Nhiếp Tử Vũ trốn sau một cái cây, trừng mắt nhìn bóng dáng quen thuộc đang tiến vào quán cà phê, trong lòng rầu rĩ vô cùng.
Đôi mắt trong suốt mở to mà vẫn không dám tin, khuôn mặt tinh xảo bởi vì nhìn thấy tận mắt mà trở nên u ám. Hai tay buông thỏng nắm chặc thành quyền, cô khó có thể tưởng tượng được người con trai lúc này đang ngồi nói chuyện vô cùng thân mật với một cô gái trong quán cà phê kia lại chính là Nhiếp Tử Phong luôn nói là phải đi họp.
Đây là sao chứ? Tại sao hắn lại lừa gạt cô?
Xuyên qua tấm cửa sổ bằng thủy tinh nhìn vào trong , thấy dáng vẻ Nhiếp Tử Phong vui vẻ cười cười nói nói, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy là mình đang bị lừa dối một cách trắng trợn.
Sự căm tức xen lẫn đau lòng cắn nuốt sự bình tĩnh của cô, có một sự kích động muốn cô phải chạy vọt vào trong hỏi hắn tại sao lại lừa dối mình, nhưng mà cô vẫn cứ cố gắng kiềm chế.
Trong này có phải có sự hiểu lầm nào hay không? Ví dụ như cô gái kia chính là khách hàng của hắn?
Nhiếp Tử Vũ thầm suy đoán, nhất thời lòng dạ lại rối bời. Nhìn vào bên trong một chút, cô do dự hồi lâu thì lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi nhấn một dãy số.
"Tít tít" hai tiếng, điện thoại được kết nối.
Cô dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi mấy câu, sau đó im lặng một lúc, chỉ thấy sắc mặt cô càng lúc càng khó coi, mãi đến lúc vành mắt ửng đỏ thì "ầm" một tiếng, điện thoại di động bị đập nát.
Nước mắt nhanh chóng rơi ra, Nhiếp Tử Vũ cắn chặt môi, vẻ mặt oan ức, cô ức hận nhìn vào trong quán cà phê, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong vui vẻ nhìn cô gái kia và cất điện thoại di động vào túi, lòng cô nguội lạnh.
Tất cả suy đoán đều tan tành sau câu nói "Anh đang ở phòng làm việc", tất cả oan ức xông thẳng lên đầu làm cô không kiềm chế được mà khóc nức nở.
Nước mắt rơi xuống như mưa, che mờ cả tầm mắt cô.
Hắn nói dối! Hắn lừa cô!
Sự thật này giống như bom nguyên tử vậy, nó làm lòng cô nổ tan tành, Nhiếp Tử Vũ cắn răng, dứt khoát xoay người chạy đi.
Màn đêm buông xuống, vầng trăng tròn như mâm xôi, vô số vì sao lấp lánh, ánh trăng sáng trong.
Núi Dương Minh, Nhiếp gia.
Vừa mới về nàh, Nhiếp Tử Phong vừa vào phòng ăn còn chưa kịp lấy hơi thì đã nghe Nhiếp mẫu nói Nhiếp Tử Vũ không chịu xuống lầu ăn cơm. Bất chấp túi công văn, Nhiếp Tử Phong hai bước đã bước lên lầu, đi thẳng tới phòng Nhiếp Tử Vũ.
- Vũ Vũ, là anh.
Hắn đưa tay gõ cửa, cũng không có người lên tiếng.
Hai hàng lông mày nhíu lại, Nhiếp Tử Phong đưa tay muốn vặn chốt cửa nhưng lại không thể mở ra được.
- Vũ Vũ, mở cửa đi.
Hắn lại gõ cửa.
Lại là sự im lặng.
Thở dài trong lòng, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nói:
- Nếu còn không mở cửa thì anh bỏ đi đó.
Mềm không được thì nhất định phải mạnh bạo.
Hiển nhiên, sự uy hiếp của hắn có tác dụng, còn không đến 5 giây thì tiếng mở cửa đã truyền đến.
Nhiếp Tử Phong đẩy cửa bước vào, vừa vào đã nhìn thấy mắt Nhiếp Tử Vũ sưng húp, nhất thời hắn nhíu chặt mày, gần như có thể kẹp chết một con ruồi.
- Mắt của em ...
Hắn đang muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Nhiếp Tử Vũ đã sớm gầm nhẹ lên.
- Anh còn tới đây làm gì? Là anh tới chế nhạo tôi sao? Xem tôi như một kẻ ngốc, anh cảm thấy rất buồn cười đúng không?
Nhớ tới dáng vẻ thân mật của hắn cùng với cô gái kia ở quán cafe, còn cả dáng vẻ nói dối cô không hề đỏ mặt, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy châm biếm vô cùng.
Cô toàn tâm toàn ý yêu hắn, tin tưởng hắn, nhưng mà hắn lại đùa giỡn cô. Bây giờ nghĩ lại, trước đây hắn từng nói thích cô, nói không chừng thì đó cũng là đùa giỡn với cô.
Không ngờ rằng vừa gặp cô thì cô lại dùng thái độ này đối với hắn, Nhiếp Tử Phong như bị một đòn đánh vào đầu, thật sự là rất khó hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT