Lạnh lùng bỏ qua sự dây dưa của cô gái ở dưới thân, Tống Linh đẩy chiếc chăn ra đi xuống giường, nhanh chóng mặc thêm chiếc áo khoác tắm, sau đó bước nhanh đi vào trong phòng để quần áo.
Tống Hi lấy từ trong ngăn kéo ra lọ thuốc dự bị, đổ hai viên vào trong lòng bàn tay, cũng không kịp rót cho mình một chén nước, cô hơi ngửa đầu lên bỏ thuốc vào miệng nuốt xuống cùng với nước bọt. Bởi yết hầu quá khô khốc, nên viên thuốc bị mắc lại ở chính giữa yết hầu, đến mức khuôn mặt cô đỏ rực lên.
Sau khi đuổi theo kịp Tống Hi, Tống Linh nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cô, liền vội vàng tiến lên dùng hai ngón tay ấn vào trong miệng của cô, giúp cô móc viên thuốc ra.
"Khụ khụ... Ọe..." diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tiếng nôn mửa đến tê tâm liệt phế vang lên một hồi, rốt cuộc viên thuốc bị mắc nghẽn ở trong cổ họng Tống Hi đã được nôn ra ngoài.
Tống Linh nhanh chóng xoay người rót cho cô chén nước, sau đó lại đổ ra hai viên thuốc khác đưa cho cô: "Uống đi."
Lúc này Tống Hi đã mất thăng bằng, cảm giác đầu nặng chân nhẹ, cũng không nói ra được một câu, vội cầm hai viên thuốc ở trong tay anh hớp một ngụm nước lọc lớn vào miệng, lúc này mới nuốt xuống. Thuốc trôi vào bên trong bụng, tuy rằng thuốc vẫn chưa phát huy được công hiệu, nhưng trong lòng Tống Hi đã thấy an tâm không ít. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cho đến khi Tống Linh đỡ cô lên đi đến chiếc ghế sa lon ở bên ngoài ngồi xuống, sau khi há to miệng thở hổn hển một lúc, lúc này cô mới cảm thấy bản thân mình tỉnh táo lại một chút.
"Cám ơn anh." Tống Hi cảm kích liếc nhìn Tống Linh vẻ mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã khôi phục lại chút ít huyết sắc.
Tống Linh cũng không mở miệng, chỉ đứng ở trước mặt nhìn cô chằm chằm cô, đợi cô khôi phục lại.
Nữ minh tinh xinh đẹp bị hai người bỏ quên ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, nhìn về hướng hai người kia, cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền mở miệng lạnh nhạt nói: "Linh, cô là ai vậy."
Một giọng phụ nữ bén nhọn chói tai mang theo sự chỉ trích truyền đến, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người, lúc này mới làm cho Tống Hi kịp phản ứng được ở đây còn có sự hiện hữu của cô gái khác
"Thật xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi!." Không để ý thân thể còn chưa khôi phục nguyên khí, Tống Hi vội vàng đứng dậy, hướng về phía bọn họ liên tục nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, hiện tại tôi sẽ đi ra luôn, không quấy rầy hai người nữa, hai người có chuyện gì cứ tiếp tục đi nhé..." Nói xong cô liền định rời đi.
"Không được đi!" Ba chữ lạnh như băng trong phút chốc được bắn ra từ trong miệng của Tống Linh, làm cho hai người phụ nữ ở đó đều ngây ngẩn cả người. Bị gọi giật lại, Tống Hi liền dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tống Linh mới phát hiện ra, chẳng biết lúc nào nơi đáy mắt của anh nổi lên sự lạnh lùng đến lợi hại.
Phía dưới mái tóc dài rối tung, một đôi con ngươi đen kịt thâm trầm chứa đầy ngàn vạn khối băng tuyết, chỉ cần thoáng nhìn qua thôi cũng khiến cho người ta phảng phất như đang ở trong băng tuyết của tháng mười hai. Ánh mắt sắc bén bất động không chút biểu cảm lướt qua Tống Hi đang đứng sững sờ ở tại chỗ, lạnh lùng phóng về phía nữ minh tinh đang ngồi ở trên giường kia, nói: "Cô, hãy đi ra ngoài."
Mấy chữ kia vừa thốt ra khỏi miệng Tống Linh, không chỉ có nữ minh tinh kia mà ngay cả Tống Hi cũng đều ngây người.
"Hả?" Nữ minh tinh trừng lớn hai mắt không dám tin, chỉ tay vào mình, không tiếng động, dùng khẩu hình hỏi: Anh muốn nói là em là người đi ra sao?
Tống Linh không buồn trả lời cô ta, chỉ là lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình lại, một lần nữa chuyển sang trên người Tống Hi: "Ngồi xuống!"
Sự trầm mặc của anh không thể nghi ngờ là buộc phải chấp nhận, thấy thế, nữ minh tinh cả kinh, sắc mặt trắng bệch, giọng nói buồn bã: "Linh, tại sao anh lại phải đuổi người ta đi ra ngoài như vậy! Người nên đi chẳng phải là cô ta hay sao?!" Nói xong, cô ta trừng mắt liếc nhìn Tống Hi vô tội đang đứng đó với vẻ oán hận.
Bị liên lụy đến, Tống Hi với vẻ rất vô tội, vội vàng cười nói cầu hòa: "Đúng vậy đó, người nên đi là tôi mới đúng, hai người..." Chỉ là, không đợi cô nói xong câu nói kia, Tống Linh đã thốt ra lời nói lạnh lùng cắt đứt lời của cô.
"Lời nói như vậy đừng có để tôi lại phải nói thêm một lần thứ hai nữa!" Sự lạnh lẽo âm u chất đầy nơi đáy mắt anh, chứa đựng không biết bao nhiêu bão tố. Tuy rằng lời nói ra quả thật theo đúng như lời của nữ minh tinh kia, nhưng mà ánh mắt của anh lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Tống Hi.
Chỉ có khi nào anh tức giận thì ánh nhìn của anh mới có thể toát ra biểu lộ hung ác đến lợi hại như vậy. Nữ minh tinh kia đương nhiên sẽ chết nếu như không chịu thức thời mà rời đi. Cô ta trừng mắt liếc nhìn Tống Hi một cái đầy vẻ độc ác và tàn nhẫn, sau đó đưa lưng về phía Tống Hi, nghiến răng nghiến lợi không biết đã nói những câu gì đó, sau đó cầm lấy quần áo đang vứt tán loạn ở trên mặt đất lên nhanh chóng mặc vào người rồi đi ra ngoài.
※
Theo tiếng đóng cửa "rầm!" một tiếng, cửa phòng đã được khép lại, trong phòng ngủ chỉ còn lại một sự tĩnh mịch ghê người.
"Ngồi xuống." Chẳng biết từ bao giờ sắc mặt Tống Linh đã thay đổi tốt hơn một chút, anh dịch người chút ít sang bên cạnh ghế sô pha, dọn ra một chỗ rồi bảo cô ngồi xuống.
Nhưng mà Tống Hi chỉ nhìn về phía anh cười khan, sau đó bước chân của cô liền đi về phía chiếc ghế sofa đối diện với anh, ngồi xuống.
Thấy thế, biểu cảm của Tống Linh xoạt một cái lập tức trở lại cái vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị như trước.
Nhìn cái khuôn mặt không hề có độ ấm như mặt người chết kia, Tống Hi khẽ mỉm cười nói: "Trên người của anh có mùi nước hoa... Cho nên em vẫn nên ngồi cách xa anh một chút thì tốt hơn." Không phải là cô dị ứng đối với nước hoa, mà là cái mùi nước hoa đặc biệt gay mũi kia đã sắp hun cô đến hôn mê rồi.
Nghe vậy, biểu lộ của Tống Linh chẳng những không bởi vì vậy mà buông lỏng cặp lông mày đang nhíu chặt kia,mà ngược lại, mày kiếm lại nhếch lên, đáy mắt mang theo tà khí: "Em là đang trách anh phải không?"
Trầm mặc ngồi một lúc, sau đó không biết có phải là Tống Hi bị ảo giác hay không, cô có cảm giác là lạ, cảm thấy khi anh đang nói những lời này tâm tình tựa như không tệ lắm, khóe miệng cũng có chút hơi gợi lên.
"Không, em không trách anh." Đã sống với nhau năm năm, tuy hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng mà chưa bao giờ thực sự là vợ chồng. Tuy cô không nói ra cảm giác đối với anh, không thương nhưng mà lại luôn dựa dẫm vào anh, vì thế cho nên cô căn bản không thể rộng mở thể xác và tinh thần để tiếp nhận anh. Cho nên cô mới không trách anh, bởi vì chính bản thân mình đã không thể làm tròn được bổn phận của người vợ. Đương nhiên, theo đó anh sẽ phải ra bên ngoài để vụng trộm.
Cô nói xong, vẻ mặt của Tống Linh càng thêm âm trầm.
Dừng lại sự trầm mặc dài dòng, sau đó sóng mắt của Tống Linh vừa chuyển động, chuyển sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đã khôi phục lại sắc mặt như cũ.
"Tại sao lại bị phát bệnh." Anh hỏi. Nếu như anh nhớ không lầm, chắc chắn đã là có hơn nửa năm rồi cô không hề bị phát bệnh!
Tống Hi biến sắc, bất giác, cô tránh khỏi đáy mắt phỏng đoán của anh, ra vẻ tỉnh táo nói: "Cái này... chỉ là vừa mới phát bệnh thôi..." Mấy chữ cô vừa mới nghĩ ra để giải thích nguyên nhân một cacha qua quít.
Trong ánh mắt sắc bén của anh bỗng dưng hiện lên một vòng hào quang, vẻ mặt thâm trầm, anh nhìn Tống Hi, lạnh lùng nói: "Em có biết hay không, em tuyệt không thích hợp với việc nói dối." Tính tình của cô quá trong sáng, tinh khôi như một tờ giấy trắng, việc nói dối đối với cô mà nói, không phải một chuyện dễ dàng gì.
"Em..." Cô đọc được từ trong ánh mắt kiên định của anh, đã hiểu được ý anh: không đạt mục đích thề không bỏ qua! Ý tứ như vậy. Tống Hi nghiến chặt hàm răng, hai cánh tay nắm chặt thành quyền, gác lại ở trên đùi. Bỗng dưng, cô cắn cắn môi, không chút kiêng nể, nghênh đoán ánh mắt như chim ưng của anh.
"Em có lời muốn hỏi anh." Sau chữ mát lạnh như nước suối,nhưng trong giọng nói lại nồng đậm sự kiên định.
Chưa bao giờ từng thấy cô có loại vẻ mặt này, Tống Linh lập tức chậm rãi, nhổ ra một chữ: "Hỏi."
Thấy bộ dáng của anh bình thản không chút lay động, Tống Hi hít một hơi thật sâu, hỏi: "Trước đây em thực sự là một người thế nào?" Giữa hai người, cô phải lựa chọn ra cho mình một người, cô muốn làm rõ ràng thân phận chân chính của mình, để xem rốt cuộc ai mới là người vẫn đang lừa gạt cô!
"Cái gì?" Tống Linh khó hiểu, nhưng nơi đáy mắt lại hiện lên một vòng phức tạp.
"Em nói... Năm năm trước đây, em thực sự là một con người như thế nào?" Cô hỏi vẻ kiên định.
Lời của cô giống như một tảng đã lớn nặng nề nện vào ngực của Tống Linh, khiến anh buồn bực và đau nhức. Sau một hồi lâu, anh mới thu lại ánh mắt, thái độ trở nên mềm nhũn: "Anh nhớ là anh đã từng nói cho em biết rồi mà."
"Không, anh chưa hề nói!" Tống Hi lắc đầu một cái mạnh mẽ, "Anh chỉ nói là chúng ta đã có khế ước kết hôn, sau đó em liền gặp phải tai nạn xe cộ, còn lại anh cũng không nói thêm bất cứ cái gì khác." Cô nhớ rõ, anh đã giải thích như vậy đối với bản thân cô rất nhiều lần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT