Trong lúc Thủy U kiếm nhất cử đâm thủng tâm tạng, toàn bộ thân thể của linh khí cự ngạc nhất thời rung động. Lục Bình không ngờ lại từ trong hai mắt của cự ngạc do linh khí ngưng tụ mà thành này nhìn thấy ra một chút sợ hãi.
Nhưng không chờ Lục Bình suy nghĩ nhiều, toàn bộ thân thể của cự ngạc bắt đầu băng giải, hóa thành một đoàn chân nguyên kỳ dị nhè nhẹ tụ vào phía trong cơ thể của Lục Bình. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ linh khí cự ngạc đã biến mất không thấy đâu nữa, linh khí trong thạch phủ cũng biến mất không còn gì.
Lục Bình mặc dù cảm thụ chân nguyên trong cơ thể dồi dào, nhưng giờ phút này tu vi của hắn có khoảng cách với đoán đan tầng tám điên phong vẫn còn một đoạn khoảng cách không nhỏ.
Tụ linh chi địa này chẳng lẽ chính là tình cảnh như thế, dựa vào linh khí biến thành yêu thú để cùng tỷ thí với tu sĩ, rồi tu sĩ sẽ hấp thu loại linh khí kỳ dị này từ yêu thú bị diệt vào trong cơ thể, nhằm đề thăng tu vi của mình?
Chẳng qua là phương thức này không cách nào thỏa mãn nhu cầu của Lục Bình nhằm đem tu vi tiến lên đoán đan chín tầng a. Chẳng lẽ là bởi vì chân nguyên của Lục Bình vượt xa người thường, linh khí cự ngạc biến thành chân nguyên kỳ dị ấy không cách nào thỏa mãn nhu cầu lên cấp của hắn?
Đang lúc này, Lục Bình cũng đột nhiên phát hiện giữa không trung của thạch phủ trung ương, Thủy U kiếm vẫn trôi lơ lửng ở đó, mà ở mũi của Thủy U kiếm, một viên linh khí tâm tạng bị đâm thủng không hề tan vỡ và băng giải theo thân thể của cự ngạc, vẫn còn bám trên trường kiếm như cũ.
Lục Bình đưa tay ngoắc gọi Thủy U kiếm, thần niệm cẩn thận quan sát linh khí tâm tạng trên kiếm, lúc này mới phát giác viên linh khí này đã hội tụ thành trái tim ở dạng thật thể.
Trái tim do linh khí ngưng tụ này chậm rãi rơi vào trên tay của Lục Bình. Vào sát na tâm tạng tiếp xúc với hai tay của Lục Bình, một cỗ linh khí tinh thuần hùng hậu vượt xa thứ linh khí mới vừa rồi nhất thời thông qua hai tay của Lục Bình rót vào trong huyết mạch của hắn. Lục Bình chỉ cần sơ bộ luyện hóa một chút, nó liền hóa thành chân nguyên tinh thuần hội tụ vào trong tâm hạch không gian.
Lục Bình sợ hết hồn, đây mới là một cỗ linh khí mới vừa vô ý thức hấp thu, không ngờ chuyển hóa ra chân nguyên lại giống như sóng nhỏ mãnh liệt, gầm thét càn quét trong huyết mạch của Lục Bình, đợi đến sau khi vọt vào tới trong tâm hạch không gian, cả người Lục Bình đều ở trong trạng thái tâm thần dao động. Nếu không phải tám con quái giao há mồm hút vào, hóa giải chân nguyên đánh tới, Lục Bình thậm chí có thể trong phút chốc tiếp xúc viên linh khí tâm tạng này liền bị căng vỡ thân thể.
Mặc dù như vậy, Lục Bình cũng lập tức ý thức được cái linh khí tâm tạng này tuyệt đối là một món kỳ trân, nếu có thể hóa giải linh lực cuồng bạo tích chứa bên trong đó, có thể từ từ hấp thu đến trong cơ thể. Điều này đối với việc xúc tiến tu vi của tu sĩ tuyệt đối không thấp hơn một cái cự hình linh mạch.
Nghĩ là làm liền, sau khi phát hiện bốn phía không có những nguy hiểm gì khác, và vẫn chưa tìm được cửa ra, Lục Bình quyết định ngồi xếp bằng ở thạch phủ trung ương, bắt tay luyện hóa cái tâm tạng do linh khí ngưng tụ mà thành này.
Đem linh khí tâm tạng nâng trong hai tay, một tầng ánh sáng màu tím lam từ trong hai tay của Lục Bình dâng lên, dần dần lan tràn đến trên linh khí tâm tạng, rồi sau đó đem cả tâm tạng bao trùm trong đó.
Sở dĩ đem linh khí tâm tạng dùng chân nguyên tự thân bao phủ lại, là bởi vì Lục Bình phát hiện cái tâm tạng được ngưng tụ này đang chậm rãi tan dần, không ngừng có linh khí từ bên trong tán đi ra, nếu không dùng chân nguyên bao phủ lại, thời gian lâu dài tất nhiên tạo thành lãng phí linh khí.
Vào lúc Lục Bình đem chân nguyên bao phủ toàn bộ linh khí tam tạng lại, sắc mặt của hắn nhất thời phồng lên đỏ bừng, rồi sau đó lại biến thành một mảnh màu tím lam, phảng phất có một đoàn nước biển sâu rạo rực tràn lên cồn cào trên da mặt vậy.
Lục Bình vận chuyển “Bắc Hải Thính Đào quyết” tới cực hạn, mặc dù hắn đã cẩn thận không thể cẩn thận hơn, vẫn chẳng qua là cố gắng từ trong linh khí tâm tạng thu lấy một phần nhỏ năng lượng. Nhưng cho dù là một phần nhỏ năng lượng như vậy, cũng đủ Lục Bình đem toàn bộ năng lực cả người đều thi triển ra, khó khăn lắm mới đem cỗ năng lượng này chuyển hóa thành năng lượng của chính bản thân mình.
Đây cũng chính là nhờ Lục Bình sau khi dung luyện xong Huyền Nguyên Trọng Thủy cùng Vạn Diệu Ngọc Lộ mới dám làm như thế. Nếu là đổi thành người khác, vì để không bị linh khí tích chứa trong tâm tạng căng vỡ thân thể, chỉ có thể đem linh khí tâm tạng đặt ở bên người, rồi cách không hấp thu lấy linh khí từ trong đó mà thôi.
Như vậy cố nhiên có thể làm yếu đi linh khí tích chứa trong tâm tạng đánh vào, nhưng cũng bởi vì không có chân nguyên bao trùm mà tạo thành đại lượng linh khí tản ra chung quanh, trong quá trình cách không thu dĩ nhiên tạo thành tổn thất nghiêm trọng.
Một viên linh khí tâm tạng này chỉ có lớn khoảng một xích, nhưng trong đó ngưng tụ linh khí lại đạt tới mức độ kinh người. Bản thân việc Lục Bình toàn lực vận sử chân nguyên trong cơ thể luyện hóa cũng đã có thể tạo thành một loại tràng diện linh khí phun ra nuốt vào cực kỳ kinh người, nhưng tình trạng đó đối với viên linh khí tâm tạng này mà nói chẳng đáng là gì.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Bình dừng vận chuyển “Bắc Hải Thính Đào quyết” lại, lúc cúi đầu nhìn, phát hiện linh khí tâm tạng trong hai tay chẳng qua là rút nhỏ đi một vòng, những gì còn dư lại của tâm tạng càng thêm ngưng luyện, linh khí tích chứa trong đó đã sớm ngưng kết thành một trạng thái rắn.
Lục Bình cười khổ một tiếng, chỉ đành phải tĩnh lại tiếp tục luyện hóa, đem nó làm thành một lần bế quan tu luyện vậy!
Chẳng qua là trong nội tâm của Lục Bình cũng không khỏi tiến suy đoán xem đây có phải là bí mật chân chính của Tụ linh chi địa trong Lạc Thánh hồ hay không, chính là thông qua những thứ linh khí cố ý làm dày đặc lại này để cho tu sĩ luyện hóa hấp thu, đạt tới mục đích đề thăng tu vi. Bởi vì Lục Bình có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng được rằng, trong quá trình luyện hóa linh khí tâm tạng, tự thân tu vi của hắn đang nhanh chóng tăng lên cửa ải lớn - đoán đan chín tầng.
Linh khí tâm tạng trở nên càng lúc càng nhỏ lại, ngày càng trở nên khó có thể luyện hóa, lúc toàn bộ tâm tạng biến thành chỉ có lớn bằng đan hoàn, sắc mặt vốn bình tĩnh của Lục Bình đột nhiên nổi lên một tia biến hóa, chỉ chốc lát sau lại biến thành từng tia cổ quái, vừa khéo ở trong sự cổ quái này xen lẫn từng tia vui sướng.
Trong chỗ nòng cốt của viên tâm tạng này, lúc này có một đoàn sự vật màu lam đậm đang không ngừng lưu chuyển. Chân nguyên màu tím lam của Lục Bình không ngừng thấm vào khu vực hạch tâm của viên đan hoàn này. Cũng không biết qua thời gian bao lâu, trên mặt của Lục Bình vui mừng, lúc nhìn lại đan hoàn trong lòng bàn tay, một đoàn sự vật màu lam đậm bên trong kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong tâm hạch không gian của Lục Bình, vậy quanh kim đan là một đoàn đan hà nồng đặc. Bởi vì Lục Bình tu luyện “Bắc Hải Thính Đào quyết” là một bộ công pháp cực kỳ thần bí khó lường, đạo công pháp này chuyên làm cho chân nguyên tinh thuần cùng hùng hậu. Cho nên sau mỗi lần khi có chân nguyên tinh hoa dựng luyện trong huyết mạch hội tụ vào tâm hạch không gian, trước tiên là chúng sẽ hội tụ ở bốn phía của kim đan, tạo thành một mảnh đan hà nồng đặc.
Rồi sau đó đan hà lại bị quái giao ở mặt ngoài kim đan không ngừng phun ra nuốt vào luyện hóa, trở thành tinh hoa của tinh hoa, chân nguyên ngưng luyện tinh thuần hơn, lúc này mới bị kim đan hút lấy, dùng để làm chắc chắn căn cơ của Lục Bình, cùng với làm căn bản cho việc đề thăng tu vi.
Mà vào lúc này, trong phiến đan hà mang màu lam này, có một đoàn sự vật màu lam đậm lăn lộn ở giữa. Đoàn sự vậy này chính là thứ mới vừa rồi còn nằm ở hạch tâm của linh khí tâm tạng.
Tin đồn pháp tướng tu sĩ trước khi ngưng kết tự thân bản mệnh thần thông chủng tử, trước tiên ngưng kết trong tâm hạch không gian một đạo phù văn do từ bản thân của đại thần thông pháp thuật mà họ luyện thành này áp súc mà thành. Cái này còn gọi là phù văn, tóm lại là một loại đồ văn cực kỳ thần kỳ.
Mà loại đồ văn này lúc tu sĩ lên cấp pháp tướng kỳ, theo pháp tướng từ trong kim đan dựng dục ra, cần phun ra nuốt vào đại lượng linh khí mới có cơ hội bị pháp tướng mới sinh ra bắt được, luyện hóa, từ đó trong pháp tướng ngưng kết thần thông chủng tử, thành tựu bản mệnh đại thần thông.
Dĩ nhiên, muốn trong tâm hạch không gian ngưng tụ loại thần thông phù văn này là cực kỳ khó khăn, hơn nữa cho dù là ngưng luyện thành công, có thể bị pháp tướng bắt được và luyện hóa lúc lên cấp pháp tướng kỳ cũng trăm không tồn tại một. Đa số phù văn lúc pháp tướng tạo thành sẽ băng giải, hóa thành chân nguyên tinh thuần để tư dưỡng cho pháp tướng mới vừa hình thành.
Cho nên, thường có một ít đoán đan điên phong tu sĩ tu vi tinh xảo, trước khi lên cấp pháp tướng kỳ, trong tâm hạch không gian của mình đã ngưng luyện mấy loại đại thần thông phù văn, nhưng cuối cùng lúc lên cấp pháp tướng kỳ có thể ngẫu nhiên thành tựu một loại bản mệnh đại thần thông đều là một chuyện làm người ta nhảy cẫng lên vui mừng.
Nhưng đoán đan kỳ tu sĩ thường thường đều chỉ có thể lên cấp đoán đan điên phong, dung luyện xong loại linh vật thứ ba, sau khi thành tựu cao cấp kim đan mới có cơ hội ở trong đan hà ngưng luyện loại phù văn này. Cơ hồ không nghe ai nói tu luyện giới có người có thể trước khi thành tựu phẩm cấp kim đan thì có thể ngưng luyện phù văn trong đan hà.
Nhưng Lục Bình sau khi hấp thu một món đồ màu lam đậm kia trong linh khí tâm tạng, đan hà trong tâm hạch không gian không ngờ lại tạo thành một đạo phù văn màu lam đậm như vậy.
Lục Bình có thể cảm giác được cái phù văn màu lam đậm này cùng món đồ màu lam đậm trong linh khí tâm tạng không hề giống nhau. Nhưng phù văn này rõ ràng là có liên quan to lớn đến nó.
Điều càng làm cho Lục Bình bất ngờ chính là, ngưng tụ đạo phù văn này cũng không phải là những thứ đại thần thông pháp thuật mà Lục Bình đã nắm giữ, mà chính là "Khống Thủy quyết"!
"Khống Thủy quyết" mặc dù là một trong mười hai loại bí truyền pháp thuật trong "Bắc Hải Thính Đào quyết" mà Lục Bình tu luyện, uy lực trong tay hắn cũng không thấp hơn đại thần thông, nhưng bản thân của “Khống Thủy quyết” lại không phải là đại thần thông pháp thuật. Nó là một loại pháp thuật theo sự sâu cạn trong tu vi của tu sĩ mà biến hóa, hơn nữa là pháp thuật làm cơ sở nhất trong Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp, cũng coi là một loại căn cơ của Thủy chúc tính thuật pháp.
Nhưng bây giờ, đan hà trong tâm hạch không gian của Lục Bình đã ngưng luyện một đạo phù văn “Khống Thủy quyết”, đem “Khống Thủy quyết” hoàn toàn đề thăng lên làm một loại đại thần thông pháp thuật, đây cũng khiến cho Lục Bình cảm giác mình có chút chuẩn bị chưa kịp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lúc vừa rồi khi chống đỡ đại thần thông pháp thuật của con linh khí cự ngạc kia, Lục Bình mới thi triển “Khống Thủy quyết”, thông qua việc cùng cự ngạc tranh đoạt quyền khống chế linh khí ba đào để làm suy yếu uy năng pháp thuật của cự ngạc mà thôi.
Chẳng lẽ là bởi vì như thế, mới có thể ngưng tụ phù văn “Khống Thủy quyết” tại đan hà trong tâm hạch không gian, khiến cho “Khống Thủy quyết” đề thăng lên làm phép thuật có phẩm chất đại thần thông hay sao?
Những thứ này mặc dù đều là suy đoán của Lục Bình, nhưng có một điểm hắn không hề nghi ngờ. Rằng đan hà phù văn ngưng tụ tất nhiên có liên quan đến loại món đồ màu xanh ở chỗ hạch tâm trong tâm tạng của linh khí cự ngạc kia.
Sau khi Lục Bình luyện hóa một tia linh khí nồng súc cuối cùng, trong tay không còn bóng dáng của linh khí tâm tạng nữa. Lục Bình từ dưới đất nhảy lên một cái, quanh thân tản ra khí tức ba động khổng lồ. Tuy nhiên, chỉ chốc lát những thứ ba động này liền thu liễm toàn bộ, từ bề ngoài nhìn qua chỉ là một thanh niên bình thường thôi.
Cảm thụ chân nguyên lưu chuyển hùng hậu trong cơ thể, Lục Bình thầm nói một tiếng đáng tiếc, chẳng qua là kém một bước cuối cùng, tu vi của Lục Bình vẫn dừng lại ở đoán đan tầng tám điên phong, cuối cùng không thể lướt qua cánh cửa lớn đoán đan chín tầng này.
Hắn đã gặp phải bình cảnh rồi!
Nếu là viên linh khí tâm tạng kia lớn hơn một chút nữa, có lẽ là hắn có thể phá vỡ bình cảnh, tiến lên đoán đan chín tầng rồi!
Lục Bình mặt lộ vẻ tiếc nuối, bình cảnh của đoán đan chín tầng cũng không phải là dễ dàng đột phá như vậy, bỏ lỡ cơ hội lần này, chờ đến lần sau có lẽ sẽ phải mười hoặc tám năm sau.
Tuy nhiên, Lục Bình nghĩ tới một lần luyện hóa linh khí tâm tạng này ít nhất cũng tiết kiệm cho mình được công phu tu luyện hơn mười năm, không khỏi thầm than lòng tham của mình quả nhiên là vô đáy.
Bấm ngón tay tính một chút, Lục Bình lần này luyện hóa linh khí tâm tạng với thời gian gần một năm. Điều này làm cho Lục Bình cảm thấy giật mình, đem linh khí tâm tạng luyện hóa mặc dù chật vật, nhưng đối với Lục Bình xem ra cũng bất quá chính là thời gian mấy ngày mà thôi, sao lại vô tình trải qua thời gian gần một năm kia chứ?
Ngẩng đầu nhìn khoảng không sâu thẳm vẫn mờ ảo vô ngần, Lục Bình trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chẳng lẽ tiếp tục bế quan cho đến Hà Nguyên chi địa quan bế hay sao?
Lục Bình nhìn một chút thạch phủ bốn phía, thạch phủ nguyên vốn sung túc linh khí nồng đặc đã không còn một tia linh khí tồn tại. Linh khí lúc trước không biết từ nơi nào hội tụ tới đây tạo thành cự ngạc bây giờ cũng biến mất hoàn toàn.
Trong lúc Lục Bình có chút nóng nảy đi lại bốn phía, trong thạch phủ đột nhiên truyền tới một tiếng động trầm muộn. Lục Bình trong lòng cả kinh, lúc xoay người nhìn, lại thấy ở thạch phủ trung ương không biết từ lúc nào xuất hiện một cái cửa động trên mặt đất.
Lúc Lục Bình từ bên trên nhìn, liền thấy một bức thềm đá quanh quẩn dẫn xuống phía dưới. Từ xa nhìn lại, phía dưới vẫn là một tòa thạch phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT