An Dương dè dặt nghiêng người quan sát sắc mặt của A Đoàn, phát hiện nàng bình tĩnh đến kì lạ, ánh mắt dửng dưng, nhưng đôi môi hồng lại có chút trắng bệch, đối với việc mình không chút kiêng nể nhìn nàng chăm chăm cũng không phát hiện. Rất không vui quay đầu bỏ đi...

Mặc dù đó là ca ca ruột của mình, nhưng lần này An Dương nhất định sẽ không giúp hắn nói chuyện! Nói rời đi năm năm sẽ trở lại, nhưng bây giờ thì sao? Mình cũng đã mười hai tuổi, mà sinh thần mười hai của A Đoàn cũng rất nhanh sẽ đến, mà bảy năm này hắn không hề trở về thăm một lần nào! Nếu có chuyện quan trọng trong người thì ít nhất cũng phải viết thư về, nhưng ngược lại một phong thư cũng không có. 

Cũng chỉ là ra nước ngoài học chứ có phải là đi biên cương đánh giặc đâu mà một lá thư cũng không thể viết về, mỗi lần muốn biết an nguy của hắn đều phải chạy đến chỗ phụ hoàng hỏi. Rõ ràng là rất nhớ, lúc ban đầu A Đoàn lúc nào cũng mong chờ đến sinh nhật mười tuổi của mình, những cũng từ đấy đến bây giờ, suốt hai năm, nàng không nhắc về ca ca thêm lần nào nữa.

Giống như người này cho đến bây giờ chưa từng tồn tại trong cuộc sống nàng vậy. 

Nhưng dù sao cũng là ca ca ruột của mình, mà A Đoàn cũng là bạn tốt của mình, đứng về phía nào cũng đều không ổn, hơn nữa lần này là do ca ca không đúng! Đời người thì được bao nhiêu lần bảy năm chứ? Thế nhưng một chút cũng không quan tâm, không chỉ có mỗi A Đoàn trầm mặc, ngay cả mình cũng hoài nghi ca ca bây giờ với người từng xem A Đoàn là bảo bối lúc đầu không phải là một người.

Mở miệng định nói, đột nhiên A Đoàn quay lại, ngón tay đặt trên môi "Suỵt". Nghiêng đầu lắng nghe một trận cười: "Bên ngoài đã bắt đầu rồi người còn không nhanh đi?" An Dương trừng mắt, im lặng lắng nghe, quả nhiên bên ngoài mơ hồ truyền đến một loạt tiếng hoan hô, còn có cả tiếng gào thét cổ vũ, đúng thật là đã bắt đầu rồi!

Tất cả vấn đề đều bị vứt sang một bên, vội vàng gọi người vào chải tóc.

Cung nhân đã sớm chuẩn bị xong liền nhanh chân đi vào, hai người ngồi trước gương đồng chải tóc. An Dương cũng không quan tâm chuyện trang phục ăn mặc bên ngoài, chỉ hỏi A Đoàn: "Ngươi nói xem hôm nay ta có thể chạy được bao lâu?" Không hề nói sẽ thắng hay không, chỉ nói có thể chạy trong bao lâu.

"Ba khắc hai."

A Đoàn không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào gương mặt mình trong gương, vẻ mặt có chút không bình thường, hơi cúi đầu giống như đang suy tư những thứ khác, mà cũng giống như đang suy tư vấn đề của An Dương. Qua một hồi lâu mới cất tiếng nói: "Ngươi đòi hỏi người và ngựa đều phải tương đồng, mặc dù trước đây một năm ngươi đều tiến bộ rất nhiều nhưng cũng chỉ mới bắt đầu đua hai ba năm so với hắn cũng chẳng có thay đổi gì lớn."

"Kỹ thuật đua ngựa của hắn từ trước đến nay đều hơn ngươi một bậc."

"Nhưng có một điểm duy nhất không giống trước đây đó là ngựa của hắn đã bắt đầu giai đoạn già yếu rồi."

An Dương gật đầu, so với tính toán của nàng cũng không sai biệt lắm, bởi vì yêu thích ngựa nên hiểu ngựa, lần này căn bản không có ý tranh thắng thua, chỉ cần kỹ thuật tiến bộ hơn là tốt rồi. Hai người rất nhanh sửa xong bản thân, bên ngoài quả nhiên đã mở màn, náo nhiệt kì lạ, tất cả mọi người hưng phấn hò hét.

A Đoàn cùng An Dương chạy đến trước mặt hoàng hậu hì hì cười một cái rồi chen vào đám đông.

Nam nhân bên này đã bắt đầu, A Đoàn cùng An Dương chen chúc vào bên trong, ánh mắt đều sáng cả lên, dẫn đầu không phải là Hứa Tiêu Nhiên thì còn có thể là ai? Hứa Tiêu Nhiên năm nay đã mười lăm, sự ngây ngô cũng không còn nữa, cả người toát lên anh tuấn tiêu sái. Lúc này hắn đang cưỡi một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, nhìn thân thể gầy gò thế nhưng ngay lúc nhảy qua hàng rào chắn lại không một chút xóc nảy. 

Người thứ hai bị bỏ xa ước chừng nửa vòng.

Tiếng hò hét không dứt, A Đoàn quét mắt nhìn xung quanh một phen, phát hiện ánh mắt của rất nhiều cô nương đều vây quanh ca ca mình, mặt thẹn thùng ửng hồng. Ngay lúc Hứa Tiêu Nhiên vượt qua rào cản, những cô nương này không ngừng phập phồng, nhìn không chớp mắt.

Mẫu thân à kể từ hôm nay người không cần phải lo lắng hôn sự của ca ca nữa rồi. 

Đại ca từ nhỏ đã nổi danh bên ngoài, sau này lại đi du học nước ngoài gần hai năm mới trở lại, sau khi trở về vẫn đóng kín cửa chuẩn bị cho khoa thi, rất ít khi xã giao cùng bên ngoài, thậm chí có nhiều người còn quên mất phủ Quốc công có một Đại thiếu gia ưu tú. Mà ca ca cũng đến tuổi thành gia lập thất nhưng đến giờ mẫu thân vẫn chưa chọn được cô nương nào phù hợp.

Mà bản thân mình cũng nghĩ là ca ca thích hợp với những thứ tốt hơn. 

Lại nói đại ca cũng không chịu ra khỏi cửa, không nói đến ngọn gió ngay cả một tiếng gió cũng không lộ ra, người ngoài căn bản không biết hắn rất ưu tú thế nào, mà hắn cũng chẳng quan tâm điến việc này, chỉ nói tùy duyên. Mặc dù đã đến tuổi nhưng cũng rất nhanh nữa sẽ đến kì thi hương, đại ca nhất định sẽ được đề tên trên bảng vàng, đến lúc đó thì lo gì mà không kiếm được cô nương tốt?

Không nghĩ tới hôm nay đã làm ra một trận náo loạn thế này.

Còn đang chìm trong hồi tưởng, bên tai truyền đến một trận hoan hô, nhìn kĩ lại thì ra là đại ca chiến thắng hạng nhất, giơ hoa đỏ lên cao. Tất cả mọi người đều vây quanh hắn, trên mặt đại ca cũng xuất hiện ý cười, cùng một số bằng hữu chi giao bắt tay nhau. Trên đường lộ, đủ loại thiếu niên phong lưu nhã nhặn, các cô nương vừa chớm tuổi dậy thì, còn nồng hơn cả hương hoa đào vừa chín rộ.

Cửa chính nhà mình sau hôm nay phỏng chừng bị giẫm đạp mất. 

A Đoàn thậm chí cẩn thận quan sát đám người đó, ai sẽ là đại tẩu tương lai của mình? Bả vai đột nhiên bị người nào đó dùng sức vỗ lên, quay đầu lại nhìn, An Dương hưng phấn đỏ ửng cả mặt, giống như vừa rồi là nàng trình diễn, toàn thân kích động, còn hơi thở dốc.

"Thì ra đại ca ngươi cưỡi ngựa tốt như vậy!"

"Hắn trở về lúc nào, tại sao không nói ta biết?"

A Đoàn kinh ngạc nhíu mày, An Dương cũng biết chuyện đại ca du học nước ngoài, nhưng cũng chỉ hỏi qua loa vài câu, đại ca đi vài năm cũng không thấy nàng hỏi han gì nữa. An Dương bình tĩnh nhìn, A Đoàn chớp chớp mắt nói: "Trở về hơn một năm rồi, có thể đại ca đang chuẩn bị cho khoa thi sắp tới, cũng không ra cửa, ta có cùng ngươi nhắc qua sao? Ta không nhớ."

Tâm tư An Dương giống như đang phiêu bạc trên mây, khuôn mặt đỏ ửng nhìn về phía Hứa Tiêu Nhiên bên kia. Nghe được lời nói của A Đoàn, nàng cũng không quay đầu lại nói: "Lần sau ta đến nhà ngươi chơi, phải cùng so tài với đại ca của ngươi một trận, kỹ thuật của hắn thật tốt." A Đoàn im lặng nhìn chằm chằm vào sau gáy An Dương, có chuyện gì đó xảy ra mà nàng không biết sao...

Vòng thi của nam tử kết thúc là đến lượt của nữ tử, đợi đám người kia hơi tản ra An Dương cùng A Đoàn đi đến bên cạnh Hứa Tiêu Nhiên. Lúc này chỉ còn mấy người có giao tình tốt với hắn, nhìn thấy hai vị cô nương đi lại, ôm quyền hành lễ, sau đó cười rời đi...

Hứa Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn A Đoàn cười một cái, hơi nhướn mày tán thưởng bộ y phục hôm nay của nàng rất xinh đẹp. Sau đó khom người hành lễ với An Dương. 

"Tham kiến An Dương công chúa."

"Miễn lẽ, ngươi nói cho ta biết, kĩ thuật cưỡi ngựa của ngươi làm sao tốt như vậy!"

"Ta vừa rồi cẩn thận nhìn, lúc ngươi phi ngựa nhưng thân thể không hề rời khỏi lưng ngựa, làm sao có thể khống chế tốt như thế, sư phụ ta cũng không cưỡi được như vậy!"

Mặt An Dương đỏ ửng, ánh mắt tỏa sáng, trực tiếp ném ra một chuỗi vấn đề. A Đoàn càng thêm kinh ngạc, bình tĩnh nhìn An Dương, nàng một chút cũng không phát hiện, chỉ là nhìn Hứa Tiêu Nhiên. Không chỉ A Đoàn kinh ngạc, Hứa Tiêu Nhiên cũng là hơi nhướn mày, nhìn thoáng qua A Đoàn mới cất giọng ôn tồn.  

"Không phải là kỹ thuật cưỡi ngựa của ta tốt mà là do ta mấy năm nay du học bên ngoài vẫn luôn cưỡi ngựa, cũng không có bái sư, đơn giản đã thành thói quen, công chúa tuổi còn nhỏ, tập luyện vài năm tự nhiên cũng có thể."

Hôm nay Hứa Tiêu Nhiên mặc trang phục cưỡi ngựa so với A Đoàn cùng An Dương cũng không khác gì nhiều, chỉ là màu sắc không giống nhau. Một thân bạch y có thêu thêm mấy cành trúc xanh biếc bóng bẩy. Mày mặt như họa, cả người mỏng manh như cành trúc vậy, trông gầy yếu nhưng lại cứng cỏi, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác thấy hắn rất thật tâm, quả thật là một công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc.

Ngược lại A Đoàn là không có nhiều cảm giác như vậy lắm, bởi vì đại ca nhà mình vẫn luôn như thế, sớm đã thành thói quen. Kỳ quái là mới vừa rồi khuôn mặt An Dương rõ ràng ửng đỏ, bây giờ lại đột nhiên cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào đại ca, qua một hồi lâu dưới ánh mắt khó tin của A Đoàn mềm mại cất tiếng: "Ta không thể, sư phó nói ta không có thiên phú..." 

Là thẹn thùng nữa? An Dương thế mà cũng thẹn thùng sao? A Đoàn không khống chế được lui về sau một bước dài.

Hứa Tiêu Nhiên nhìn động tác của A Đoàn cảm thấy khó hiểu, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, An Dương vẫn cúi đầu không phát hiện, chỉ là không chờ được câu trả lời nên ngẩng đầu, sau đó mới nhìn rõ sự khó tin trên mặt A Đoàn. Ánh mắt lập tức trừng lớn, nhưng lại nhanh chóng chớp chớp mắt nói: "Cũng sắp bắt đầu rồi, A Đoàn ngươi ở lại chơi, ta đi chuẩn bị trước, nhớ cổ vũ cho ta."

"Được." A Đoàn như khúc gỗ lập tức đồng ý, đầu óc vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Đợi A Đoàn trả lời xong cũng không đi ngay, hơi ngửa đầu nhìn Hứa Tiêu Nhiên một cái, như đang chờ đợi. Giống như con sóc nhỏ đòi ăn, lại không biết nên làm gì chỉ có thể đứng đó giương đôi mắt đáng thương. Hứa Tiêu Nhiên mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn: "Công chúa cố lên."

"Được!" Trịnh trọng gật đầu, sau đó chạy đi.

A Đoàn yên lặng nhìn bóng dáng vui vẻ quái lạ của An Dương. Bả vai đột nhiên bị ôm chặt, trán cũng bị người ta nhẹ nhàng gõ một cái, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của Hứa Tiêu Nhiên: "Làm sao vậy? Công chúa đã đi rồi mà muội còn nhìn theo mãi. Vừa rồi thần sắc muội có chút khác lạ, xảy ra chuyện gì sao?"

A Đoàn ngẩng đầu, chớp chớp ánh mắt đột nhiên hỏi: "Đại ca, huynh cảm thấy An Dương thế nào?"

Vừa hỏi xong A Đoàn liền muốn tát cho mình một cái, có cần trực tiếp như vậy không! Đều bị An Dương hù dọa mà ra, tự nhiên trở nên như vậy. Hứa Tiêu Nhiên kinh ngạc nhướn mày, nhưng A Đoàn lại không nói thêm gì cả, cứ nhìn chằm chằm. Nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một lần rồi nói: "Công chúa quả thật rất tốt." 

Như vậy là có hi vọng đúng không? A Đoàn còn chưa kịp nói tiếp, Hứa Tiêu Nhiên đã nói trước.

"Giống như muội vậy, tuy nàng là công chúa, nhưng ta vẫn xem nàng là muội muội của mình, tự nhiên muốn thân thiết hơn một chút, các ngươi cùng nhau lớn lên, muội ấy lại đối xử với ngươi rất tốt, chúng ta phải cảm kích nàng."

Nói như vậy là chỉ xem nàng là muội muội? Khóe miệng A Đoàn run rẩy một cái, nghĩ đến bộ dạng thẹn thùng lúc nãy của An Dương, cảm thấy việc này đang trở nên phức tạp. Hứa Tiêu Nhiên cũng không phát hiện, chỉ nghĩ rằng A Đoàn đơn thuần muốn hỏi, lại nói tiếp: "Công chúa tính tình hoạt bát, mấy năm nay ta lặng lẽ quan sát muội, muội rất trầm tĩnh, nhưng muội vẫn còn nhỏ, cũng chỉ mới mười hai không cần phải già dặn như vậy. Tiếp xúc
nhiều với công chúa ảnh hưởng không ít tính tình của nàng mới phải." 

Những lời này A Đoàn nghe không biết bao nhiêu lần, trời sinh tính tình đã như vậy, thật sự không thể giống An Dương, nhiệt tình như lửa.

Phất tay cho có lệ: "Được rồi được rồi, muội biết, vòng thi của nữ tử cũng bắt đầu rồi, muội đi qua đó, huynh ở lại chơi một mình đi!" 

Cũng không chờ Hứa Tiêu Nhiên trả lời, nhanh chân chạy đi. 

Hứa Tiêu Nhiên cười bất đắc dĩ. 

Rời khỏi tầm mắt của Hứa Tiêu Nhiên, A Đoàn vô thức đi loạn trong đám người, cảm thấy não sắp rối thành một cục. Vậy là An Dương có cảm tình với đại ca, nhưng huynh ấy chỉ xem nàng như muội muội của mình? Trong đầu xuất hiện một cái cân, một bên là An Dương, một bên là đại ca. 

Hai bên đều nặng như vậy thì phải làm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play