Nhiếp Tử Phong nhìn thẳng vào cặp mắt thờ ơ của Nhiếp Tử Vũ, chậm rãi nói:

- Em là vì muốn tránh né anh nên mới dọn ra ngoài sao?

Không nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn là như vậy. Bởi vì ở trong lòng hắn đã sớm nhận thấy bởi vì sai lầm của mình mà làm cho cô kiên quyết quyết định dọn ra ngoài, rời xa hắn.

Nhiếp Tử Vũ thờ ơ quay mặt đi, tránh né ánh mắt sắc bén của hắn:

- Không phải như vậy.

Nói thì nói như vậy nhưng thật ra trên gương mặt u sầu của cô đã sớm tiết lộ câu trả lời thật sự.

Thấy vậy, Nhiếp Tử Phong càng áy náy hơn.

Bất ngờ, hắn bước nhanh về phía cô, nắm lấy đôi vai gầy, buộc cô ngẩng đầu nhìn mình:

- Vũ Vũ, nhìn anh, nói lại lần nữa xem.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu không nói gì, luống cuống tránh né hắn.

- Nhìn anh!

Thấy cô tránh mình, Nhiếp Tử Phong hết sức không vui, hắn dùng tay nắm lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô, bắt cô nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một luồng điện xẹt qua hai người.

Nhìn đôi mắt sáng rỡ của hắn phản chiếu bóng mình, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy áp lực vô cùng, lòng ngực thắt lại, không nói nên lời. Đột nhiên, cô đẩy hắn ra, bước lùi lại, tiếp theo là nghẹn ngào kêu lên:

- Anh không cần lo cho tôi, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh.

Nhiếp Tử Phong bị sự tức giận của cô làm giật mình, đợi đến lúc hắn phản ứng kịp thì liền nhanh chóng bước đến trước mặt cô, kéo cô ôm vào lòng.

- Anh làm sao có thể bỏ mặc em chứ!

Lời nói hắn bá đạo vô cùng, trong mắt tràn ngập sự kiên định.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, lòng Nhiếp Tử Vũ dao động, ngay sau đó lại chính là đau lòng. Chỉ thấy cô thống khổ gặng cười một cách khổ sở, thờ ơ mở miệng hỏi:

- Anh thích tôi sao?

- Dĩ nhiên!

- Với thân phận của một người con trai thích tôi chứ không phải là anh trai?

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió nhưng lại làm cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy nặng nề, áp lực vô cùng. Đối với ánh mắt mong chờ của cô, hắn lại im lặng.

Hắn thích cô sao?

Hắn không phủ nhận việc khi hắn nghe được tin cô muốn dọn đến Lãnh gia ở thì hắn tức giận đến phát điên, nhưng mà, đó có phải là thích hay không? Cho tới nay thì việc hắn thích cô cũng là do cô là người hắn cưng chiều nhất, nhưng mà thật sự là như vậy sao?

Hắn không biết!

Đầu ốc rối tung, tình cảm phức tạp làm cho hắn cảm thấy đau đầu, trong lúc lơ đãng bèn nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ hắn không thoải mái, Nhiếp Tử Vũ tự cười giễu, đáy mắt có phần ẩm ướt.

“Nhiếp Tử Vũ ơi Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc thì mày còn mong chờ gì nữa hả?”

Cô vừa tự hỏi bản thân vừa cố hít một hơi thật sâu, giả vờ trấn tĩnh, nói:

- Không thích tôi thì cũng không cần quản tôi, không nên cho tôi bất cứ ảo tưởng nào nữa hết.

Hành động lúc nãy của hắn làm cho cô lầm tưởng là hắn vì ghen tuông, đố kỵ!

- Vũ Vũ ...

Cô lại dùng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy rất thất vọng bản thân. Hắn thở dài, dịu dàng nói:

- Ngoan, đừng giận dỗi anh nữa có được không? Em giận anh không sao, nhưng mà em không thể đem danh dự bản thân đi đánh cược được.

Hắn thay đổi thái độ, trở nên dịu dàng mềm mỏng hơn, dáng vẻ vô cùng ôn nhu.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười lạnh lùng, nói:

- Ai nói tôi lấy danh dự đi đánh cược?

Sâu trong đôi mắt cô ngập tràn nghiêm túc làm cho Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau đớn vô cùng, nắm lấy cổ tay cô thật chặc:

- Là em nghiêm túc?

Nhiếp Tử Vũ không trả lời.

Sự im lặng của cô chẳng khác nào đồng ý, vì vậy lòng Nhiếp Tử Phong như ngọn lửa cháy lan ngoài đồng cỏ không thể nào cứu vãn được.

- Em thích Lãnh Duy Biệt?

Hắn lạnh lùng hỏi.

- Có thì thế nào?

Nhiếp Tử Vũ hỏi ngược lại.

Nghe được cô chính miệng thừa nhận, Nhiếp Tử Phong tức giận nổi gân xanh, sau đó không chút nghĩ ngợi mà bật lên:

- Em là của anh!

Nói xong, hắn bá đạo chiếm đôi môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play