Khương Huyền Huyên lắc đầu một cái, nói:

- Không biết a! Huyền Dĩnh sư tỷ bố trí trận pháp thật đúng là cao minh. Tiểu Cầm nhi nửa ngày cũng không tìm được chúng ta. Nếu không phải là Cửu sư huynh giúp đỡ tiểu Cầm nhi, muội ấy nhất định không tìm ra được chúng ta đâu.

Quả nhiên như hắn đoán, Lục Bình thở dài một cái, hỏi:

- Tiểu sư muội, lúc muội thấy người khác chơi trò trốn tìm, có khi nào đem mình giấu ở một chỗ hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới hay không?

Khương Huyền Huyên tâm tư đơn thuần, quy căn đáo để là bởi vì nàng không rành thế sự chứ không phải vì nàng ngu dốt. Ngược lại, nàng còn là một cô gái băng tuyết thông minh. Nếu không cũng không tu luyện tới đoán đan kỳ cảnh giới như vậy. Nhìn thấy tiểu Cầm nhi bị thương cùng Huyền Dĩnh bị Lục Bình tiện tay đả thương, còn có ánh mắt tránh né của mấy đồng bạn chơi cùng, Khương Huyền Huyên làm sao không phát hiện được chuyện này có gì đó không đúng chứ.

Lục Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy những chuyện này chưa cần thiết để cho tiểu sư muội tham dự vào, như vậy thì tốt cho muội ấy hơn, vì dù sao hắn cũng không nắm hiểu rõ được lão sư cùng Khương Thiên Lâm lão tổ vì sao lại dạy dỗ nuông chiểu tiểu sư muội theo kiểu như vậy, cho nên nói:

- Tiểu sư muội, muội mang theo tiểu Cầm nhi trở về trước đi thôi. Sư huynh ở đây còn có một số việc cần làm.

Khương Huyền Huyên biết hôm nay hình như là mình làm chuyện không đúng, thuận theo lời Lục Bình liền đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé của Lục Cầm nhi dắt hướng lên đỉnh núi Thiên Linh mà đi. Có Khương Huyền Huyên bên cạnh, Lục Bình cũng không sợ lại có người dám hướng Lục Cầm nhi xuất thủ.

Thấy Khương Huyền Huyên cùng Lục Cầm nhi đi xa. Mấy tu sĩ sâu trong sơn cốc thấy có vẻ không ổn đều bỏ đi hết. Đương nhiên Lục Bình sẽ không quan tâm đến mấy tên dung huyết kỳ tiểu tu. Những chuyện như thế này xem ra bọn họ cũng không có can đảm tham dự vào.

Nhìn trong ánh mắt vị tu sĩ ở trước mắt này rõ ràng có chút thấp thỏm, Lục Bình cười nói:

- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của đạo hữu? Còn có mấy vị đạo hữu ẩn giấu sau cửa đá kia cũng mời ra diện kiến cùng một lượt, có được hay không?

Tiếng nói của Lục Bình vừa dứt, tu sĩ trước mặt ngược lại hơi sửng sốt, ngay sau đó lại có chút hoảng lên.

Lúc này một tu sĩ vóc người thon gầy đã từ trong cửa đá phía sau hắn đi ra, vừa đi vừa cười nói:

- Lục sư đệ thật là có thần niệm bén nhạy, tại hạ Huyền Tương, vị này chính là Huyền U sư đệ. Hai người ta đều là tu sĩ trông chừng Truyền Thừa chi địa nơi này. Thanh Loan điểu vừa rồi kia là linh sủng của Lục sư đệ, dĩ nhiên là một chuyện hiểu lầm. Huyền U sư đệ mới vừa có nhiều đắc tội, chuyện này xin dừng lại ở đây, Lục sư đệ cảm thấy như thế nào?

Lục Bình nhìn vị Huyền Tương chân nhân này, đột nhiên cười nói:

- Huyền Tương sư huynh vừa tới nơi liền đem đoán đan sáu tầng tu vi của mình triển lộ ra. Thần niệm thì càng là một đợt này tiếp theo một đợt khác ở quanh người của tiểu đệ du động, là muốn uy hiếp tiểu đệ sao?

Huyền Tương chân nhân sắc mặt ngẩn ra, ngay sau đó liền trầm xuống, nói:

- Lục sư đệ, ngươi mặc dù danh tiếng nổi lên ở bên ngoài, nghe nói gần đây lại đột phá đoán đan trung kỳ, nhưng rốt cuộc mới tu luyện được bao nhiêu năm? Chuyện hôm nay tới đây coi như chấm dứt, bọn ta cũng coi như hòa khí, nếu Lục sư đệ quyết định chủ ý muốn truy cứu tiếp, bọn ta có lòng trung nhất mực bảo vệ truyền thừa chi địa, nhiều lắm bất quá là bị khép cái tội chuyện bé xé ra to bị người chê cười đôi câu mà thôi. Chẳng lẽ là bọn ta kính trung chức thủ, môn phái chẳng lẽ sẽ trị tội chúng ta hay sao?

Lục Bình tự nhiên biết những gì người này nói đều là thật, mặc dù những người sáng suốt đều biết chuyện này có mục đích là nhằm vào Lục Bình, nhưng đối phương tỉ mỉ trù tính như vậy, tự nhiên cũng đem đầu đuôi sự tình lo liệu sạch sẽ hết. Huống chi Lục Cầm nhi cuối cùng vẫn là yêu tu, hơn nữa bởi vì Lục Bình xuất hiện kịp thời, cũng không khiến cho mưu tính của bọn họ được như ý. Có câu đại địch ở trước mặt, môn phái phải nội bộ đoàn kết, cuối cùng sẽ không vì một con yêu sủng mà tra cứu chuyện này.

Nhưng Lục Bình nhận chịu người ta mưu kế chơi mình một vố như vậy, nếu mà không nói tiếng nào, chẳng phải là giúp cho người âm thầm mưu kế hại mình càng được nước làm tới hay sao? Có được lần này, dĩ nhiên là sẽ có lần thứ hai, thậm chí nhiều lần hơn nữa. Lục Bình tự nhiên sẽ không để cho những nguy hiểm này thời khắc xuất hiện ở bên cạnh mình. Nếu bây giờ không thể tìm tới ngọn nguồn, vậy cứ hung hăng chấn nhiếp đối phương một phen, ngày sau sẽ đi lo liệu cũng phải không muộn.

- Nếu vị Huyền U sư huynh này là do chức trách mà ra, sư đệ ta tự nhiên cũng không có cái gì để mà nói nữa. Bất quá Huyền Tương sư huynh mới vừa nói sư đệ ta tu luyện ngày giờ ngắn ngủi, tích lũy không đủ, đây cũng nói đến điểm chính rồi. Sư đệ ta trước đó mới vừa đột phá đoán đan trung kỳ, chính là thời điểm không biết tự lượng sức mình, vừa đúng muốn mời Huyền Tương sư huynh chỉ điểm một phen.

Huyền Tương chân nhân mặt liền biến sắc, có chút buồn cười nói:

- Lục sư đệ đây là khiêu khích sao? Nếu là như vậy, sư huynh ta là chiếm tiện nghi về tu vi đó.

Một bên, Huyền U chân nhân nói với vẻ trào phúng:

- Ngươi còn thật là không biết tự lượng sức mình, ngươi có biết Huyền Tương sư huynh là người như thế nào sao? Khi Lục sư đệ ngươi chưa tiến vào Bắc Hải tân tú bảng, Huyền Tương sư huynh cũng đã là tân tú bảng đứng hàng ba mươi cao thủ ở phía trước. Đoán đan trung kỳ yêu tu chết ở trong tay huynh ấy không dưới năm con. Lần này sư huynh tu vi lại đột phá đến đoán đan sáu tầng, cùng mười cao thủ có tên đứng hàng trước trên Tân Tú bảng cũng không phân cao thấp. Ngươi bất quá là ỷ vào mình có một vị hảo lão sư, tu vi tăng lên tuy mau, nhưng làm gì hơn được Huyền Tương sư huynh chân đao chân thương bính sát ra như vậy? Hôm nay Thiên Linh lão tổ cũng không ở trên núi Thiên Linh, ngươi chẳng lẽ còn nghĩ là có người làm chỗ dựa cho ngươi hay sao?

Lục Bình có chút buồn cười nhìn Huyền U chân nhân một cái, cười nói:

- Thì ra là ngươi biết lão sư ta lão nhân gia người không có ở Thiên Linh sơn. Cũng đúng, nếu là lão sư có mặt ở trên Thiên Linh sơn, ngươi từ đâu mà có lá gan tập sát yêu sủng của ta?

Huyền U chân nhân há mồm muốn cãi lại, Huyền Tương chân nhân đưa tay ngăn, nói:

- Nói nhiều vô ích, nếu Lục sư đệ muốn đánh nhau một cuộc, vậy ta phụng bồi là được. Dù sao cũng phải khiến cho Lục sư đệ biết rằng, trong tu luyện giới này cuối cùng thứ dựa vào chính là thực lực của tự thân, chứ không phải có một lão sư không ai nguyện ý trêu chọc.

Lục Bình hai mắt lừ lại, trong ánh mắt nửa lộ ra hàn quang lóe lên. Người này ngôn ngữ đối với lão sư Thiên Linh lão tổ của hắn rất bất kính, điều này cũng khiến cho Lục Bình đối với hắn ác cảm lại thêm một tầng.

Lục Bình không nói thêm nữa, Kim Lân kiếm từ phía sau lưng chậm rãi dâng lên, mũi kiếm nhắm vào Huyền Tương chân nhân, chuẩn bị xuất kích.

Huyền Tương chân nhân sắc mặt nghiêm túc lại, hai pháp bảo phảng phất như loan đao vây quanh y chậm rãi xoay tròn, âm thầm đề phòng. Y tuy không cho là Lục Bình là đối thủ của mình, nhưng y cũng từng đối với Lục Bình tìm hiểu qua một chút, biết Lục Bình cũng không phải là như người thường hiểu biết cho rằng hắn có được thành tựu phần nhiều là do sau lưng có một lão sư bao che cho. Ít nhất, Lục Bình thành tựu kiếm thuật đại thần thông, ở trên Thiên Linh pháp tướng hội đã đánh bại Âu Dương Duy Kiếm, là chiến tích thật thật tại tại chứ không đùa.

- Kiếm thuật đại thần thông thì như thế nào, cái đó cũng phải xem là ai đang thi triển. Ví dụ như Lục Bình, Âu Dương Duy Kiếm loại người này, phần nhiều là dựa vào dư ấm của lão sư mình, cho dù là tu luyện tốc độ nhanh, lĩnh ngộ chút thần thông kỳ ảo liền tự cho là thiên tài, chứ không biết rằng thiên tài chân chính không phải là nhìn ngươi bây giờ có đi mau bao nhiêu, mà là nhìn trong tương lai ngươi có thể đi bao xa! Bây giờ tu vi dường như đột nhiên tăng mạnh, nhưng ngươi có bao nhiêu thời gian dùng để kháng thực căn cơ? Đợi đến tương lai khi đột phá đoán đan hậu kỳ, pháp tướng kỳ, sẽ gặp hiện hiện
tượng bởi vì tự thân tu vi bất quá là lâu các giữa không trung, để rồi cuối cùng thiên tài cũng chẳng khác gì mọi người mà thôi.

Huyền Tương chân nhân nhìn vào Lục Bình trước mắt, trong lòng sôi trào chính là ý tưởng như vậy. Nhưng y không hề nghĩ tới, Lục Bình có thể ở trên Bắc Hải Tân Tú bảng đứng trong hàng ngũ ba mươi vị đứng đầu, ở trong mắt người khác làm sao không phải thiên tài? Chẳng qua là bây giờ ở trước mắt y, Lục Bình so với y trẻ tuổi hơn, tu vi tăng trưởng nhanh hơn, ở trên Tân Tú bảng đứng hàng trước hơn, vì vậy mới có ý tưởng này.

Quy căn kết để, cuối cùng vẫn bởi vì là ghen tỵ mà thôi!

Lục Bình làm người không biết nhường kẻ địch, thấy đối phương chuẩn bị kỹ càng, Kim Lân kiếm liền ngâm dài một tiếng, hướng Huyền Tương chân nhân phá không đâm tới.

Huyền Tương chân nhân không phải là Huyền U chân nhân, tự sẽ không khiến cho Lục Bình một kiếm là đã phá pháp thuật, làm bị thương cổ tay. Một đôi loan đao trong tay y nhô lên cao, hướng phương hướng Kim Lân kiếm bay tới khóa lại, ngăn đường công của Kim Lân kiếm.

Huyền Tương chân nhân dễ dàng chặn Lục Bình đánh ra một đòn công kích, trên mặt "Hắc hắc" một trận cười lạnh, tựa hồ ấn chứng suy đoán trước đó của y đối với Lục Bình.

Nhưng nụ cười của hắn chưa kịp biến mất ở trên mặt, liền thấy Kim Lân kiếm đột nhiên hóa thành một thanh thông thiên cự kiếm sắc thái u lam, trực tiếp hướng đầu y bổ tới.

Huyền Tương chân nhân nói không sai, thần thông diệu pháp mặc dù cường lực, nhưng cũng phải xem là ở trong tay của người nào sử dụng. Lục Bình sau khi dung luyện thiên cấp linh vật lên cấp đoán đan trung kỳ vốn là chưa từng có ai làm, cho nên đòn Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm này uy lực so sánh với trước há chỉ lớn gấp đôi mà thôi!

Huyền Tương chân nhân sắc mặt kịch biến, hai tay phảng phất như con bướm xuyên hoa, nhanh chóng một hơi bấm ra mấy chục đạo ẩn quyết. Một đôi loan đao ở giữa không trung liên tiếp quơ múa thành một mảnh đao nhận phong bạo, hướng thông thiên cự kiếm ngăn chống ăn mòn đi.

Không ngờ lại là một loại tiểu thần thông!

Nhưng một mảnh lưỡi đao gió lốc này, ở trước Chân Nguyên Nhất Khí kiếm của Lục Bình thật giống như gà đất chó gạch vậy, bị thông thiên cự kiếm đánh thẳng vào, hung hăng hướng Huyền Tương chân nhân đang lộ vẻ khó có thể tin mà bổ tới.

“Tranh thương” một tiếng chói tai nổ lên, Huyền Tương chân nhân hết sức tránh né rồi lại không thể tránh né được, chỉ đành phải triệu hồi loan đao, dùng hết toàn thân chân nguyên đón đỡ một kiếm của Lục Bình.

Huyền Tương chân nhân sắc mặt nhất thời biến thành tím ngắt. Huyền Tương chân nhân hiện giờ mới biết, Lục Bình trước hết công ra một kiếm kia không ngờ lại chẳng qua là thử dò xét. Còn mình bởi vì một kiếm kia mà đánh giá quá thấp đối thủ.

Nhưng thật sự là y đã coi thường địch thủ sao?

Lục Bình nhìn Huyền Tương chân nhân cố kềm chế ẩn giấu hai tay run rẩy, gương mặt đầy vẻ khinh thường. Thần thái của hắn rơi vào trong mắt của Huyền Tương chân nhân cũng khiến cho y càng xấu hổ chất chồng.

Huyền Tương chân nhân nổi giận gầm lên một tiếng, một đôi loan đao hóa thành đao luân cuồn cuộn, mang theo tiếng gió hú đầy trời, hướng Lục Bình triển áp tới.

"Phong Đao luân", lại là một loại tiểu thần thông!

Huyền Tương chân nhân năm đó từng bằng vào loại tiểu thần thông này nhất cử chém giết một vị cùng cấp yêu tu, đây mới chính là tuyệt kỹ thành danh của y.

Lục Bình cười dài một tiếng, nói:

- Xem ra Huyền Tương sư huynh tích lũy đã có chút đề cao. Nếu sư huynh muốn phải tận hứng đại chiến một trận, như vậy vị Huyền U sư huynh này cũng chớ có làm khách xem trò!

Kim Lân kiếm hóa thành kiếm quang đầy trời, trong nháy mắt tạo thành một con kiếm giao. Kiếm giao ở trên trời xảo diệu chuyển một cái, đuôi giao mượn lực hướng mặt bên của đao luân quất đập. Một kích này liền đem tuyệt kỹ thành danh "Phong Đạo luân" của Huyền Tương chân nhân lần nữa đánh tan thành hai thanh loan đao.

Ở trong thần sắc kinh sợ chồng chất của Huyền Tương chân nhân, Lục Bình kiếm giao ở trên trời lần nữa vạch ra một chữ "Kỷ" thật to, đem Huyền U chân nhân ở một bên xem cuộc chiến cũng đưa luôn vào vòng công kích.

Lời của Lục Bình rất rõ ràng, nếu Huyền Tương chân nhân ngươi muốn tận hứng đánh một trận, thì không thể chỉ có một mình ngươi tận hứng, mà phải để cho Lục Huyền Bình ta cũng tận hứng. Mà mấu chốt bây giờ là Huyền Tương chân nhân ngươi thực lực căn bản không cách nào cùng Lục Huyền Bình ta tận hứng đánh nhau một trận. Cho nên, Lục Huyền Bình ta không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng chịu khó lấy một địch hai, như vậy xem có thể tận hứng đánh một trận hay không.

Đây là sự giễu cợt một cách trần trụi, nồng nặc sự khinh bỉ và không thèm chấp!

Huyền Tương chân nhân từ trước đến giờ tự cho mình rất cao, như thế nào có thể chịu sự trào phúng châm chọc này. Song đao ở giữa không trung hết sức ngăn trở thế công liên tục không dứt của Kim Lân kiếm, đồng thời đột nhiên trong tay có nhiều thêm một mặt cổ kính, hướng Lục Bình lắc một cái, một đạo linh quang liền hướng Lục Bình quét tới.

Lục Bình muốn tránh né đã không còn kịp nữa, đạo linh quang này chẳng những nhanh chóng, hơn nữa tựa hồ chỉ nhận đúng có mình Lục Bình. Bất luận là hắn tránh hướng về đâu hay làm gì, linh quang đều theo như bóng với hình, lập tức in ở trên người Lục Bình. Lục Bình nhất thời cảm giác mình phảng phất như trúng phải định thân thuật, không cách nào nhúc nhích.

Huyền Tương chân nhân "Ha ha" cười nửa tiếng, nhưng liền giống như cổ bị mắc nghẹn vậy, đem giọng cười nửa tiếng đó nghẹn ngào nuốt xuống.

Chỉ thấy một Lục Bình khác đã xuất hiện ở một bên kia, mà Lục Bình bị linh quang ấn trên người chẳng biết lúc nào đã hóa thành một vũng nước trong.

Lục Bình tung ra thanh Kim Lân kiếm đem Huyền Tương cùng Huyền U hai vị đoán đan trung kỳ tu sĩ bao phủ ở trong kiếm quang. Hai người thủ đoạn đều tung ra hết, cũng không làm gì được Lục Bình, chỉ có thể liên tiếp hét ra những tiếng vô cùng giận dữ.

Ba người ở trước cửa Truyền Thừa chi địa trên Thiên Linh sơn đại chiến. Động tĩnh lần này làm sao lại nhỏ chứ. Bốn phía, thần niệm của Chân Linh phái đoán đan tu sĩ đã sớm đan vào thành một mảnh lưới lớn, mật thiết chăm chú vào trận đại chiến của ba người.

Nhưng lúc này, Lục Bình một thanh Kim Lân kiếm ngự sử thong thả có thừa. Huyền Tương cùng Huyền U hai người hợp lực nhưng không cách nào đột phá kiếm võng do Lục Bình bày ra, chỉ có thể khổ khổ chống chọi và giãy giụa. Nếu là cứ tiếp tục như vậy, hai người bị thua chẳng qua là vấn đề thời gian.

Ngay vào lúc này, một tiếng thét dài từ xa truyền đến gần, ngay sau đó một tiếng cười to truyền tới, nói:

- Hay cho một phen đại chiến, hay để cho Huyền Thương ta tới góp một phen náo nhiệt!

Huyền Tương thần sắc mặt âm trầm, Huyền U chân nhận thì sắc mặt vui mừng, phảng phất như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thấy một thanh trường thương ở trên trời vẽ ra ba đóa thương hoa, chia ra đánh úp về phía Lục Bình, Huyền Tương cùng Huyền U ba người.

Một đạo độn quang rơi vào trong vòng chiến, chính là Huyền Thương chân nhân trước đó cười to. Chỉ nghe người này lại nói:

- Bất kể bọn ngươi là vì chuyện gì, trước hết tranh tài một trận rồi hẵng nói.

Huyền Tương cùng Huyền U bị Lục Bình áp chế gắt gao, cũng không quản hai người có nguyện ý hay không. Lục Bình sau đó một kiếm phá khai thương hoa của Huyền Thương chân nhân, mỉm cười nói:

- Vậy thì tranh tài một trận!

Vừa dứt lời, trong bầu trời lại có một tiếng thét dài truyền tới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play