- Vũ Vũ, em đang nói cái gì vậy?

Nhiếp Tử Phong cố gắng lấy lại tinh thần, nhíu mi hỏi.

Bởi vì cả ngày nay làm việc mệt mỏi, cộng thêm thái độ như thế này của Nhiếp Tử Vũ nên hắn cảm thấy rất đau đầu. Nhướng mắt, nói:

- Anh rất mệt, anh không muốn lại cãi nhau với em, có được hay không?

Hắn dịu giọng năn nỉ.

Vừa nghe hắn nói mệt mỏi thì Nhiếp Tử Vũ lập tức liên tưởng đến những chuyện có thể xảy ra giữa hắn và cô gái kia, lập tức mắt lại ửng đỏ, nước mắt trào ra.

- Anh đi đi, anh đi đi, em không muốn anh ở đây, anh không cần phải đến đây đâu.

Nhiếp Tử Vũ vừa hét lên vừa muốn đẩy hắn đi ra ngoài.

- Vũ Vũ ...

Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài.

- Nếu đã mệt như vậy thì anh đi đi.

Nhiếp Tử Vũ dùng hết sức lực đẩy hắn ra nhưng mà sức cô quá nhỏ, tuyệt đối không thể đẩy được hắn. Cơn giận tràn ngập trong lòng, cô cảm thấy hết sức đau đớn xót xa, cô không đẩy hắn nữa mà lại đánh vào ngực hắn.

Ngăn cản không được, tâm tình Nhiếp Tử Phong bị đèn nén lập tức bùng nổ:

- Đủ rồi, đừng quậy nữa.

Hắn kiềm chế không được bèn rống lên, nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của cô, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Bởi vì hắn bất ngờ nổi giận nên Nhiếp Tử Vũ giật mình, nước mắt thoáng chốc đã chảy ra như dòng thác, không thể nào ngăn lại được.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui, tim đau nhói, mắt thì giàn giụa nước nhìn hắn rồi lại đau đớn khóc rống lên.

Thấy dáng vẻ cô khóc nức nở như vậy làm cho lòng Nhiếp Tử Phong vô cùng đau đớn, hắn cố gắng kiềm chế bản thân, trong mắt tràn đầy áy náy, hắn lập tức ý thức được mình đã quá đáng với cô.

- Vũ Vũ ...

Hắn lại dùng giọng nói vô cùng dịu dàng gọi tên cô, đưa tay ra muốn lau đi nước mắt trên mặt cô nhưng mà cô lại liên tục lắc đầu, không cho hắn đụng vào người.

- Nói cho anh biết, tại sao lại khóc?

Hắn cố gắng dịu giọng với cô.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ chẳng những không ngừng khóc mà ngược lại còn khóc càng dữ tợn hơn.

Cô cắn chặt môi, dùng ánh mắt đầy căm phẫn liếc nhìn hắn, cuối cùng vẫn không kiềm được mà mở miệng nói:

- Anh gạt tôi! Anh đáng ghét ... gạt tôi!

Nghe thấy giọng nói đầy uất ức của cô, Nhiếp Tử Phong sửng sốt, người trở nên cứng đờ.

- Gạt em?

Chân mày đang nhíu chặc nhưng vì câu trả lời của cô mà càng cau chặc hơn. Cả ngày hắn đều ở văn phòng xử lý công việc, ngoại trừ buổi trưa dùng cơm, hay là ...

Nghĩ tới đây, trong mắt Nhiếp Tử Phong hiện lên sự lo lắng không yên.

- Cô gái đó ... tôi thấy anh đi cùng với một cô gái nào đó vào quán cafe cấu kết làm bậy với nhau, nhưng mà anh lại nói dối tôi là anh đang ở văn phòng làm việc.

Nói xong, Nhiếp Tử Vũ oan ức cắn chặc răng, dáng vẻ khỏi phải nói là thê thảm biết chừng nào.

Quả nhiên chính là chuyện đó!

Nhiếp Tử Phong mở to mắt, khi hắn nghe được câu nói "Lừa tôi" của cô thì hắn đã nghĩ tới.

- Vũ Vũ, là vì anh nói dối nên em khóc sao?

Nhiếp Tử Phong nhíu chặc mi, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh.

Nhìn dáng vẻ hắn xem như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí cũng không có chút kích động nào, cơn tức Nhiếp Tử Vũ lập tức lên tới đỉnh điểm.

- Anh còn có gì giải thích không hả? Tận mắt tôi nhìn thấy anh và cô ta áp tai thì thầm to nhỏ vô cùng thân mật.

- Phải như vậy chứ.

Nhiếp Tử Phong cười thật tươi, nụ cười tỏ vẻ vô cùng thoải mái.

- Bởi vì cô gái kia chính là Tân Nhã.

- Tân Nhã?

Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vì cái tên này cô cảm thấy rất quen thuộc.

- Em đã quên rồi sao? Tân Nhã chính là em gái nuôi của anh, lúc nhỏ cô ấy thường chơi đùa với em đó.

Nhiếp Tử Phong giải thích. Vừa buông tay cô ra thì tay hắn đã vòng qua ôm lấy eo cô, véo mũi cô một cái, nói:

- Ngay cả em ấy mà em cũng ghen hay sao?

Nghe xong lời giải thích của hắn, Nhiếp Tử Vũ hiểu ra, quay đầu nhìn hắn, có chút rụt rè áy náy.

- Nhưng mà anh lừa em, đó là sự thật không thể chối bỏ mà.

Cô có chết cũng không thừa nhận là mình đã sai.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong cưng chiều cười một tiếng:

- Đó là bởi vì anh sợ em lại mang cơm đến cho anh, nhưng không ngờ lại bị em hiểu lầm.

- Anh không thích em mang cơm đến sao?

Nhiếp Tử Vũ không vui hỏi.

- Ọc ... Cũng không phải.

Nếu như là đưa cơm do đầu bếp nấu thì con được, nhưng nếu như là cơm do đích thân cô xuống bếp vậy thì đừng nên nói đến.

Nói đến đây, Nhiếp Tử Vũ bĩu môi, nói:

- Vậy thì lần sau dù có thế nào đi nữa cũng không được nói gạt em đó!

- Ừ!

Ngay sau đó hắn lại đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play