Một cỗ linh khí từ cửa động phóng tới, đập vào mặt Lục Bình, Lục Bình hít sâu một hơi: linh khí phía dưới không ngờ so với một năm trước khi hắn mới vừa tiến vào trong thạch phủ còn muốn hùng hậu hơn.

Lục Bình không chút do dự liền bước dọc theo thềm đá dưới cửa động đi xuống phía dưới.

Vào lúc Lục Bình mới vừa từ cửa động tiến vào trong thạch phủ phía dưới, cửa động sau lưng không biết đã biến mất từ lúc nào. Lúc Lục Bình xoay người nhìn, thì thấy thềm đá dưới chân đang theo chân của Lục Bình bước đi qua mà không ngừng biến mất không thấy đâu nữa.

Đang lúc này, linh khí nồng đặc trong thạch phủ lại một lần nữa bắt đầu hội tụ về phía trung tâm. Lục Bình từ trên chỗ cao của thềm đá nhìn xuống dưới, một đoàn linh vụ nồng đậm đã sớm tạo thành, chính là không biết lần này sẽ tạo thành một loại linh khí yêu thú như thế nào, thực lực so sánh cùng linh khí cự ngạc lúc trước ra sao.

Đợi đến sau khi Lục Bình từ trên thềm đá bước xuống đến trên mặt đất của thạch phủ, lúc này mới phát giác vị trí thạch phủ này so với lúc trước kia còn nhỏ hơn một vòng.

Một tiếng rít rú dài cao vút từ trong linh vụ truyền ra. Thần sắc của Lục Bình trở nên ngưng trọng, đồng thời cũng mang theo một vẻ kinh ngạc cùng tò mò.

Không đợi linh khí yêu thú từ trong linh vụ xông tới, một đạo phi thứ đã xuyên phá linh vụ, bắn tới mặt của Lục Bình.

Quả nhiên là Thiên Mã tộc!

Lục Bình nhìn đạo thần thông pháp thuật rõ ràng là dùng độc giác của Thiên Mã tộc mà hình thành này, nhủ thầm không biết nếu là dùng thần thông tự thân ngăn cản một kích này, sau đó có ở trong đan hà ngưng kết thành một đạo phù văn giống như trước hay không.

Lục Bình ý nổi tâm động, Thu Thủy Y Nhân kiếm liên hoàn bay ra. Phi Toàn Liên Hoàn Sát trước sau chém lên trên phi thứ, đem đạo phi thứ này trực tiếp chém thành một đoàn linh khí nồng đặc, chui thẳng vào giữa miệng của Lục Bình.

Một tiếng hí đau truyền tới, trong linh vụ vẳng tiếng vang do bốn chân đạp đất. Một đoàn linh vụ không ngừng quay cuồng lăn lộn, tựa hồ muốn từ trong đó lao ra một con mãnh thú xuất phát từ thời hồng hoang vậy.

Rồi sau đó linh vụ đột nhiên nổ tung, một con cự mã cao chừng hai trượng, dài ba trượng từ trong linh vụ lao ra. Linh vật tứ tán sau lưng cự mã, không ngừng co rúc lại, cuối cùng tạo thành một cái đuôi ngựa dài khoảng ba thước.

Cự mã gầm thét một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lục Bình tràn đầy phẫn hận, độc giác ở đỉnh đầu trở nên hư ảo, hiển nhiên mới vừa rồi bị một kích kia của Lục Bình làm cho nó bị thương không nhẹ, cho nên lúc nhìn thấy Lục Bình mới lộ ra vẻ tức giận dị thường như vậy.

Nó còn biết tức giận sao?

Lục Bình không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, vì con cự mã này đã gầm thét vọt tới. Tiếng vó ngựa thanh thúy đạp trên thạch bản, phát ra tiếng vang "lạc lạc", tựa hồ mỗi một tiếng đạp đều là đạp cho tim của Lục Bình nhảy theo vậy. Khi cự mã chạy đến gần, tiếng vó ngựa càng trở nên dày đặc và cao vút.

Quái giao trong tâm hạch không gian của Lục Bình cùng nhau ngửa mặt lên trời gầm thét. Mặc dù không chút tiếng vang truyền ra, nhưng trong thần niệm của Lục Bình lại đột nhiên phảng phất được một cỗ thanh tuyền tưới mát vậy. Lục Bình rùng mình một cái nhất thời tỉnh lại, lúc này mới phát giác trên người mình sớm đã đổ một thân mồ hôi lạnh, tâm tạng nhảy lên dồn dập cơ hồ sắp sửa nổ tung.

Lục Bình thất kinh, dồn dập vận sử “Thính Đào quyết”. Chân nguyên hùng hậu chảy xuôi trong huyết mạch, vững vàng bảo vệ tâm hạch không gian, đồng thời một cỗ đan hà xoay tròn vây quanh Lục Bình cũng hoàn toàn tan ra hòa nhập tan đi, sau đó ở bên ngoài tâm tạng tạo thành một tầng bảo vệ mỏng manh, đem tiết tấu của tiếng vó ngựa ngăn trở ở bên ngoài.

Lục Bình dưới chân độn quang chợt lóe, tránh qua cú đâm gần trong gang tấc của Thiên Mã. Nhưng không đợi hắn quay người, con linh khí Thiên Mã này không biết dùng thủ đoạn gì, không ngờ lại giữa đường khiến cho thân thể cao lớn xoay người một cách cấp tốc, nhanh chóng chạy tới sau lưng Lục Bình.

Nhanh như vậy sao?

Lục Bình đưa tay ngoắc một cái. Một đạo sét đánh từ bầu trời rơi vào sau lưng, đồng thời một chiếc tiểu chu xuất hiện dưới chân. Thân ảnh của Lục Bình nhất thời tiêu thất từ trong mắt của Thiên Mã, lúc xuất hiện đã đến bên cạnh vách đá gần trăm trượng bên ngoài Thiên Mã.

Việt Dương chu giỏi về phi độn khoảng cách dài, đối với trong không gian thu hẹp nhanh chóng di chuyển tránh né cũng chưa quen thuộc. Tuy nhiên, lúc này đối mặt với linh khí Thiên Mã khí thế hung hăng ép chặt, bởi vì không biết tình huống kế tiếp, Lục Bình không muốn dùng sức ngạnh tiếp, không thể làm gì khác hơn là chọn lựa thủ đoạn bảo tồn thực lực, ý đồ dùng cách này để tiêu hao linh khí của linh khí Thiên Mã. Bởi vì Lục Bình đã nhận ra được mỗi khi Thiên Mã chạy bốn chân chạm đất trong thạch phủ, dù sao cũng có từng tia linh khí từ trong đó tán ra xung quanh, rồi sau đó bị Lục Bình hấp thu.

Có lẽ là bởi vì tu sĩ đã từng sáng tạo ra công pháp “Bắc Hải Thính Đào quyết" thần bí khó lường này đối với bộ công pháp này tuyệt đối tự tin. Tu luyện bộ công pháp “Bắc Hải Thập Nhị Chính Pháp” này lưu lại, vô luận là tấn công, phòng thủ, đấu sáp lá cà, quần đấu, chiến đấu dằn dai, đánh lén cùng các thủ đoạn khác đều có thể hiện hơn người. Hơn nữa mỗi một loại pháp quyết luyện đến chỗ sâu đều có uy lực lớn lao, nhưng duy chỉ trên một đường độn thuật này thì không có hiệu quả bao nhiêu.

Duyên cớ có lẽ là do người sáng chế này cho rằng, chỉ cần tu sĩ tu luyện bộ pháp quyết này, thì căn bản không cần thiết phải sử dụng độn thuật chạy trốn gì cả!

“Man Thiên Quá Hải quyết” mặc dù đối với việc tu sĩ bỏ chạy có trợ giúp lớn, nhưng Lục Bình nhận thấy tu luyện bộ pháp quyết này có ý nghĩa căn bản nhất chính là lúc đánh lén xuất kỳ bất ý, cùng với thủ đoạn phòng thủ phản kích sau khi bị đột nhiên đả kích. Nói chung, người sáng chế căn bản không hề suy nghĩ là sẽ chạy trốn!

Đây cũng là điều Lục Bình trước khi lấy được Việt Dương chu, khả năng độn thuật của tự thân hắn so với cùng cấp tu sĩ là một phương diện không xuất sắc duy nhất.

Lục Bình sau khi tránh né mấy lần, rốt cục bị Thiên Mã đuổi theo kịp. Lục Bình không thể làm gì khác hơn là cùng Thiên Mã mặt đối mặt chiến đấu một trận, dùng Khống thủy quyết đã ngưng luyện thành phù văn ở trong đan hà lặng lẽ bày ra bán mã tác, đem bốn chân Thiên Mã bám chặt. Sau đó Lục Bình rốt cuộc chờ tới cơ hội, Sơn Băng chỉ cần một kích liền đập ngất Thiên Mã đang kịch liệt giãy giụa. Sau đó, Trường Lưu kiếm một kiếm chém rụng chân của con ngựa, theo sát đó Thu Thủy Y Nhân kiếm hóa thân Sấm Thủy kiếm quyết đột phá phòng thủ đã đầy chỗ hở của Thiên Mã, cắt chém cho linh khí Thiên Mã nát bấy toàn bộ. Từng khối linh khí hóa thành từng điểm từng tích, ở đỉnh đầu của Lục Bình tạo thành một đạo tuyền qua thẳng đứng, trực tiếp xông lên khoảng hư vô mờ mịt không thấy đường biên trên đỉnh đầu hắn.

Chỉ mong một viên tâm tạng này có thể khiến cho hắn nhất cử vọt qua ngưỡng cửa đoán đan chín tầng này!

Thiên Mã bị đánh tan vẫn để lại một viên tâm tạng to lớn. Nhưng bất đồng so với viên tâm tạng to lớn kia của linh khí cự ngạc, viên tâm tạng của linh khí Thiên Mã này nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa từ bên ngoài nhìn qua trong suốt rõ ràng hơn. Lục Bình thậm chí có thể thấy ở trung tâm của viên tâm tạng này tụ tập một đoàn đồ vật màu xanh mơ hồ không rõ.

Lục Bình trong lòng một trận vui vẻ, không biết lần này sau khi luyện hóa tâm tạng, trong đan hà tạo thành loại đại thần thông phù văn nào. Tuy nói trong tâm hạch không gian ngưng tụ phù văn cũng không có nghĩa là mình vào thời điểm lên cấp pháp tướng kỳ tuyệt đối có thể ngưng luyện trở thành thân thông chủng tử, thành tựu bản mệnh thần thông. Nhưng tu sĩ không ngưng tụ phù văn trong tâm hạch không gian lúc lên cấp pháp tướng kỳ nhất định sẽ không cách nào thành tựu bản mệnh đại thần thông được.

Huống chi lúc này trong tâm hạch không gian ngưng kết thân thông phù văn, bản thân đối với Lục Bình là một loại gia tăng thực lực cực lớn, nếu không có “Khống Thủy quyết” cũng không thể hoàn toàn trói buộc con linh khí Thiên Mã tu vi đã đạt tới đoán đan chín tầng điên phong này.

Hoảng hốt thế lại thời gian một năm trôi qua, sau khi Lục Bình luyện hóa xong viên Thiên Mã tâm tạng này, mặt mũi của hắn đầy vẻ tiếc hận, chậm rãi từ trên đất đứng dậy. Hắn đúng là vẫn không cách nào đột phá bích lũy đoán đan chín tầng, bước qua cánh cửa quan trọng vô cùng này.

Cũng không phải là bởi vì linh khí Thiên Mã ngưng tụ tinh hoa thiên địa linh khí chưa đủ, mà là thời khắc Lục Bình đang muốn chuẩn bị đột phá đạo bình cảnh này, ở những phương diện khác đột nhiên có vấn đề.

Lục Bình ở trước người vẽ một vòng tròn, mười hai viên Nguyên Thần châu quay mòng mòng chuyển động lơ lửng trước người của hắn. Mười hai viên hạt châu trong suốt lúc này có tám viên đã thành công ngưng kết xong đạo bảo cấm thứ bảy, trở thành Dưỡng linh pháp bảo.

Trước đó Lục Bình đã thành công đem hai viên trong Nguyên Thần châu đề thăng lên thành Dưỡng linh pháp bảo. Lần này trong lúc Lục Bình lên cấp đoán đan chín tầng còn kém một bước tới cửa thì, đan hà tử vụ bao trùm thật chặt vây lượn xoay tròn chung quanh kim đan, sáu viên trong mười hai viên Nguyên Thần châu đã sớm bị bành trướng đột nhiên bắt đầu cổ động tám con quái giao trong kim đan tranh đoạt những thứ tinh hoa của đan hà này.

Lục Bình đã không phải lần đầu tiên gặp tình huống như thế, trước đó đã từng có mấy lần trải qua rồi. Nguyên Thân châu đột nhiên bộc phát, đã từng mấy lần khiến cho Lục Bình thoát khốn khi thân hãm nguy cơ. Đặc biệt là lúc trên Thiên Tượng lão tổ vượt qua pháp tướng kiếp số lần thứ hai, cùng với ở trong trung ương cung điện tại động thiên của Doanh Thiên đạo tràng, khi Lục Bình đón nhận thuần dương chi hồn của Thuần Dương tu sĩ Phi Thiên lão tổ, đều nhờ Nguyên Thần châu cùng quái giao hợp lực, thân thể mới không bị nổ tung.

Lục Bình không ngăn cản tình huống phát sinh như thế, ngược lại lúc Nguyên Thần châu tựa hồ thông qua hấp thu những thứ đan hà tinh hoa này mà lên cấp, Lục Bình ngược lại bắt đầu toàn lực tương trợ cho chúng.

Lục Bình làm như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. Bản mệnh pháp bảo thật ra thì đều có một loại đặc tính là hấp thu rồi trả trở lại cho chủ nhân. Nguyên Thần châu cũng như thế, mỗi khi Nguyên Thần châu thông qua Lục Bình trợ giúp lên cấp, đều một lần nữa ngưng luyện tinh hoa tự thân để thăng hoa. Rồi sau khi Nguyên Thần châu lên cấp thành công, thường thường sẽ đem một phần tinh hoa tự thân dùng để trả trở lại đến trong kim đan của Lục Bình.

Mà một phần tinh hoa trả ngược trở lại này thường thường cũng có thể trực tiếp bị kim đan của Lục Bình hấp thu, đề thăng tu vi tự thân, nhưng quan trọng hơn là kháng thực căn cơ của hắn.

Lục Bình một mực có một loại ưu tư lo lắng về một tình trạng xấu. Tuy nói Lục Bình hiện nay có tu vi hùng hậu, căn cơ cũng được tu luyện rất bền chắc, nhưng hắn so với cùng cấp tu sĩ, đúng là vẫn còn quá mức non trẻ. Thời gian tu luyện của hắn quá mức ngắn ngủi, dùng thời gian hơn trăm năm đã hoàn thành mức tích lũy ba trăm năm, thậm chí năm trăm năm của tu sĩ bình thường.

Mặc dù hắn tu luyện rất chắc chắn, nhưng thời gian tích lũy thương tang trải chuyện này nọ đều ít hơn, so sánh cùng những tu sĩ hao tốn mấy trăm năm thời gian tích lũy, đánh mài chân nguyên tự thân kia, chân nguyên của hắn chân thuần, hùng hậu, nhưng lại có mấy phần non sơ, ít đi mấy phần mượt mà tròn vẹn.

Chính là bởi vì như vậy, Lục Bình mới ở thời khắc cuối cùng bỏ qua việc trùng kích đề thăng tu vi, mà là để mặc cho Nguyên Thần châu hấp thu những linh khí tinh hoa này, đồng thời dựa theo những gì ghi lại trong “Bắc Hải Thính Đào quyết”, bắt đầu dùng thần niệm khắc họa bảo cấm trên Nguyên Thần châu, đề thăng phẩm chất của bộ bản mệnh pháp bảo này.

Mà chân nguyên tinh hoa sau khi bị Nguyên Thần châu phun ra nuốt vào loại bỏ, phản quỹ đến trong kim đan, thì trong đạo chân nguyên tinh hoa này tích chứa một loại đặc chất gia tăng rất rõ ràng. Đó chính là đặc tính của một tia thuần dương chi khí rồi!

Lục Bình năm đó lúc Thiên Tượng lão tổ độ kiếp bộ hoạch được một đạo thuần dương khí, cửu tử nhất sanh mới luyện hóa được, nhưng phần lớn tinh hoa trong đó lại bị Nguyên Thần châu, Bạch Ngọc liên cùng Thất Bảo Lôi Hồ đoạt đi, kim đan chẳng qua là hấp thu một phần nhỏ.

Cũng không phải là bởi vì Lục Bình nguyện ý như vậy, mà là bởi vì thuần dương chi khí nguyên vốn cũng không phải là thứ Lục Bình có thể khống chế. Nếu không phải là được bản mệnh nguyên thần đại trận cùng với Thất Bảo Lôi Hồ trợ giúp, Lục Bình đã sớm bị thuần dương khí đốt thành tro bụi rồi.

Sau đó mặc dù chân nguyên của Lục Bình bởi vì kim đan hấp thu một phần thuần dương khí kia mà mang đặc chất của thuần dương chi khí. Nhưng một cỗ đặc chất này cũng vô cùng nhỏ nhoi, nếu không phải là bởi vì có bản mệnh nguyên thần đại trận trợ giúp, Lục Bình thậm chí cũng không thể chống đỡ chịu đựng được khi tiếp thu thuần dương chi hồn do Phi Thiên lão tổ truyền thừa xuống.

Hiện nay thuần dương chi khí trong Nguyên Thần châu trả trở lại, tu vi của Lục Bình mặc dù không lấy được sự đột phá, nhưng phẩm chất của chân nguyên lại do ẩn chứa đặc chất của thuần dương chi khí này mà có được sự gia tăng cực lớn. Mà loại đề thăng này thể hiện rõ ràng nhất là ở chỗ nếu dùng thần thông pháp thuật giống nhau, nếu là từ trong tay Lục Bình thi triển ra, uy năng so với cùng cấp tu sĩ mạnh hơn ba phần, năm phần, thậm chí gấp đôi!

Mặc dù Lục Bình không thể mượn linh khí tâm tạng của Thiên Mã đem tu vi đề thăng tới đoán đan chín tầng, nhưng chân chính lấy được lợi ích lại cũng không kém gì so với tu vi tăng lên.

Dùng thần niệm dò xét trong cơ thể, từ chỗ sâu trong tâm hạch không gian, đan hà vốn rất nồng đặc lộ ra vẻ trống trải mỏng manh đi không ít. Vì vậy, hai cái phù văn ngưng tụ đại thần thông lơ lửng trong đan hà cũng lộ ra rõ ràng hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play