Tại một khu nhà cao cấp nằm ở trên núi Dương Minh.
Trong đại sảnh vô cùng tráng lệ là cái bàn dài to lớn được lót bởi chiếc khăn bàn trắng tinh, trên đó để đầy ắp thức ăn ngon, rượu ngon được vận chuyển tới bằng đường hàng không từ khắp các quốc gia; nam nữ đều mặc quần áo hoa lệ cười nói vui vẻ, cử chỉ tao nhã. Còn có một đội nhạc hòa tấu chiếm cả một khúc quanh ở chân cầu thang đang trình diễn những khúc nhạc vui vẻ.
Đêm nay là tiệc sinh nhật mười tuổi của con trai bảo bối độc nhất của tổng tài tập đoàn Nhiếp Phong. Hình thức rất long trọng, khách khứa đến đây không khỏi là người có quyền thế.
Nói đến tập đoàn Nhiếp Phong, không người nào không biết không hiểu. Giai đoạn đầu tập đoàn chỉ kinh doanh sắt thép là chính, giai đoạn sau, dưới sự lãnh đạo của tổng tài đương nhiệm thì mở rộng sang nhiều lĩnh vực, từ máy bay cho đến ô tô, lại từ quần áo trang sức đến phụ kiện đi kèm, chỉ cần là thứ mình có thể nghĩ tới thì nó đều chiếm vị trí lãnh đạo trên thị trường.
Lúc này, phía sau vườn hoa ...
- Phong, năm nay bác trai lại tặng cậu cái gì vậy?
Một người mặc âu phục màu trắng chỉnh tề đứng bên cạnh một cậu bé tao nhã đang cầm ly sâm banh, cười nói tiếp:
- Từ lúc cậu 1 tuổi thì bác trai đã tặng xe, máy bay cho cậu, tớ nghĩ năm nay cũng sẽ không có trò gì mới đâu.
Cậu bé được gọi là Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, trên gương mặt nho nhỏ đẹp trai kia chứa đầy bực bội:
- Nhiều chuyện!
Nói xong, cậu bé kia cầm lấy cung tên đặt ở bên cạnh lên, nhắm vào giữa hồng tâm.
Lâm Nhĩ Kỳ không cho rằng có thể chọc hắn cười, quả nhiên không thể đoán được hắn.
- Kỳ, cậu đừng làm phiền cậu ta, tâm tình cậu ta không tốt, coi chừng trút hỏa lên người cậu đấy.
Một cậu nhóc mặc bộ âu phục màu đen, đem ánh mắt trách cứ mà nhìn hắn, ám chỉ hắn không nên nói nữa.
Nhưng người này vẫn cứ khư khư không theo ý cậu nhóc.
- Hả? Tại sao tâm tình lại không tốt?
Lâm Nhĩ Kỳ chớp chớp mắt vô tội:
- Chẳng lẽ có liên quan tới việc bác trai tặng quà cho cậu ta hay sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, nhiệt độ liền trực tiếp giảm xuống.
Lãnh Duy Biệt liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của tên tiểu thọ tinh kia, bĩu môi rồi quay đi.
Ánh mắt lạnh lùng gắt gao kia nhìn chằm chằm vào nụ cười yếu ớt của Lâm Nhĩ Kỳ, cung tên trên tay Nhiếp Tử Phong liền gia tăng lực độ, tiếp theo nhắm thẳng vào hắn:
- Nếu cậu nói tiếp một câu nữa thì có tin mũi tên này sẽ bắn thẳng vào tim của cậu hay không?
Lúc này, Lâm Nhĩ Kỳ dĩ nhiên sẽ không ngây ngốc tiếp tục khiêu khích hắn, vội vàng đưa tay đầu hàng.
Thấy hắn không nói nữa, Nhiếp Tử Phong dùng sức ném cung tên trong tay xuống, tiếp theo bước thật nhanh rời khỏi đó.
... ...
Một thân một mình đi trong sân, cơn tức trong đầu Nhiếp Tử Phong không có chỗ phát tán, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đá mấy chậu hoa yêu thích của lão cha cho hả giận.
Xú lão đầu chết tiệt!
Nhớ tới lúc trước cha tặng quà sinh nhật cho mình, Nhiếp Tử Phong hận đến nghiến răng.
Hắn mới chỉ mười tuổi mà thôi, vậy mà lão đầu đó mang cả công ty biến thành quà tặng cho hắn! Hắn thà rằng giống như trước kia chỉ tặng hắn những thứ không có hữu dụng còn hơn!
- Đáng ghét!
Cơn tức càng lúc càng lớn, những cú đá gắt gao này đã không thể dập tắt lửa giận của hắn. Hắn định cầm mấy chậu bông lên đập nát tan tành nhưng mà còn chưa kịp nện xuống, hắn liền nghe một hồi thanh âm khóc lóc.
Động tác dừng lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, âm thanh dần dần mất hẳn.
Cho là bực dọc sinh ra ảo giác, một luồng lửa giận xông thẳng lên đầu, hắn giơ chậu hoa lên thật cao rồi ném xuống.
Sau một tiếng "bịch" vang lên thật lớn, tiếng khóc lầm tưởng trước kia bỗng nhiên gia tăng.
- Là ai ở đó vậy?
Nhiếp Tử Phong cảnh giác nhìn về khóm hoa cách đó không xa, một mặt lại thận trọng đi đến gần:
- Ra đây!
Nhưng mà đáp lại hắn là tiếng khóc rống lớn hơn.
Ngực Nhiếp Tử Phong căng thẳng, lấy dũng khí đi lên trước, mà sau khi thấy rõ nguồn gốc tiếng khóc kia thì con ngươi hắn trợn to.
Mượn ánh đèn nhìn kỹ hơn, lại thấy một đứa trẻ sơ sinh được vải hoa quấn quanh đang nằm ở trong cái hộp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì khóc rống mà đỏ lên.
Trẻ sơ sinh!
Là ai đem cô bé vứt ở đây?
Nhiếp Tử Phong sửng sốt, hoàn toàn không thể tin được thứ mà hắn đã thấy.
Đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ nhìn thấy có người, ngay sau đó càng khóc lợi hại hơn, tiếng khóc kia quả thực muốn xé nát cả bầu trời. Cũng bởi vì vậy, Nhiếp Tử Phong từ từ bước đến đó.
Hắn ngồi xổm người xuống muốn xem rõ cô bé, bỗng dưng phát hiện phía dưới đầu của cô có một tờ giấy. Hắn liền thận trọng di chuyển đầu của cô xê dịch qua bên kia một chút, rất nhanh cầm lấy tờ giấy.
"Xin cậu chăm sóc con gái của tôi, tôi xin cậu!" Trên tờ giấy thật to chỉ viết một câu như vậy, Nhiếp Tử Phong liền hiểu ra nguyên nhân vứt bỏ thứ này ở đây.
Trong đầu Nhiếp Tử Phong bấn loạn, đang lúc muốn quay trở lại gọi quản gia giải quyết chuyện này thì tiếng khóc của đứa bé chợt dừng lại. Nhiếp Tử Phong không hiểu mà đưa mắt nhìn về phía cô, lại phát hiện đôi mắt long lanh của cô đang nhìn hắn chăm chú, tiếp theo há miệng cười toe toét.
Bởi vì cô cười, trong lòng Nhiếp Tử Phong bị xúc động bởi cái cục mềm mại kia!
Hắn như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn nàng chăm chú, khóe miệng lại cong lên mà cười một cái thật tươi, ánh mắt lóe lên, hắn đã có quyết định.
Cô là quà sinh nhật của hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT