột nhiên lại nhanh chóng khom người cúi chào: "Thật sự xin lỗi, ta không cố ý đụng vào ngài!"
"Thật sự xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Lặp lại vô số lần ba chữ này, mặt cũng đỏ ửng, A Đoàn nghĩ nàng ấy chẳng mấy chốc sẽ khóc. Không muốn biết nàng ấy vì sao sợ mình như vậy, cũng không thể mặc cho nàng ấy như vậy, đã có người nghi ngờ nhìn qua. Thở dài một tiếng, tiến lên đưa hai tay đỡ lấy người nàng ấy.
Nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt, nghiêm túc nói: "Ta đã nói rồi, ta cũng không nhìn đường, cả hai chúng ta đều có chỗ sai, ngươi không cần giải thích."
Cô nương này không nói chuyện, chỉ kinh ngạc nhìn A Đoàn.
A Đoàn cũng không có nhiều kiên nhẫn, cuộc thi bên kia đã bắt đầu, An Dương cũng đang chuẩn bị, mình đi xem xem, nhìn nàng ấy đánh giá từ trên xuống dưới, thấy nàng ấy chỉ là cảm xúc có chút không ổn, những cái khác không có việc gì. Buông tay lui về phía sau hai bước: "Ta đi trước."
Xoay người bước đi, cô nương kia vẫn ngây ngốc nhìn theo.
Qua một lúc lâu, bả vai bị người khác vỗ mạnh một cái.
"Ngươi ngẩn người ở đây làm gì? Nói ngươi ngốc cũng thật ngốc, một mình cũng có thể ở đây mở miệng ngẩn người."
Lợi này cũng không thể gọi được phản ứng của cô nương kia, qua một lúc lâu mới chậm rãi vặn vẹo cổ, ánh mắt cũng hồi phục: "Hình như ta vừa rồi mới đắc tội người mà ngươi nói tuyệt đối không thể đắc tội..."
Đối với chuyện vừa xảy ra, A Đoàn cũng không để trong lòng, một lúc thì đã cho qua. Lúc này trường đua ngựa của nữ đã bắt đầu, tất cả mọi người đều vây quanh nhìn, ngược lại nơi chuẩn bị lại có chút trống trải. Nhìn An Dương cùng hạ nhân bận rộn xung quanh, bước nhanh tới, nhìn thấy đầu tiên là Hành Bộ Vân.
Tiểu Hồng của An Dương mấy năm nay đã xuất ngũ, dưỡng lão ở bãi chăn ngựa, con ngựa này dạo gần đây An Dương cực kỳ yêu thích. Hành Bộ Vân toàn thân trắng như tuyết, bốn vó lại bình thường, giống Mặc Nhiễm, nhìn thấy A Đoàn đến gần, chân trước khẽ bước, đi vài bước đến gần A Đoàn, dùng đầu cọ cọ A Đoàn.
Lúc An Dương cưỡi ngựa A Đoàn cũng đi cùng, Hành Bộ Vân cũng rất thân cận với A Đoàn.
Đưa tay sờ bờm của Hành Bộ Vân ngoan ngoãn, nhìn về An Dương đang chuẩn bị ở một bên, ửng hồng trên mặt nàng ấy còn chưa hết, một người cười vui vẻ. A Đoàn vừa kiểm tra yên trên lưng Hành Bộ Vân, vừa không để ý hỏi: "Có phải ngươi đang rất vui không? Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt An Dương khẽ ngưng lại, ưỡn ngực đúng lý hợp tình nói: "Hôm nay là sinh nhật của ta, ta đương nhiên phải vui rồi, cần gì phải có cái gì."
Đầu óc A Đoàn lúc này cũng loạn, một bên là đại ca, một bên là An Dương, hai người hai suy nghĩ khác nhau, thật không biết giải quyết như thế nào. An Dương không nói, cũng thật yên tĩnh, đi một bước tính một bước vậy. Vỗ vỗ đầu Hành Bộ Vân, nó lại lần nữa vui vẻ cọ cọ đầu.
Kéo dây cương đến trước mặt An Dương, dặn dò nàng ấy giống như những lần trước.
"Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi bây giờ mới mười hai tuổi, không có khả năng thắng, không thể sốt ruột muốn thắng mà làm ra chuyện gì nguy hiểm."
Hai lần trước A Đoàn cũng dặn như vậy, An Dương cũng làm rất tốt, hôm nay cũng nói nghiêm túc như những lần trước. Không biết vì sao, chỉ là trực giác, trực giác thấy An Dương hình như có chút kích động quá mức? An Dương phất tay, nói cho có lệ: "Được rồi, ta biết chừng mực, những lần trước không phải rất tốt sao?"
A Đoàn khẽ nhíu mày, nhìn về phía bên kia đường đua, bên cạnh có thị vệ canh giữ, chắc là sẽ không có việc gì. Hôm nay còn có Hoàng Hậu nương nương ở đây, nam tử bên trường đua của nam cũng ở đây, có thể vào Thái Nam đều là những người tài giỏi, rất ít người lén lút vào đây.
Cho dù là học trò nhà nghèo, khí chất thư sinh trên người họ cũng có thể làm cho những cô nương này đỏ mặt.
Vừa muốn nổi bật lại rụt rè, trường đua ngựa của nữ này thật không thú vị, đầu voi đuôi chuột*.
*Đầu voi đuôi chuột: ví sự việc lúc khởi đầu có vẻ to tát, rầm rộ, nhưng khi kết thúc lại rất nhỏ bé, thậm chí là không có gì.
Thời gian cũng không chênh lệch lắm, An Dương nhận lấy dây cương từ tay A Đoàn, hít sâu một hơi, đi đến chỗ xuất phát, A Đoàn vẫn ở bên cạnh nàng ấy. Cũng nhìn thấy nam tử muốn bắt đầu lần thứ ba, nghe nói cùng An Dương đua ngựa ở cả hai trường đua, mày rậm, khuôn mặt chữ điền, nhìn thấy An Dương cùng A Đoàn đi đến co quắp hành lễ một cái.
A Đoàn cười cười với hắn, hắn càng co quắp, nhìn thoáng qua An Dương dường như rất ngượng ngùng. Cũng khó trách, lúc trước nhất thời An Dương nổi hứng, Hoàng Thượng cũng đồng ý cho nàng làm loạn. Còn nghe ca ca nói, lúc ấy biết nàng ấy muốn đi tòng quân vào quân doanh mọi người đều không đồng ý. Ai mà không biết An Dương công chúa là hòn ngọc quý trên tay Hoàng Thượng chứ? Nếu thắng thì không anh hùng, hơn nữa công chúa nói tóm lại tuổi còn nhỏ, chỉ sợ sau này sẽ tìm hắn tính sổ.
Còn nếu không thắng, lại bị nói là rõ là không được phép nhường.
Cuối cùng là chơi đoán số để quyết định, quỷ xui xẻo (ý chỉ An Dương) này thua thì kiên trì đến đây.
Hai lần trước, An Dương còn có tâm tư đùa giỡn với hắn hai câu, nhân tiện nói vài lần, tuyệt đối không được phép nhường, chỉ cần buông tay chạy, thắng hay thua cũng không tìm gây phiền toái cho hắn. Hôm nay lại không như vậy, thậm chí liếc mắt nhìn một cái cũng không nhìn hắn, hơi hơi kiễng chân quét mắt về phía đám đông, nhìn đi nhìn lại mấy cái, cuối cùng tập trung nhìn vào một chỗ.
A Đoàn nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, không ngoài dự đoán, đại ca đang đứng ở đằng kia. Thấy hai người nhìn qua, Hứa Tiêu Nhiên cười phất tay, còn làm ra tư thế cố gắng lên. A Đoàn thật sự muốn đỡ trán, đại ca, có thể đừng rêu rao như vậy không? Quay lại nhìn, quả nhiên, toàn thân An Dương đều phấn khích.
Gật đầu một cái thật mạnh, thậm chí còn không nói chuyện với A Đoàn mà xoay người lên ngựa, khẽ kéo dây cương đi vài bước đến vạch xuất phát, hắt cằm với nam tử kia: "Lên đi." Nam tử kia cũng không nói lời nào, gật đầu xoay người lên ngựa, hai người đứng cạnh nhau ở vạch xuất phát. Hai người đã chuẩn bị xong, mọi người cũng ngừng thở, chỉ chờ tiếng còi vang lên.
A Đoàn đứng ở phía sau, nhìn An Dương chuẩn bị xong ưỡn người thẳng tắp, ngày càng thấy bất an.
Một tiếng còi vang lên, hai người đồng thời vung roi, như tên rời cung cùng xông ra ngoài. A Đoàn không nhìn tình huống ở sau như thế nào, trong nháy mắt An Dương vung roi, mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) A Đoàn nhảy dựng, xoay người tìm lấy thái giám đứng bên cạnh, nhanh chóng nói: "Mau đi thông báo cho Hoàng hậu nương nương phái thêm người ở chỗ vượt rào cản người lại, phòng công chúa ngã ngựa."
"Công, công chúa sẽ ngã ngựa sao?"
Thái giám cũng bị dọa đứng người, lắp ba lắp bắp hỏi, trong nhất thời không làm theo lệnh của A Đoàn.
"Mau đi!" Chuyện quá khẩn cấp, A Đoàn cũng không có thời gian giải thích nhiều, chỉ lạnh mặt quát.
Thái giám bị dọa, lên tiếng, nhanh chóng chạy về phía Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn phía trên kia.
Thấy thái giám rời đi, A Đoàn cũng nhanh chóng đi xuyên qua đám người hướng về chỗ rào cản mà chạy. Quá quen thuộc với An Dương, nhìn lực đạo lúc nàng ấy vung roi thì biết nàng ấy đang loạn, hơn nữa đây mới chỉ là roi thứ nhất, những roi sau sẽ càng ngày càng nặng. An Dương yêu ngựa như mạng, chưa bao giờ vung roi mạnh tay như vậy. Hành Bộ Vân tuy tốt, nhưng từ nhỏ đã được đưa đến bên người An Dương, lúc đó nó vốn không có tính cách hoang dã gì rất nhanh đã bị An Dương bắt lại. Cho đến tận bây giờ, sinh hoạt đều được người tỉ mỉ chăm sóc, chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Chỉ sợ sẽ hất An Dương rơi xuống.
Mở màn đã có tiếng kêu đau.
Không ngừng chen qua đám người, lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên nghe được đám người hoan hô, vừa nhìn lên, An Dương vậy mà có thể cùng người nọ ngang hàng! Chuyện lo lắng nhất đã xảy ra, bất chấp lễ nghi, ở trong đám người chạy thẳng về phía trước, những người đứng bên ngoài oán giận, A Đoàn cũng chỉ coi như không nghe, không thấy, chỉ chạy về hướng rào cản.
An Dương, ngươi không thể gặp chuyện không may được!