"Những tấm ảnh này đều được chụp vào thời gian sau khi em sinh Tử Ngôn xong." Nét mặt của Nhiếp Tử Phong nguyên bản vẫn luôn giữ vẻ cứng ngắc, nhưng khi nhìn đến hình của Nhiếp Tử Vũ trên tấm ảnh thì vẻ mặt đã dần dần giãn ra, khóe miệng cong lên hé nở một ý cười, đáy mắt đen bóng lộ rõ nét dịu dàng tình cảm.
Do thời gian này Nhiếp Tử Vũ vừa sinh con xong nên thân thể có chút hơi đẫy đà, vì thế cô không thích chụp ảnh. Cho nên tuyệt đại bộ phân những tấm hình này là do anh thừa dịp thời gian cô ngủ đã chụp ảnh trộm.
"Thật vậy sao?" Tống Hi chậm rãi quay đầu lại thoáng nhìn vào anh, ánh mắt cô lộ rõ sự bình tĩnh, chăm chú nhìn lên trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập cảm xúc ôn hòa dịu dàng, giờ đây đang gợn lên những lớp sóng lăn tăn...
Trái tim của Tống Hi cực kỳ rối rắm, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mình đã hoàn toàn mờ mịt.
Nét mặt của Nhiếp Tử Phong lúc này thực sự cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không giống như là đang lừa gạt cô, hơn nữa anh lại có nhiều ảnh chụp như vậy để chứng minh thân phận của cô. Điều này khiến cho cô không thể không tin tưởng người phụ nữ ở trên tấm ảnh kia chính là bản thân mình.
Vận may bao giờ chỉ có một. Nhưng mà...
Nếu như những lời mà anh nói với cô đều là sự thật... Vậy thì... điều này chẳng phải đại biểu cho việc Tống Linh đang lừa gạt cô sao? Nghĩ tới đây, Tống Hi lập tức cảm thấy trong ngực cực kỳ phiền muộn, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hoang mang lạ thường. Cô nhắm mắt khép hàng lông mi đẹp đẽ lại vào nhau.
Một người là người chồng đã cùng sinh sống một chỗ với cô suốt năm năm qua, một người đàn ông khác cũng tự xưng là chồng của cô. Vậy thì cô rốt cuộc nên tin ai đây nhỉ.
Nhiếp Tử Phong vẫn còn đang đắm chìm trong tất cả quá khứ của mình, bởi vậy cho nên anh hoàn toàn không hề phát hiện ra sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ bỗng có chút khác thường. Nhiếp Tử Phong không nhịn được liền đưa tay lên vuốt ve hình của Nhiếp Tử Vũ ở trong tấm ảnh, chỉ cảm thấy nỗi chua xót từ đáy lòng toát ra, trong chốc lát, hốc mắt liền đỏ ửng lên.
Anh cảm tạ ông Trời, cảm tạ ông Trời đã không mang cô đi. Tuy nhiên cô hiện tại cô đã hoàn toàn quên mất anh và những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng anh vẫn có một lòng tin tưởng nhất định mình có thể làm cho cô khôi phục lại trí nhớ! Suy nghĩ đến đây, bỗng dưng trong đầu anh chợt lóe lên mấy lời cô vừa nói ra kia, lập tức sắc mặt Nhiếp Tử Phong liền có chút khó coi.
Nếu như cô thật sự là vợ của Tống Linh, vậy thì anh cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lại cô về tay mình! Bởi vì, cô chỉ có thể là của một mình anh mà thôi!
Suy nghĩ thấu đáo, Nhiếp Tử Phong liền thu hồi lại ánh mắt, đè ép toàn bộ những suy nghĩ kia của mình trở lại trong nội tâm. Cánh môi mỏng nhếch lên trên không trung kéo thành một đường cong, đáy mắt đen bóng mang theo ý cười nhìn về phía người ở bên cạnh.
"Vũ Vũ..." Nhưng mà vừa mới gọi cô được một tiếng, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Phong liền cứng lại ở khóe môi.
Chỉ nghe thấy "lạch xoạch" một tiếng, cuốn album đang ở trong tay Tống Hi đã rơi xuống đất.
Anh nhìn thấy trước một khắc, khi lật giở những trang album xem ảnh, vẻ mặt của Tống Hi còn tốt đẹp là thế. Vậy mà giờ phút này nhìn gương mặt của cô đầy đau đớn, khổ sở, bàn tay bụm lấy lồng ngực của mình, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển từng ngụm, từng ngụm một.
Thấy thế, Nhiếp Tử Phong vội vàng nhíu đầu lông mày lại, đỡ lấy cô, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy? Vũ Vũ? Em làm sao thế?"
Lúc này ánh mắt của Tống Hi đã bắt đầu mơ hồ, theo phản xạ, cô nắm lấy tay của Nhiếp Tử Phong tay, từ trong miệng khó khăn thốt ra được mấy ba chữ: "Thuốc... thuốc của tôi..." Hơi thở của cô trở nên mong manh, dường không khí phổi đã bị hút hết đi vậy, làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó thở.
"Thuốc ư? Thuốc gì vậy?" Nhiếp Tử Phong vội vàng hỏi, gấp đến độ sắc mặt của anh cũng thay đổi.
Thuốc... Cô cố trấn tĩnh lại để nói tên thuốc...
Tống Hi há miệng ra, cố mấp máy cánh môi để nói, nhưng mà, cô lại không thể thốt ra nổi thành lời.
Trong đầu cô lờ mờ hiện lên từng đoạn ý nghĩ ngắn ngủi, lọ thuốc của cô để trong bọc thuốc, mà bọc thuốc đó của cô lại đang nằm ở trong túi xách của cô... Túi xách của cô lại ở trong xe của cô! Vừa nghĩ đến đoạn này, Tống Hi muốn hít vào một nhưng không sao hít thở nổi nữa, bên tai cô cũng không còn nghe thấy những lời mà Nhiếp Tử Phong đang nói..., cứ như vậy ngất đi.
...
Đột nhiên Tống Hi bị bất tỉnh, do đó được Nhiếp Tử Phong đưa vào trong bệnh viện. Thừa dịp cô đang được bác sĩ theo dõi bệnh tình, anh liền đi một chuyến đến vườn trẻ lái xe của cô đến bệnh viện, sau khi phát hiện trong túi của cô có lọ thuốc, anh cầm lấy mang đi.
Văn phòng của bác sĩ...
"Đã điều tra thế nào rồi? Đây là loại thuốc gì vậy?" Nhiếp Tử Phong vội vội vàng vàng hỏi bác sĩ, bởi vì anh còn đang băn khoăn cho người bệnh đang nằm trong phòng bệnh, trên gương mặt tuấn lãng của anh những giọt mồ hôi túa ra dày đặc, chảy ròng ròng, quần áo xốc xếch, không còn tề chỉnh như trước.
"Ừmình... Đây là thuốc an thần." Bác sĩ quan sát tỉ mỉ nhìn lọ thuốc ở trong tay mình, lông mày nhíu chặt lại, tiếp đó lại bổ sung một câu: "Nhưng đây không phải là loại thuốc an thần bình thường."
"Ông nói vậy là có ý gì?" Hai con ngươi của Nhiếp Tử Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào bác sĩ, một giây cũng không nháy.
"Màu sắc không giống như bình thường, còn mùi vị cũng không đúng lắm, cho nên tôi nghĩ chắc chắn là trong thành phần của thuốc đã được trộn lẫn thêm những thứ khác... Còn cụ thể thành phần của thuốc gồm có những gì, cần phải đợi kết quả xét nghiệm đã thì mới biết được."
Nhìn bác sĩ đặt lại lọ thuốc đang cầm trong tay xuống, trái tim Nhiếp Tử Phong tựa như đang bị treo ngược lên trên không trung vậy. Bỗng dưng, tựa như anh vừa nghĩ đến một vấn đề gì đó, anh ngẩng đầu nhìn bác sĩ hỏi: "Cô ấy bị mất ký ức, liệu có liên quan gì đến việc uống loại thuốc anh thần này hay không?"
Nghe vậy, bác sĩ chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, nhíu lông mày lại, suy nghĩ sâu xa một lát, gật gật đầu nhưng vẫn không xác định chắc chắn: "Hay là để tôi làm nhanh một xét nghiệm để xem cụ thể thế nào!"
...
Sau khi thảo luận với bác sĩ xong, Nhiếp Tử Phong liền bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ, ở trước cửa phòng bệnh của Tống Hi, anh chậm rãi đi tới đi lui, không biết đã bước đi bao nhiêu vòng rồi, lúc sau, cuối cùng anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó mở cửa phòng ra.
Vốn tưởng rằng lúc này cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say, anh đẩy cửa ra bước vào phòng, nghênh đón anh lúc này chỉ có giường chiếu trống rỗng...
※
Kỳ thật Tống Hi đã sớm đã tỉnh lại rồi, sau khi Nhiếp Tử Phong cầm lọ thuốc lấy ở trong túi của cô đi ra ngoài, một giây sau cô cũng không chậm trễ, vội vã xách chiếc túi của mình chạy ra ngoài. Mãi cho đến khi trở về ngôi nhà của mình ở bờ biển, trái tim vẫn đập thình thịch thình thịch như trống làng của cô lúc này mới bình tĩnh trở lại.
"Phu nhân, làm sao bây giờ ngài mới trở về nhà vậy?" Vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, quản gia vội vàng chạy ra nghênh đón.
"À... tôi có chút chuyện cần phải làm xuống." Tống Hi vô lực đỡ vào trán của mình, cố gắng gượng kéo ra một nụ cười mệt mỏi.
"Phu nhân..." Quản gia nhìn cô định nói nhưng lại thôi, vẻ mặt phức tạp.
"Còn có việc gì sao?" Tống Hi quay đầu nhìn ông ta một cái, cố gắng dùng nốt chút sức lực còn sót lại của mình để nói ra: "Hiện tại tôi mệt mỏi quá, có việc gì chờ tôi nghỉ ngơi một chút đã rồi nói saucó được không?" Nói xong, Tống Hi không để cho ông có bất cứ cơ hội nào nói tiếp, liền vội vã xoay người đi lên lầu.
Vịn vào tay vịn cầu tháng, bước đi từng bước một đầy khó khăn để đi lên lầu, đúng lúc Tống Hi rẽ vào lối ngoặt để đi về hướng phòng ngủ, khi tay cô vừa mới nắm lấy tay cầm cánh cửa, chợt nghe thấy từng tiếng rên rit đầy dâm đãng từ bên trong truyền ra.
"Linh, nhanh hơn một chút nữa... A... nhanh hơn một chút nữa đi..." Cái giọng phụ nữ bén nhọn này nghe cũng không lạ lẫm lắm, Tống Hi vừa nghe thấy liền nhận ra ngay đó chính giọng nói của nữ minh tinh luôn có mối quan hệ gần gũi thân thiết với Tống Linh. Hóa ra, đây chính là nguyên nhân đã làm cho vẻ mặt của quản gia biểu lộ sự phức tạp.
Bàn tay đang cầm tay cầm cửa kia liền buông lỏng ra. Tống Hi rất muốn cứ như vậy xoay người mà rời đi. Nhưng một cơn khó chịu trong ngực lại nổi lên làm cho cô do dự, cô bụm lấy nơi trái tim của mình càng ngày càng thấy hoảng sợ. Cuối cùng cô không thế nào nhịn được nữa, liền mở cửa phòng ra.
Cửa phòng vừa được đẩy mở ra, một luồng không khí thối nát liền ập vào trước mặt cô, làm cho Tống Hi không sao nhịn nổi cảm giác muốn nôn mửa.
"A!" Một tiếng thét lên vang lên, xuyên thẳng đến hai người đang dây dưa ở trên giường, khiến bọn họ phải nhanh chóng dùng ga giường để che lại thân thể.
Sau khi Tống Hi quay đầu hướng cái nhìn về nơi khác, hai tay nắm chặt thành quyền, liều mạng gắng gượng kiềm chế ý nghĩ chỉ muốn nôn mửa ra,phải vất vả lắm, từ trong miệng cô mới thốt ra được một câu đơn giản: "Thật xin lỗi, tôi thật sự rất không muốn cắt ngan chuyện tốt của hai người. Nhưng tôi phải vào trong phòng này để lấy thuốc của tôi, xin thất lễ." Nói xong, cô đi thẳng về phía căn phòng để quần áo.
Vừa nghe thấy cô nhắc tới chữ “thuốc” kia, sắc mặt của Tống Linh ở trên giường lập tức liền thay đổi.
"Cô lại vừa phát bệnh rồi phải không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT